- Tình hình hiện tại có vẻ ổn rồi nhỉ?
Nhìn phía trước lặng im, Lando vừa nghĩ vừa nói.
Cống ngầm chẳng bao giờ mang lại cho người khác cảm giác tốt cả.
Một nơi vừa ẩm ướt, vừa bốc lên mùi hôi thối của nước thải, lại lâu lâu có tiếng ồn của tàu chạy ở phía trên, thật là khó để sống.
Hắn thật muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Rất không may, mọi chuyện lại không hề theo ý muốn của hắn.
Dựa vào thông báo từ tổ điều tra ở phía trên, có vẻ như lại có tín hiệu của sự dịch chuyển thêm một lần nữa.
Có lẽ kẻ địch không muốn bọn họ rời đi rồi.
- Đội trưởng, quái vật lúc nào cũng hiếu khách thế sao?
Nghe xong thông báo từ bên tổ điều tra, Rosen nhìn đang ngủ say giấc Daisy, Hướng Dương, Lutos rồi chán nản nói.
Từ khi bắt đầu xuống hang động đến giờ, bọn họ đã gặp phải liên tục ba lần tập kích.
Bọn họ rốt cuộc chỉ là người thường, cho dù có được đào tạo sâu đến đâu đi nữa, cũng sẽ có lúc cạn thể lực mà thôi.
Người là có hạn, đồ ăn cũng là có hạn cứ tiếp tục như vậy, thì có lẽ cả bọn sẽ không thể chịu đựng được mất.
Vì kẻ địch ngày càng chủ động tấn công, nên nhóm người quyết định dừng lại tại căn hầm bỏ hoang này để nghỉ ngơi và thay phiên nhau trực.
Nhưng mà chuyện đó cũng không giải quyết hoàn toàn được vấn đề.
Một khi quái vật kia còn chưa chết, thì những cuộc tập kích kia vẫn sẽ tiếp tục kéo dài đến vô tận.
Mà nếu như vậy, thì tình hình chỉ càng ngày càng bất lợi hơn mà thôi.
- Aizz, chết tiệt! Chẳng lẽ không có cách nào sao?
Có cảm giác giống như cả đội đang lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, Lando cũng không nhịn được mà chửi thề một câu.
Hiện tại, hắn rất muốn được những người ở bên trên viện trợ.
Nhưng mà đáng tiếc, hắn không có cơ hội nữa rồi.
Tình hình ở bên trên, thậm chí còn căng thẳng hơn nhiều.
Vì lực lượng của kẻ địch, hiện tại đều đang tập trung ở phía bên trên.
Nếu như Lando bây giờ rảnh mà lấy điện thoại ra, thì hắn sẽ thấy rất nhiều chiến báo được đăng lên mạng.
Dù sao thì ở dưới cống ngầm, đám linh thú cũng không thể phát huy hết khả năng của chính mình được.
Chỉ có ở trên mặt đất, bọn chúng mới có thể thể hiện hết mình.
Tất nhiên là với đám xe tăng và máy bay đến từ quân của Hội đồng.
Tóm lại là vì như vậy, nên nhóm Lando đành phải tự tung tự tác một mình dưới cống ngầm thôi.
May mắn mà hắn vừa mới tự khai phá thêm được một vài quyền năng của Thực Vật, cho nên vấn đề ăn uống cũng không cần phải lo lắm.
- Nhưng mà nghĩ lại thì…
Rosen rơi vào trầm tư.
- Gì?
Lando hỏi.
- Tại sao bọn chúng lại không xài thứ thiết bị nhiễu sóng kia nhỉ?
Rosen nói ra nghi hoặc của mình.
- Ai mà biết.
Lando cũng lắc đầu đáp.
- Thay vì tập trung vào chuyện đó, cậu nên nghĩ cách để chúng ta có thể thoát khỏi tình huống này đi… Hừm, hình như lại có kẻ địch đến rồi.
Mọi người, tỉnh dậy!
Đang nói chuyện, Lando bỗng nhiên cảm nhận được có rất nhiều kẻ địch liền tiến tới chỗ của tiểu đội.
Cho nên hắn liền ngay lập tức đánh thức những người kia dậy.
- Đội trưởng, lại có kẻ địch đến tiếp à?
Bị Lando lắc lư xong, Lutos tỉnh dậy và bắt đầu kiểm tra máy tính.
Do sự hỗ trợ đến từ chính phủ thành phố L, cho nên hắn có thể dùng máy tính để xâm nhập vào bất cứ camera giám sát nào mà hắn muốn.
Như hiện tại, hắn đang dùng máy tính để theo dõi tình hình bốn phía xung quanh.
- Eww!!!!
Nhìn màn hình máy tính xong, Lutos liền kinh dị hét lên.
- Chuyện gì vậy hả Lutos?
Bị tiếng thét của Lutos làm tỉnh giấc, Daisy đánh một cái ngáp mà hỏi.
- Xem nè!
Không chần chừ, Lutos liền đưa máy tính cho cô xem.
- EWW!!!!
Lần này Daisy còn hét to hơn cả Lutos nữa.
Vì thứ mà cô đang nhìn thấy trong màn hình máy tính, thật sự là quá kinh tởm đi.
Bên trong màn hình mấy tính, là một đàn quân sâu bọ đang lúc nhúc.
Gián bay có, nhện có, dòi trắng lúc nhúc có, ruồi có, muỗi có, kiến có, sâu có, rết cũng có… dường như đội quân này là tập hợp của những thứ buồn nôn kinh tởm vậy.
- Đội trưởng, chúng ta phải làm sao đây!
Nhìn thấy đội quân côn trùng sắp tiến đến, Daisy liền nũng nịu lắc lư Lando.
Mặc dù theo tuổi thì cô lớn hắn đến 5 tuổi.
Mặc dù thứ mà cô cần hiện tại là một mồi lửa để đốt đi cái cống ngầm dơ dáy bẩn thỉu này.
- Bỗng nhiên, tôi lại nghĩ ra một ý.
Suy nghĩ một hồi, Lando nói.
- Ý anh là, anh sẽ dựng tường rồi chúng ta đi thẳng đến căn cứ địch luôn phải không?
Lutos hỏi.
- …
Nghe Lutos nói, Lando cũng không biết phải nói sao cho đúng.
Vì hắn cũng không nghĩ ra được bất cứ thứ gì cả.
Nhưng mà làm theo như Lutos nói, thì cũng không hề khả thi chút nào cả.
Nơi mà bọn hắn đang ở hiện tại, ít nhất cũng cách vị trí của đối phương tận 30 km.
Nếu bây giờ dựng tường chặn đám linh thú lại, thì kiểu gì kẻ địch cũng sẽ phát giác mà tập trung lực lượng lại mà thôi.
Đợi lúc bọn họ chạm mặt kẻ địch, thì đối đầu với bọn họ cũng sẽ là một đạo quân toàn là linh thú.
Đến lúc đó, bọn họ cũng chỉ có một con đường chết.
- Em đùa thôi.
Ha ha.
Cười giỡn xong, Lutos nói lên ý kiến thật của mình:
- Nếu như chúng ta làm theo cách này, thì còn lâu mới đến được.
Thay vào đó, tại sao chúng ta lại không dùng tàu để đi chứ.
Cách chúng ta khoảng 500 mét, chẳng phải có một tuyến tàu điện ngầm đang hoạt động hay sao?
- Giờ chúng ta chỉ cần liên hệ với chính phủ để lấy quyền điều khiển tàu, rồi lái tàu đến phụ cận quái vật kia là được.
Dù sao chúng ta cũng không sợ bọn chúng phá đường rây đấy.
Đội trưởng có thể điều khiển sắt, sao mà phải sợ?
- Có đúng không hả mọi người?
Qua loa giải thích kế hoạch của mình xong, Lutos chốt lại bằng một câu hỏi.
- Hmm… cũng được ấy nhỉ? – Daisy.
- Kế hoạch này cũng không hề có vấn đề gì hết.
– Rosen
(Giơ lên ngón tay cái) – Hướng Dương.
- Mọi người…!
Lần lượt đón nhận ý kiến của từng người, Lutos cảm thấy bản thân ngày một tự tin hơn.
- Được rồi, chúng ta quyết định vậy đi!
Tạo ra một bức tường ngăn chặn lại đội quân sâu bọ kia xong, Lando lại dùng tay tạo ra một lối đi rồi nói.
- Mọi người, đi thôi!
Đợi đồng đội thu dọn đồ đạc xong, Lando liền ra lệnh cho cả đội xuất phát.
- Đợi chút!
Nhìn thấy Lando trông có vẻ gấp gáp, Lutos trì hoãn lại một chút rồi nói:
- Để em liên lạc với bên chính phủ đã.
Dù sao chúng ta vẫn cần phải kiểm tra đường ray ra sao trước.
- Em cũng cần phải báo cáo với tổ chức một chút.
Daisy cũng nói theo.
- Được rồi, nhanh lên, thời gian không còn nhiều đâu.
Nhìn những đồng đội của mình, Lando hối.
Mặc dù nói như vậy, nhưng mà hắn cũng không rõ lắm bọn họ còn bao nhiêu thời gian nữa.
Để xem… Tốc độ của tàu điện ngầm là khoảng 800 km/h.
Mà quảng đường bọn họ muốn đi chỉ dài 20 km.
Tính thêm thời gian chạy bộ khoảng 500 m thì có lẽ rất nhanh bọn họ cũng sẽ đến nơi thôi, nếu như đường ray không bị hư hại gì.
- --
Trong bóng tối yên tĩnh, có một chùm sáng chợt lóe lên.
- Kéttttt!
Lao nhanh như chớp tàu điện bỗng phanh gấp lại.
Có thể thấy từ một toa tàu nào đó, cửa bắt đầu mở ra.
- Chán quá!
Từ trong toa tàu bước ra, Rosen hụt hẫng nói.
Hắn mong đợi sẽ có mấy chuyện hứng thú hơn đang đón chờ hắn.
Ví dụ như, gặp phải kẻ địch chặn đường, rồi chiến đấu.
Lại ví dụ như, ở trên tàu, mọi người cùng hứng khởi hú hét vì đã thoát khỏi một thứ gì đó.
Đáng tiếc, mọi chuyện quá mức suông sẻ, không có bất cứ thứ gì ngán đường hay gây rắc rối cả.
Cho đến khi hắn chưa kịp làm ấm ghế, hắn chợt nhận ra rằng cả đội đã đến đích rồi.
Đây không phải là điều mà hắn hằng mong ước đâu!
- Chứ cậu còn mong chờ gì nữa.
Đứng bên cạnh Lando cũng tỏ vẻ thất vọng nhưng vẫn làm dáng để trách móc.
Công nghệ quá hiện đại, khiến hành trình của bọn hắn không có chút thú vị nào cả.
- Thôi nào mọi người, khó khăn hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Nhìn mọi người ủ rũ, Daisy quyết định sốc tinh thần cả nhóm lên một chút.
- Chứ từ khi xuống dưới này, chúng ta chưa gặp đủ khó khăn à?
Rosen ảo não phản kích.
Kể từ khi xuống dưới cống ngầm, không phải đội quân cá sấu cũng là đội quân chuột.
Không phải mùi hôi hám từ nước thải thì cũng là sự buồn ngủ khi phải cảnh giác kẻ địch.
Những điều này khiến hắn cảm thấy rất không thoải mái.
- Thôi mà, đừng buồn, hay là xong vụ này chúng ta đi ăn kem đi.
Daisy an ủi.
- Cậu làm tớ nhớ lại đống dòi trắng khi nãy quá… Ọe!
Lutos không nhịn được mà thải ra hết bữa tối của mình qua miệng.
- Ha ha, Lutos cậu yếu vía thế sao?
Nhìn đống bữa tối của Lutos, Rosen mỉa mai cười đùa.
- Tớ bị dị ứng với những thứ trắng trắng và béo ngậy mà? Cậu quên rồi à?
Lutos phản bác.
- Thật không hiểu hai người tại sao lại có thể lọt vào Đội Đặc Nhiệm luôn đấy.
Nhìn hai người kia cười đùa lơ là, Daisy thở dài một hơi.
- …
Hướng Dương gật đầu đồng ý, đồng thời nắm chặt khẩu súng bắn tỉa trên tay.
- Được rồi, chúng ta đi thôi, kẻ địch chỉ còn cách khoảng 1 km nữa thôi.
Nhìn thấy đồng đội vẫn tiếp tục đùa giỡn, Lando nghiêm nghị nhắc nhở.
- Vâng, thưa đội trưởng!
Cả bốn người còn lại đồng thanh và lấy ra vũ khí để phòng.
- Vậy mới đúng chứ.
Trong bộ giáp kỵ sĩ, Lando hiếm hoi nở một nụ cười.
Nhưng mà hắn cũng nghiêm túc lại sau đó.
Vì hắn biết, trận chiến thật sự chỉ mới bắt đầu..