Linh Khí Khôi Phục Thời Đại: Kỵ Sĩ Bầu Trời

Chương 13


Video bắt đầu chạy.
Khi video được bắt đầu, Hakase, Eli và Sky có thể nhận ra rằng video đã được quay chính tại căn phòng bảo vệ này.
Ở chính giữa căn phòng trong đoạn video là một phụ nữ xinh đẹp.

Mà sau khi ngồi ngay ngắn trên ghế, người phụ nữ bắt đầu chào hỏi:
- Xin chào mọi người.

Tôi tên là Glynne, Glynne Osborn.

Là điều tra viên thuộc Đội Đặc Nhiệm Quốc Tế.
Sau đó, Glynne bắt đầu tự cười mỉa mai.
- Có lẽ khi tìm ra được đoạn video này thì mọi người cũng đã hiểu được sơ bộ được tình huống đang xảy rồi đúng không?
- Vâng! Khi mọi người đang xem đoạn video này, có nghĩa là tôi đã trở thành một con quái vật và chết đi rồi.

Đó cũng là lí do tôi quay lại đoạn video này.

Nhằm ý định nói với tất cả mọi người chính xác cách mà những thứ xung quanh các bạn đang diễn ra.

Vì vậy làm ơn hãy chú ý kĩ những giây phút tiếp theo.
Người phụ nữ trở nên nghiêm túc.
Xem đến đoạn này, Hakase cảm thấy phức tạp.

Con tim của hắn có chút đau đớn, mà linh hồn hắn dường như chìm vào trong tuyệt vọng.

Hắn vốn cho rằng Glynne vốn cũng giống như là Sol, có thể cứu vãn được.

Nhưng mà trong đoạn video Glynne cũng đã tự nhận bản thân là không có cứu.

Có nghĩa là cô cũng tự biết được kết cục của bản thân rồi.
Ở trong đoạn video Glynne cũng không có ý định đợi người xem suy nghĩ.

Cô nói tiếp:
- Đầu tiên tôi xin nói ra nguyên do mọi chuyện.
Glynne bắt đầu làm bộ dáng suy ngẫm.
- Ngày 20 tháng 6, Năm thứ năm, thời đại ác mộng.

Tôi cuối cùng cũng điều tra ra được nơi mà Joker đang ẩn nấp.

Từ những manh mối mà hắn để lại, tôi đã tìm đến nơi này.
Glynne biểu lộ thất vọng.
- Thật không may, tôi đã không nhận ra đó là chỉ là một cái bẫy mà Joker đặt ra để mồi nhử những điều tra viên như tôi.

Mà khi tôi nhận thức được, thì mọi chuyện đã quá trễ.
Nói xong, cô bắt đầu vò đầu sợ hãi.
- Hắn tra tấn tôi, làm mọi thứ để khiến tôi cảm thấy đau đớn.

Mỗi ngày với hắn đều là mỗi ngày thống khổ cực kỳ.
Ngay sau đó, khuôn mặt cô trở nên tái nhợt, mà đôi mắt cô trở nên vô hồn.
- Cuối cùng, vào một ngày, khi biên giới tinh thần của tôi đã đến giới hạn.

Tôi đã nghe được một giọng nói.
Đang thân tàn ma dại Glynne bỗng nhiên nở ra một nụ cười đáng sợ.

Nụ cười đó dường như có thể làm miệng của cô rách ra một mảng lớn lúc nào không hay.
- Nó nói rằng, chỉ cần tôi đồng ý, là tôi sẽ được giải thoát.

Không còn bất cứ đau đớn nào nữa.
Đầu của cô quay ngắt 90 độ, kết hợp với mái tóc xõa và thần thái kia quả thực là dọa người.
- Tất nhiên là sau đó tôi đã từ chối rồi.


Bầu Trời cũng đáp đáp lại lời cầu nguyện của tôi, sau bao nhiêu năm bị giam cầm, cuối cùng có một người đã xuất hiện.
Glynne quay trở lại bình thường.
- Đó một người thanh niên bình thường, hắn cũng bị Joker bắt vào đây.
Sau đó, cô lắc đầu.
- Tiếc là do không chịu được tra tấn, hắn đã chết quá sớm.

Nhưng trong cái rủi có cái may, trước khi chết hắn vẫn kịp trao lại cho tôi một thứ di vật.

Đó chính là cái camera này.
Glynne híp mắt cười mỉm.

Trông cô có vẻ vô cùng hạnh phúc.
- Nhưng mà tôi có lẽ cũng bắt đầu chịu không nổi nữa rồi.

Glynne lại bắt đầu hoảng sợ.
- Nó, giọng nói đó, càng ngày càng rõ ràng hơn.

Mà tôi lại cảm giác, một phần của tôi bắt đầu trở thành nó lúc nào không hay.
Giọng của cô ngày càng vội vàng.

Cô bắt đầu làm bộ thành khẩn cầu xin.
- Vì vậy người lạ ơi, cho dù bạn là ai.

Làm ơn hãy cố gắng sống sót rời khỏi nơi này! Sau đó đem cái camera này đến cho người của Đội đặc nhiệm Quốc tế để họ có thể biết những gì đã xảy.

Chỉ có như vậy mới có thể cứu vớt được thế giới này! Làm ơn! Làm ơn đấy…
Glynne bắt đầu hóa điên rồi rung lắc camera dữ dội.

Mà đoạn phim sau đó cũng kết thúc.

Xem xong đoạn phim ba người cũng không biết nói gì cả.
Glynne rõ ràng cuối cùng cũng đã trở thành quái vật, không thể cứu.

Không chừng Joker còn có thể lẩn trốn ở xung quanh đây nữa.
Trong bầu không khí nặng nề và nguy cấp này.

Eli cảm thấy bản thân nên làm gì đó.

Cô mở chuyện:
- Vậy là Joker có liên quan đến quái vật nhỉ?
Đáp lại Eli là sự trầm mặc.

Trong chớp mắt, Eli đã vô tình nhìn nhìn thấy khuôn mặt giận dữ cực kì của Hakase.

Điều này làm cô càng cảm thấy bối rối.
Mặc dù Glynne từng là một người có thể được coi như là chị của cô.

Nhưng mà vì cô chỉ là một nửa người máy có ký ức được tạo thành từ những khoảnh khắc giữa cô và Henry.

Nên cô cũng không có cảm xúc gì nhiều với Glynne lắm.

Eli thật sự không hiểu những cảm xúc của Hakase hiện tại như thế nào nữa.
Mà bên kia Sky cũng bắt đầu thở dài.
- Vậy là dì Glynne đã mất rồi.

Giờ chúng ta phải làm gì?
Mà nghe được những lời này của Sky.

Hakase cũng hít thật sâu một hơn, bình tĩnh nói ra một câu:
- Báo thù.
Đúng! Đây là ý nghĩ của hắn.


Cho dù hôm nay có ai phản đối hắn hay không nữa.

Hắn cũng sẽ tìm con quái vật kia để quyết tử.
- Hay là chúng ta thử chạy trốn đồng thời báo cáo về cho tổng bộ?
Eli cố gắng can ngăn.

Kẻ địch rõ ràng là có thể điều khiển muôn thú.

Mà số lượng động vật mà cô ta điều khiến lên đến hàng ngàn con, đánh nhau chắc chắn là không nổi.
- Eli, cô quá ngây thơ rồi.
Hakase lắc đầu thở dài.
- Cho dù hiện tại chúng ta trốn thoát thì sao.

Kẻ địch có thể điều khiển muông thú đó.

Cô ta vẫn có thể điều khiển bọn chúng bắt lại chúng ta mà thôi.

Mà dù Sky có thể
sử dụng biểu tượng sương mù, nhưng cũng sẽ duy trì không được bao lâu.

Đợi lúc đội đặc nhiệm tới kịp, mặc dù chúng ta có thể sống sót, nhưng mà những người dân sinh sống xung quanh đây thì không.
Nghe vậy Eli đành phải nản lòng thoái chí.

Không còn cách nào khác, cô cũng đành phải chiều theo ý của Hakase thôi.

- Quái vật vốn là kẻ thù của con người.

Dù sao con quái vật này ít nhất cũng đã khiến một người chết rồi, chúng ta không thể bỏ qua được.
Cô bắt đầu phụ họa.

Sau đó, cô lấy ra một khẩu súng ngắn linh lực đưa cho Hakase, nắm chắc tay hắn lại và nói:
- Tôi tin ở ông!
Trong thoáng chốc, Hakase cảm thấy cơn giận và sự đau khổ của mình bỗng nhiên nguôi đi một phần nào.

Hắn ngước nhìn lên Eli, Eli rồi nhìn qua đang lại đang gật đầu Sky.

Không hiểu sao, trong lòng của hắn cảm thấy thật là nhẹ nhõm.
Có người luôn sẵn sàng tin tưởng và giúp đỡ mình, cảm giác thật là tốt.
Hakase thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, hắn nhìn về hai người còn lại và nở ra một nụ cười tự tin:
- Vậy, chúng ta đi thôi!
- --
Khi mặt trời bắt đầu mọc, cũng là khi loài chim bắt đầu cất tiếng gọi ngày.
Xa xa từ phía trên trời, có thể nhìn thấy một đàn chim đang bay lượn và líu lo hòa ca.

Tất nhiên đó là góc nhìn ở phía xa xôi mà người bên ngoài nhìn thấy.

Chứ nếu họ nhìn vào gần hơn chút, thì cảnh tượng kia không còn tươi đẹp như họ nghĩ.
Đó là một đàn chim khổng lồ, bao gồm nhiều loài chim khác nhau cùng bay cuộn vòng như lốc xoáy.

Bên trong những tiếng hót inh ỏi đó, là những tiếng la hét của những người lữ hành không may bị chúng cắp lên.
Ở phía bên dưới đàn chim kia, tỉnh cảnh cũng chẳng là tốt mấy.

Nơi quản trường sở thú, xương người, máu thịt nằm vãi khắp nơi trên mặt đất.

Mà tại nơi đó, một đàn thú bao gồm nai, hổ, gấu, cá sấu, rắn… đều đang cùng nhau nhấm nháp những mảnh thịt vụn rơi từ trên trời xuống.

Tại trung tâm của đàn thú, là một người phụ nữ khỏa thân đang ngồi chễm chệ trên một cái ngai làm từ xương động vật.

Trên người nàng chỉ có một con trăn cuộn quanh để che dấu đi những bộ phận nhạy cảm.
Đó là Glynne.

Hay chính xác hơn, là quái vật đã chiếm hữu xác của Glynne.

Nàng nâng lên cốc “rượu” màu đỏ rồi uống một ngụm.

Uống xong, môi nàng bắt đầu nhuốm màu đỏ sẫm.
Sau đó, nàng dơ tay phất lên.
Đang gặm nhấm đàn thú thấy nàng đưa ra chỉ lệnh, cũng bắt đầu chậm chạp tách ra thành một lối đi.
Giữa đại lộ đầy máu và xương, có ba bóng người bước đi một cách thênh thang.

Dẫn đầu là Sky, mà đi theo sau hắn là Eli và Hakase.
Bọn họ cứ thế bước đi một cách chậm rãi, mãi cho đến khi khoảng cách giữa họ và Glynne chỉ còn 20 m, cả ba mới dừng lại.
- Ta nói, phải cảm ơn các ngươi rất nhiều.
Quái vật nở ra một nụ cười trìu mến.

Nếu không phải do chất rượu màu đỏ còn đọng trên răng, thì có lẽ nụ cười của cô ấy cũng giống như là vậy.
- Các ngươi có biết vì sao các ngươi còn sống không?
Nàng dùng ngón trỏ đặt lên môi.
Đại diện ba người Sky lắc đầu không biết.
Thấy vậy, Glynne nhanh chóng đưa ra lời giải đáp.
- Các ngươi biết đấy.

Thực tế trong cơ ta có hai cái linh hồn.

Ban đầu thì ta vốn không nắm quyền chủ đạo.

Nhưng mà không biết vì sao, nàng càng ngày càng yếu ớt.

Nên vào một lúc nào đó mà ta cũng không nhớ, ta cuối cùng cũng có cơ hội xuất hiện.
- …
Nghe được những lời này, Hakase tiếp tục cùng đồng đội trầm mặc.

Trong lúc này, hắn không biết một bên bàn tay của hắn đã nắm rất chặt.

Mà thấy được điểm này Glynne cũng cười ha hả.
- Nói thật, trước đó cô ấy vẫn rất ngoan cường đấy.

Cho đến một ngày.

Một gã đàn ông xuất hiện.

Hắn mặc âu phục, dáng người cũng cao lớn như cái người mặc đồng phục bảo vệ kia.

Vào ngày đó, cô ấy đã bắt đầu không còn chống cự nữa.

- Các ngươi có biết vì sao không?
Glynne ngừng lại chút rồi hỏi.

Nhưng sau đó cô lại tự trả lời.
- Ta đã tra tấn hắn, ta đã tiêm vào hắn một loại chất độc mà chỉ có thể khiến hắn không cảm thấy gì ngoài việc đau đớn đến chết.

Mỗi lần hắn nói lên những câu như: “Glynne ơi! là anh đây! Là Don đây!”, là mỗi lần cô ấy càng ngày càng yếu ớt.

Mãi cho đến khi tên kia không còn giá trị nữa, ta đành phải vứt hắn đi.
Quái vật tỏ vẻ hối tiếc.

Nhưng mà sau đó sự hối tiếc trên mặt cô ta cũng không còn nữa.

Thay vào đó là một sự vui vẻ không thôi.

Cô nhìn về phía ba người đối diện.
- Thôi đủ rồi! Ý ngươi là gì?
Hakase cuối cùng cũng tới giới hạn.
Hắn lên vẻ đau đớn.

Cả người bạn thân chí cốt nhất lẫn người mình từng yêu phải chịu qua biết bao đau đớn và dày vò.


Mà hắn trong khi đó lại hoàn toàn không hề hay biết gì.
Hắn hận, hận vì những gì tàn độc mà quái vật đã làm đối với họ.

Hắn hận, hận vì bản thân hắn đã nhởn nhơ không can thiệp vào.
- Mặc dù trải qua bao nhiêu tra tấn.

Cô ấy vẫn còn chút một tia kháng cự cuối cùng.

Điều đó khiến ta không thể rời đi nơi này.

Mãi cho đến khi các ngươi xuất hiện.

Sự kháng cự đó cuối cùng cũng biến mất.

Ta cuối cùng cũng được tự do.
Glynne thở phào nhẹ nhõm.
- Vì thế, hôm nay, ta quyết định dùng các ngươi để tế lễ cho cô ấy.
Nói xong, đàn thú xung quanh cô bắt đầu sao động.

Có con gầm gừ, có con thì hú hét.
- Chờ chút! Ngươi rốt cuộc lấy gì để nuôi đàn thú vậy?
Eli còn giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng.

Cô ngắm nghía đàn thú hung mãnh xung quanh và hỏi.
- Thịt người chứ còn gì?
Quái vật thản nhiên trả lời.

Nó vươn tay ra, một cái đầu người từ trên trời rớt xuống trên tay nó.

Đó là một trong những nạn nhân xấu số mà hôm nay nó săn được.

Dù sao, nó cũng cần cái gì đó để làm thức ăn nuôi đàn thú chứ! Tại nơi này, còn gì dễ kiếm bằng thịt người?
- Con người dùng thịt động vật làm thức ăn, dùng động vật làm da để mặc, nhốt động vật trong lồng chuồng để làm cảnh.

Thì tại sao động vật lại không thể ăn thịt người cơ chứ?
Quái vật nghi vấn.
Mà đáp lại nó, cũng chỉ là sự im lặng.

Vì những lí lẽ của nó, đứng ở phía cạnh con người không thể cãi lại được.
- À, để ta cho ngươi xem bộ sưu tập của ta.
Bốp!
Quái vật bỗng nhiên giống như nhớ ra được thứ gì.

Nó bắt đầu vỗ tay một phát.
Từ trên trời đàn chim nghe thấy tiếng gọi của chủ nhân liền bắt đầu đồng loạt sà xuống.

Chúng tụ tập tạo thành một vòng xoáy lớn xung quanh Glynne.

Mà khi đàn chim rời đi, có vài trăm, vài ngàn cái đầu lâu đang nằm chất đống khắp nơi quanh đó.

Xung quanh, vẫn có lông vũ rơi lả tả.
Thật là độc ác.
Eli thầm nghĩ.

Vì Z vốn là thành phố không có chính quyền quản lí.

Nên việc đôi khi có người mất tích vẫn là một chuyện khá bình thường.

Cô chỉ không ngờ, có nhiều như vậy người
thôi.
- Ngươi có chắc, sẽ là đứng về phía đối nghịch của loài người không?
Lâu rồi im lặng Sky cũng bắt đầu lên tiếng.

Kỵ sĩ bắt đầu lấy Động cơ Z từ phía sau lưng ra rồi gắn vào bụng.
- Ồ! Để xem ngươi có thể làm được gì đã.
Nhàm chán đối thoại kết thúc.

Quái vật bắt búng ngón tay một tiếng “tách” rõ to.
Nghe được hiệu lệnh của chủ nhân, đàn thú hàng trăm đến hàng ngàn con đằng kia, cũng bắt đầu xông về hướng ba người..

Bình Luận (0)
Comment