Dịch giả: Thông Nhầm Bố VợỞ ngoài thùng xe mặt truyền đến tiếng cắt xích xắt để mở khóa cửa xe.
Sở Ca cũng giả bộ như mới "Ung dung tỉnh lại", xoa hai mắt đang nhập nhèm, ánh mắt có chút ngốc trệ.
Người hướng đạo bước vào toa xe, thái độ rất quan tâm, giúp Sở Ca bưng một tô mì sợi.
"Ngủ có ngon không?" Hắn cười mỉm hỏi.
Nếu không phải Sở Ca biết lai lịch của hắn, thật sự muốn coi gia hỏa mặt mũi hiền lành này xem như người tốt.
"Hiện tại là mấy giờ rồi, ta giống như ngủ thật lâu." Sở Ca lắc đầu hỏi.
Hắn đại khái có thể tính ra, chính mình nằm trong khoảng mười giờ, trong lúc đó cỗ xe này một mực đi quanh nội thành, còn dừng lại một lúc, sau đó lại hơi dốc xuống dưới, tựa hồ đi tới lòng đất.
Trên thân người hướng đạo ngập tràn mùi bùn đất, cùng bụi bận trên giầy cũng chứng thực điểm này.
"Chúng ta đến tột cùng ở đâu?" Sở Ca vắt hết óc, đã đem tọa độ tập trung vào phạm vi rất nhỏ, chỉ cần có thêm một chút xíu tin tức, liền có thể kết luận.
"Hiện tại là hai giờ chiều." Người hướng đạo nói.
"Là thứ hai... cũng là ngày tổ chức thiên kiêu tranh bá!" Sở Ca bỗng nhiên vỗ đầu một cái.
"Không sai, thiên kiêu tranh bá đã bắt đầu."
Người hướng đạo móc ra một cái điều khiển từ xa, nhẹ nhàng ấn một nút, một bức tường sau lưng Sở Ca liền mở ra, lộ ra một màn hình lớn, trên màn hình đang tường thuật thiên kiêu tranh bá.
Trong khoảng thời gian Sở Ca "Hôn mê", thiên kiêu tranh bá đã triển khai.
Tại chiến trường giả lập mô phỏng Linh Sơn, mấy trăm tên chuẩn giác tỉnh giả thỏa thích bộc lộ nhiệt huyết, ý chí cùng siêu năng lực, chiến trường chính là tranh đoạt tòa tháp trung tâm hội nghị của thành phố, bao hàm mấy trăm cái nhiệm vu.
Chiến đấu sôi trào nhiệt huyết, đủ loại kĩ thuật tương lai cùng hiệu quả âm thanh quang điện khốc huyễn, đem tất cả tuyển thủ cùng người xem, đều kéo vào thế giới mới không thể tưởng tượng nổi.
Vô luận là tuyển thủ hạt giống có thực lực bá đạo, hay là các loại ngựa ô như Lý Diễm lóe sáng đăng tràng; vô luận tu tiên giả có thế công cuồn cuônj, còn người Địa Cầu trong tuyệt địa cầu sinh, phong hồi lộ chuyển cùng khí thế phản kích như cầu vồng, đều được trình chiếu qua vô số màn hình lớn, khiến người xem như si như say, thỉnh thoảng bạo ra trận trận tiếng khen hay.
Sở Ca nhìn bầu không khí cực nóng, lại nhìn thấy những tuyển thủ hạt giống quát tháo phong vân trên chiến trường, không khỏi nuốt nước miếng một cái.
"Hâm mộ sao?"
Người hướng đạo nói, " cũng muốn gia nhập hàng ngũ của bọn hắn, được người dân reo hò cùng ca ngợi?"
"Đương nhiên, ai không hâm mộ, ai không muốn bị muôn người reo hò?" Sở Ca giả vờ giả vịt.
"Ngươi hay là tuổi còn rất trẻ, không biết dân chúng reo hò, ca ngợi cùng sùng bái là thứ vô nghĩa nhất trên đời."
Ánh mắt của người hướng đạo rất thâm thúy, phảng phất rơi vào hồi ức xa xôi, thì thào nói, " muốn nghe một cái chuyện cũ liên quan đến việc ca ngợi sao? Đó là trước đây thật lâu, ta vẫn còn dạy học trong rừng rậm ở Nam Dương."
"Ngươi từng dậy học?" Sở Ca cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cái tên này lại muốn chơi cái gì, khẳng định đang gạt người.
"Làm qua, cho nên mới có thói hư tật xấu là thích thuyết giáo."
Người hướng đạo mỉm cười, tiếp tục nói, " khi đó, ta đi theo một tổ chức thiện làm việc tại quần đảo ở Nam Dương. Đó là một mảnh thổ địa bị chiến hỏa giày vò trong mấy trăm năm, các thôn dân đốt rẫy gieo hạt,, phảng phất sinh hoạt ở xã hội thời trung cổ, tiểu hài tử càng không khả năng tiếp nhận giáo dục cơ bản nhất.
"Chúng ta trú đóng ở một thôn xóm nhỏ trông rừng sâu, có người làm bác sĩ chữa bệnh, có người hướng dẫn dân bản xứ trồng trọt, ta thì từ không tới có, thành lập một trường học nhỏ, chẳng những hấp dẫn bọn nhỏ trong thôn này, ngay cả bọn nhỏ còn có người thành niên của mấy bộ lạc lớn ở gần đó cũng đều thích nghe ta giảng bài.
"Được sự giúp đỡ của chúng ta, cuộc sống trong thôn ngày ngày tốt, các thôn dân cực kỳ thân mật với chúng ta, từ không tiếc ca ngợi, thậm chí, khi chúng ta sử dụng sản phẩm công nghệ cao vượt qua phạm vi hiểu biết của bọn hắn, bọn hắn còn đối với chúng ta quỳ bái, coi chúng ta là thành người cao cấp hơn.
"Ta quen biết ba đứa trẻ không giống bình thường, bọn hắn đều là "Giác tỉnh giả", có một đứa bé gọi là "Ô Mã", là một bé gái rất xinh đẹp với cặp mắt to, năng lực của nàng là điều khiển thực vật, gia tốc tốc độ trưởng thành của cây cối, thậm chí có thể tạo ra một mảnh rừng rậm nhiệt đới, ngươi có thể tưởng tượng đến năng lực của nàng mạnh đến mức nào.
"Chúng ta những này đến từ văn minh hiện đại rất kinh hãi ba đứa trẻ này, dân bản xứ lại không cảm thấy kinh ngạc, nói cho chúng ta biết, Ô Mã bọn hắn đều là “Thần chi tử”.
*Thần chi tử là đứa con của thần
"Trước khi chúng ta xuất hiện, người trong thôn hoàn toàn dựa vào siêu năng lực của ba tên hài tử để chống cự mưa gió cùng tai nạn, bọn hắn coi ba tên hài tử như ân điển của thần, mà ba tên hài tử cũng tận hết sức lực sử dụng thậm chí tiêu hao năng lực, hoàn toàn không để ý thân thể của mình càng ngày càng hư nhược.
"Bọn hắn tin tưởng sự sung bái của thông dân, coi việc bảo vệ cái thôn này là sứ mện thần thánh nhất.
"Cứ như vậy, hơn một năm, mùa màng bội thu, bốn phía chất đầy thu hoạch, lần thứ nhất nghênh đón thu hoạch rất phong phú nhất, ta nhớ được người trong thôn cùng chúng ta, còn có Thần chi tử đều cùng một chỗ, cử hành nghi thức chúc mừng, tất cả mọi người uống say, mỗi người đều cười đến rất vui vẻ."
Sở Ca nghe đến mê mẩn, hắn không rõ người hướng đạo đến tột cùng muốn nói cái gì.
"Chỉ tiếc, tiệc vui chóng tàn, trong thôn tổ chức tiệc mừng đã kinh động phản quân ở gần đó, vốn dĩ cái thôn này là một tảng đá ép không ra chất béo, cho dù gần phản quân ở ngay sát đó đều không có chút hứng thú nào, nhưng bây giờ, trong thôn chất đầy thu hoạch, còn có chúng ta mang đến đủ loại sản phẩm công nghệ cao, đủ để khiến cho phản quân ngấp nghé."
Người hướng đạo đang cười, cười đến lại so với khóc còn khó coi hơn, "Đương nhiên, ngay từ đầu phản quân cũng không có xuất động quá nhiều lực lượng, vẻn vẹn phái một tiểu đội tiến vào thôn, muốn cướp đi tất cả thu hoạch trong một năm.
"Người trong thôn tự nhiên không muốn, mấy nam nhân cùng phản quân phát sinh xung đột, kết quả, vì ngăn cản phản quân đại khai sát giới, bao quát Ô Mã ở bên trong, ba tên Thần chi tử đều rat tay.
"Bọn Ô Mã tự nhiên không có học qua kì kỹ xảo chiến đấu nào, nhưng giết chóc là bản năng bẩm sinh, mà trong rừng sâu, một hoa một lá, một cây dây leo hoặc là nhánh cây, đều là vũ khí của Ô Mã, cuối cùng, ba người Ô Mã rơi vào tình trạng kiệt sức, hoàn toàn tiêu hao, nhưng cũng tiêu diệt phản quân.
"Ha ha, khi đó, các thôn dân thật sự là coi Ô Mã là thiên thần hạ phàm, hận không thể đem bọn hắn mang lên thần đàn để cung phụng, những lời ca ngợi, những nghi thức mê cuồng kia, so với người xem reo hò, không biết là đặc sắc cùng thành kính gấp bao nhiêu lần.
"Nhưng là ngươi đoán, ngươi đoán xem nhìn, khi toàn bộ phản quân sát khí đằng đằng xuất hiện, mà các thôn dân phát hiện ba tên "Thần chi tử" đều tiêu hao quá độ, không thi triển siêu năng lực, ngươi có biết bọn hắn đã làm cái gì?"
Nhìn ánh mắt âm trầm và đau đớn của đối phương, Sở Ca há to miệng, không biết nên trả lời thế nào.
"Ngươi đoán được, ha ha, nhìn thấy nét mặt của ngươi ta liền biết, ngươi đã đoán được."
Người hướng đạo cười nói, " không sai, những thôn dân dựa vào "Thần chi tử" che chở mới có thể sống tới ngày nay, mí mắt đều không nháy mắt một cái liền trói gô ba tên "Thần chi tử" như heo, đưa đến trước mặt của thủ lĩnh phản quân, đem hết thảy sai lầm đều đẩy lên trên đầu Ô Mã, đồng thời ngoan ngoãn dâng lên tất cả thu hoạch trong một năm, quỳ xuống cầu xin tha thứ.
"Cho nên, ngươi nói cho ta, dân chúng ca ngợi, reo hò cùng sùng bái, đến tột cùng có chỗ lợi gì? Bọn hắn chỉ dùng loại phương thức này, lừa gạt người lương thiện như Ô Mã, vì bọn họ bán mạng mà thôi."
Sở Ca sửng sốt nửa ngày, thở dốc một hơi nói: "Sau đó thì sao, về sau Ô Mã thế nào?"
"Về sau, Ô Mã cùng hai tên "Thần chi tử", còn có chúng ta đều bị phản quân bắt đi, nhốt ròng rã ba năm."
Người hướng đạo nhàn nhạt nói, " lại về sau, năng lực của Ô Mã trở nên càng ngày càng mạnh, ta cũng từ sự tran tần quanh năm suốt tháng của phản quân mà thức tỉnh một năng lực.
"Lại về sau, Ô Mã giết chết thủ lĩnh của phản quân, cứu được tất cả chúng ta.
"Cuối cùng, Ô Mã trở thành thủ lĩnh mới của phản quân, hảo hảo "Báo đáp" năm đó những thôn dân phản bội kia, mà ta cũng lĩnh ngộ được đạo lý là "Chỉ dựa vào sách vở cùng thước dạy học" không cách nào cứu được nhân loại, chúng ta cần một chút... giáo cụ càng mạnh, dùng phương thức càng thêm kịch liệt, cho nên, ta cũng rời khỏi tổ chức từ thiện kia, gia nhập tổ chức mới.
"Tốt, Sở Ca huynh đệ, cám ơn ngươi kiên nhẫn nghe ta kể chuyện xưa, nghỉ ngơi đủ chứ, chúng ta nên tiến vào chân chính tu luyện."