Linh Khí Bức Nhân

Chương 249

Dịch: Thông Nhầm Bố Vợ

Đêm đó, trong quán rượu nhỏ bên cạnh trường học.

Diệp Phong say như chết, khóc không ra nước mắt.

Hắn cảm thấy mình tựa như là một bãi cứt chó vừa mới ra khỏi lỗ, lại bị xe tải lớn mười tám bánh vừa đi vừa về nghiền ép mấy lần.

Cho tới giờ khắc này, hồi tưởng hết thảy, hắn vẫn cảm thấy... Rất muốn tìm kẽ đất để chui vào.

Thương tích trên cơ thể có thể bỏ qua không tính, nửa phút sau hắn liền ung dung tỉnh lại, cũng không để lại di chứng gì.

Nhưng tinh thần bị đả kích lại có thể so với thiên băng địa liệt, loại cảm giác bị người kẹp đến hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, ngất đi, thực sự quá mất mặt!

Mấu chốt nhất là, sau khi đại sư huynh Taekwondo đem hắn kẹp bất tỉnh, vậy mà liền thừa dịp loạn chạy trốn.

Sau đó các bạn học đều hỏi han xung quanh, nhưng ai cũng không biết cái tên này là thần thánh phương nào.

Liền ngay cả hội viên Taekwondo chỉ biết là cái tên này là bằng hữu của sư phụ thôi, nói là từ tỉnh thành tới, đến đến trao đổi một chút, thì thấy cú đá xoay người của hắn vừa cao vừa nhanh, tất cả mọi người rất bội phục, ai biết tại sao chém gió một lúc, liền nói tới Diệp Phong, Đại sư huynh chủ động vỗ ngực nói muốn để Diệp Phong mở mang kiến thức một chút ảo diệu của Taekwondo, kết quả là rước lấy một trận nháo kịch như thế.

Có bạn học cả gan đi tìm vị sư phụ kia, hôm nay xin phép nghỉ không vị sư phụ này lại xin nghỉ, trong điện thoại nói, đại sư huynh Taekwondo là "Bằng hữu của bằng hữu", tương đương với căn bản không biết lai lịch.

Nói không chừng, cái tên này đã sớm vỗ mông rời đi, Diệp Phong muốn tìm hắn báo thù, đều không có cơ hội á!

Diệp Phong làm sao chịu nổi cái này?

Chỉ có thể đeo kính râm cùng mũ lưỡi trai, kéo thẳng cổ áo lên, cuộn mình trong góc, một chén tiếp một chén rót vào trong miệng.

"Tiểu tử kia ở chỗ này!"

Bỗng nhiên, sau lưng vang lên thanh âm ầm ĩ.

Quay đầu nhìn lại, là Cao Bằng, đội phó đội bóng rổ, còn có mấy chục tên tay chân so với nhóm bóng rổ càng thêm cường tráng vàhung mãnh.

"Hảo tiểu tử, buổi chiều không phải rất uy phong a, tại sao lúc này một bộ uể oải suy sụp?"

Cao Bằng nhe răng cười, "nợ nần giữa ta và ngươi, cũng nên hảo hảo tính toán á!"

"Là ngươi!"

Diệp Phong nheo mắt lại, bỗng nhiên đứng dậy, "Còn dám tới muốn chết?"

"Bớt khoe khoang đi, ngươi cho là mình thật sự là cao thủ tuyệt thế a, mới vừa rồi còn không phải bị đại sư huynh Taekwondo, đánh cho cùng chó giống nhau?" Cao Bằng hướng Diệp Phong nhổ ra một ngụm nước bọt.

Nếu như không có nháo kịch trong võ quán Taekwondo, Cao Bằng cũng là một người co được dãn được, nói không chừng liền gắng chịu nhục.

Nhưng Diệp Phong vừa mới ở trước mặt hắn xuất ra danh tiếng, đảo mắt liền bị đại sư huynh Taekwondo đánh cho miệng sùi bọt mép, tin tức này khiến Cao Bằng trợn mắt hốc mồm, hận không thể hung hăng vung tự tát mình mấy cái, sớm biết Diệp Phong chính là phô trương thanh thế, nói không chừng lúc ấy hơn mười người cùng nhau tiến lên, cũng có thể làm thịt hắn, lại trước mặt nhiều bạn học như vậy, xám xịt xéo đi, huyên náo mất hết thể diện a!

Cao Bằng, đời này đều không có bị thua thiệt như vậy, làm sao có thể nhịn được, lúc ấy liền muốn đi tìm Diệp Phong báo thù.

Nhưng lúc đó Diệp Phong được đưa trạm xá của trường, trước công chúng, người người nhốn nháo, cũng không tiện động thủ, huống chi, cẩn thận thì chạy thuyền được vạn năm, Cao Bằng suy nghĩ một lúc liền đến khoa thể dục tìm một đám tinh binh cường tướng, ban đêm chặn Diệp Phong ở ngoài trường.

Đã một cái đại sư huynh Taekwondo đều có thể đánh cho Diệp Phong đến cha mẹ cũng không nhận ra, Đại sư huynh Nhị sư huynh của đôi boxing, đội đấu vật, đội cử tạ đội, nhiều người như vậy nhất định có thể đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ a?

"Ngươi là chuẩn bị chết ở chỗ này, hay là ra bên ngoài đi?" Cao Bằng xoa bóp nắm đấm, không có hảo ý hỏi.

Sau mười phút.

Ngõ hẹp ở phía sau quán rượu nhỏ.

Ầm! Phanh phanh phanh!

Từng đoàn từng đoàn thanh âm của bao cát thịt rơi xuống đất.

Diệp Phong coi những sinh viên khoa thể dục trở thành thế thân của đại sư huynh Taekwondo, thỏa thích phát tiết cơn giận của mình.

Cao Bằng bị Diệp Phong đánh cho gẫy hai cái răng, khắp khuôn mặt là hoảng sợ, nhìn Diệp Phong tựa như nhìn một con quái vật, run rẩy nói: "Đừng, đừng tới!"

Mẹ nó, trong lòng của hắn nghĩ mãi không ra, thông tin có phải sai lầm hay không, không phải nói chỉ một cái đại sư huynh Taekwondo là có thể nhẹ nhõm hạ gục Diệp Phong sao, tại sao có thể như vậy?

Diệp Phong vậy mà khủng bố như vậy, đại sư huynh Taekwondo kia, sẽ khủng bố như thế nào a!

Diệp Phong tỏ rõ vẻ lạnh lùng, ánh trăng chiếu rọi đến trên mặt hắn, đều là lấm ta lấm tấm giọt máu, đương nhiên không có giọt nào là của hắn.

Vết máu khiến cho khuôn mặt của hắn biến thành vô cùng lãnh khốc.

Cao Bằng bị sợ hãi bao phủ, vậy mà rút ra một con dao găm sáng như tuyết, lung tung vung vẩy.

Con ngươi của Diệp Phong bỗng nhiên co vào, đáy mắt tách ra sát ý.

"Muốn chết!"

Mắt thấy kết quả chính là máu phun ra năm bước, bên ngoài hẻm nhỏ bỗng nhiên truyền đến tiếng còi cảnh sát rít.

Trong đêm tối, tiếng còi cảnh sát huýt dài, dường như đánh nát ác mộng kinh khủng, Diệp Phong và Cao Bằng bỗng nhiên tỉnh táo lại.

"Đi, đi mau!"

Cao Bằng quang dao găm ra bên cạnh, cùng đỡ lấy đông đảo sinh viên thể thao, chạy trốn tè ra quần.

Diệp Phong hít sâu một hơi, giữ vững tỉnh táo, cũng không có ngăn bọn hắn lại.

Nhìn đủ loại vũ khí trên mặt đất, trên tường còn lưu lại từng đạo vết máu, hắn trầm ngâm một lát, cũng đổi phương hướng, lặng yên rời đi.

Mặc dù mình là phòng vệ chính đáng, nhưng loại sự tình này, rất khó nói rõ ràng, không nên dính vào cảnh sát.

Diệp Phong như báo đen, vô thanh vô tức lướt qua hai đầu ngõ nhỏ.

Nhưng mà, một lại có một cỗ cảm giác khác, không thoải mái lắm, lại như như giòi trong xương, theo sát sau lưng hắn.

Có người theo dõi hắn.

Diệp phong vội vàng tăng tốc độ, nhưng vô luận tốc độ của hắn nhanh như nào, loại cảm giác kia vẫn bám chặt lấy hắn.

"Người nào!"

Dần dần rời xa khu đông đúc, đi vào một mảnh phế tích chuẩn bị phá dỡ, Diệp Phong rốt cục không nhịn được, nắm chặt nắm đấm, quay đầu hét to.

"Là ta nha!"

Không biết tại sao, thanh âm vậy mà lại truyền đến từ phía trước.

Trong phế tích phía trước chui ra một đầu tóc vàng, còn có một khuôn mặt đen sì, cơ hồ hòa lẫn vào trong bóng đêm, chỉ lộ ra miệng đầy răng trắng như tuyết, tạo thành nụ cười như của tên trộm.

"Lại là ngươi!"

Diệp Phong day mắt thật mạnh, vẫn không thể tin được, khuôn mặt này dù hóa thành tro hắn cũng không quên, không phải là đại sư huynh Taekwondo làm hắn bị nhục nhã vô cùng, còn có thể là ai?

"Hỗn đản!"

Diệp Phong giận tím mặt, tốc độ bỗng nhiên tăng lên ba năm lần, đơn giản là hóa thành một mũi tên màu đen, bắn về phía đại sư huynh Taekwondo.

Hắn nhanh, đại sư huynh Taekwondo lại càng nhanh, giống như không nhiều không ít, đúng lúc chỉ nhanh hơn hắn một tí xíu, một kích toàn lực ẩn chứa phẫn nộ của hắn, lại bị nhẹ nhàng phá giải.

"Nguyên lai lúc buổi chiều, ngươi cũng không có giấu dốt, thực lực thật sự chỉ có một tẹo như vậy a?"

Đại sư huynh Taekwondo nói, "Xấu hổ, kia là sai lầm của ta, rất xin lỗi vì đã lãng phí nhiều thời gian như vậy, ta đi đây!"

"Muốn đi, nào có dễ dàng như vậy!"

Đại sư huynh Taekwondo, lại lần nữa kéo đứt dây thần kinh não của Diệp Phong.

Lửa giận của hắn đã sớm bị cồn nhóm lửa, giờ phút này càng là hóa thành từng đốm lửa nhỏ chói mắt, cơ hồ muốn từ trong con ngươi và mười vạn tám ngàn cái lỗ chân lông chui ra.

"Bạch!"

Lòng bàn tay của Diệp Phong vậy mà thoát ra một ngọn lửa màu xanh, nắm đấm hung hăng một nắm, hỏa diễm trong nháy mắt quấn toàn bộ cánh tay phải, ngay sau đó, lòng bàn tay Diệp Phong nhắm ngay đại sư huynh Taekwondo, ngọn lửa màu xanh tựa như một đầu giao long gào thét mà ra, bay thẳng tới đối phương.

Đại sư huynh Taekwondo hú lên quái dị, phát lực bằng mắt cá chân cùng mũi chân, cả người cơ hồ lơ lửng trên mặt đất, hiểm lại càng hiểm tránh thoát ngọn lửa màu xanh mà Diệp Phong bắn ra.

"Siêu năng lực?"

Đại sư huynh Taekwondo thét lên nói, " ngươi quả nhiên là giác tỉnh giả!"

"Không sai."

Diệp Phong cắn răng, từng chữ nói ra, "Hiện tại hối hận, thì đã trễ!"

"Hối hận cái quỷ, siêu năng lực thì sao, có siêu năng lực liền có thể muốn làm gì thì làm?"

Ai biết, đại sư huynh Taekwondo lại lần nữa ra chiêu không theo lẽ thường, hai tay chống nạnh, ưỡn ngực hóp bụng, "Tạm thời không nói loại siêu năng lực phun lửa phóng điện này có bao nhiêu lực sát thương, coi như nhất kích tất sát, sau đó thì sao, ngươi tổng không đến mức vì một chút va chạm liền giết người, từ tiền đồ đẹp biến thành tội phạm giết người đi, trong nhà người còn có một cái lão nương, ngậm đắng nuốt cay đem ngươi nuôi lớn, còn làm thêm để trả nợ nần, hai năm này mới vừa vặn tốt hơn, ngươi liền muốn biến nàng thành mẹ của tội phạm giết người, chẳng lẽ ngươi bất hiếu như thế a?"

Con ngươi của Diệp Phong co rút lại thành cây kim.

"Ngươi điều tra ta?"

Thanh âm của hắn lạnh lẽo vô cùng, sát ý chỉ có tăng lên chứ không giảm đi, ánh mắt băn khoăn nhìn bốn phía, hắn muốn xem phải chăng có người khác đang chứng kiến, "Ngươi đến tột cùng là ai, là nhằm vào ta, hay là nhằm vào mẹ ta?"

"Ta là ai, chờ một hồi rồi nói cũng không muộn, ta chỉ muốn nói cho ngươi, không cần hết nhìn đông tới nhìn tây tìm người chứng kiến, thật ra thì ta là một youtuber, chuyên quay clip đăng lên mạng, lúc này chúng ta đang live stream đó. Trên cúc áo và dây lưng của ta đều gắn camera, đã sớm đem hết thảy truyền lên trên mạng, cho nên hiện tại, toàn thành đều biết ngươi là giác tỉnh giả, hơn nữa còn lạm dụng siêu năng lực." Đại sư huynh Taekwondo cười hì hì nói.

"Cái gì?"

Lần này, Diệp Phong thật sự là bị dọa đến từng sợi tóc dựng thẳng lên, cả người đều nhảy dựng lên.

"Lừa gạt ngươi."

Đại sư huynh Taekwondo nói, " người chính trực giống như ta, làm sao có thể dùng thủ đoạn hèn hạ bẩn thỉu như thế, đến bức bách ngươi bại lộ chân diện mục đâu?"
Bình Luận (0)
Comment