Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu

Chương 162

Sở Thiền giọng đặc lợm lên tiếng.

-Nếu các ngươi nhận ra thì chắc chắn phải chết ở đây thôi.

-Ta phải giết ngươi báo thù cho phụ mẫu.

Sở Ngọc nắm chặt cán Minh Dạ kiếm mà Vương Lăng đưa nàng, lòng tràn đầy căm phẫn, chợt nàng cảm nhận Vương Lăng nắm tay mình, đôi mắt ngập tràn quan tâm, nàng trở nên ấm áp hơn. Đúng vậy, nàng vẫn còn người quan tâm tới mình, là người mà nàng yêu nhất cuộc đời. Cả ba người Vương Lăng, Sở Ngọc cùng Tiểu U cùng phối hợp mà đối phó Sở Thiền, Tuyết Ưng thì lao ra chặn lại hắc y nhân kia.

-Chịu chết đi.

Vương Lăng dần dần dẫn xuất ra hắc lôi, cùng Lôi Chu Kiếm tạo ra một đường chém hình lưỡi nguyệt bổ thẳng Sở Thiền, hắn biết hắc hóa không duy trì được bao lâu nữa nên tranh thủ cơ hội còn có thể, có hắc hóa thì gia tăng cường độ linh hồn, linh lực, gia tốc cùng năng lực ảo thuật.

Sở Ngọc chém ra vô số ảnh kiếm tạo ra những hình bông hoa đẹp mắt chói lóa, như tòa sen giữa hồ thanh tịnh mà có lực. Sở Thiền tạo ra hai ảnh hắc điêu cường mãnh lao tới phía hai người, cả hai đều cảm thấy đợt lưu chấn dồn dập tới người, dù chiêu thức cả hai xuất ra ảo diệu nhưng cảnh giới chưa đủ, cũng chưa đạt tới tầng cao nhất của công pháp nên khó lòng đối chọi, cả hai không dự định lấy cương khắc cương, đều nhanh chóng lui ra, tạm thời không bị thụ thương nhưng dáng vẻ rất chật vật. Vương Lăng thở hổn hển, hắn muốn đối chiến với kẻ mạnh hơn cả một đại cảnh giới thì tốn quá nhiều sức hơn bình thường, còn kể gì đến việt hắc hóa nữa, không cẩn thận thì hắn sẽ thiêu đốt chính linh hồn của mình.

Tiếp sau Vương Lăng và Sở Ngọc, Tiểu U tức thì lao lên, trảo khí màu tím u quang nhắm ngay ngực Sở Thiền, gã giơ cao tay chất lỏng đen quanh tay kết thành hình chiếc khiên chống đỡ. Trảo khí kia chia cắt kết khiên làm hai nhưng nó lại mau chóng lành lại, cũng không hề làm thương tổn tới Sở Thiền.

Vương Lăng nhíu mày nhìn vào Sở Thiền, suy nghĩ khó lòng mà tổn thương Sở Thiền nếu như có dòng chất lỏng kinh dị kia tồn tại. Suy nghĩ một lát hắn liền dùng “Lôi Thiểm Bộ” lần nữa công kích, tập trung tinh nhãn từ trong không trung những tia điện lưu màu đen đang bao vây Sở Thiền không cho gã một ke hở thoát ra, gã cũng nhận ra rằng những tia điện lưu này có khí tức đáng sợ phát ra.

Quả nhiên như Vương Lăng nghĩ hắn chém đến cái khiên kia thì nó chỉ chịu một chút vết nứt rồi lại liền lại, Tiểu U cũng tiếp sức chém tới cùng Sở Ngọc liên kích nhưng lớp khiên ngày càng dày lại dẻo như kẹo cao su khó lòng mà thương tổn bên trong.

Vương Lăng hàn chưởng áp sàn, từ chân hắn hàn khí tỏa ra bao vây chỗ xung quanh ngay cả Sở Thiền cũng không thoát nổi, dễ dàng để hàn khí tỏa ra xung quanh, hơi lạnh thấu xương tuy không làm khó được Sở Thiền nhưng lực chiến đấu của hắn suy giảm đôi chút. Vương Lăng lần nữa vận chưởng, nhìn qua hài nữ nhân bên cạnh nói nhỏ.

-Hai người tập kích hai bên của gã, đừng lo tạm thời gã sẽ không thoát được đâu.

Cả hai nhìn nhau không hề nghi ngờ lời nói của hắn đồng thời công kich Sở Thiền, gã cau mày hai tay áp hai chưởng đón đỡ, do Sở Ngọc cảnh giới thấp hơn hẳn so với Tiểu U nên khi ánh kiếm va chạm một chút thương tổn cũng không có, ngược lại Tiểu U là U Linh Vương hiểu rõ mọi thứ tà dị của U Linh, nàng chỉ tập trung toàn lực phóng ra một chỉ nhỏ màu đen như mũi kim to vun vút tới, nó xuyên qua cả lớp phòng ngự làm Sở Thiền kinh ngạc vội tạo ra thêm một lớp hộ thuẫn, va chạm lớp hộ thuẫn khiến những mũi tim kích hóa thành khí đen tiêu thất trong không khí. Sở Thiền giật mình khẽ kêu.

-Ngươi là …

Tiểu U nhướng mày không bận tâm, đồng lúc Vương Lăng vận “Hóa Long Chưởng” áp sáp gã, chưởng này tuy không mang theo long khí như long tộc nhưng lực sát thương cường đại, so về sức phá hoại thì không hề kém cạnh nếu đạt cảnh giới ngang ngửa.

Sở Thiền tốc độ mau lẹ chuyển lại chặn đòn của Vương Lăng nhưng do vội vã nên sức phòng thủ giảm mà Vương Lăng lại dồn toàn lực vào đòn này khiến Sở Thiền không thể không nhận một chưởng uy lực này, nó xuyên qua thuẫn dịch áp sát người Sở Thiền.

Gã mau chóng lùi ra mặc kệ những dòng hắc điện trong không trung. Vương Lăng kích thời phóng ra một kim long màu vàng bay tới nhưng Sở Thiền cũng không khó khăn một đầu hắc điểu ngăn cản còn phản kích lại Vương Lăng, hắn đan chéo tay mong ngăn cản đòn này vì hiện hắn hoàn toàn kiệt sức cũng không kịp né. Tiểu U cũng mau lẹ tiếp ứng hắn một con mãng xà màu tím va chạm cùng hắc điểu tạo ra một vụ nổ. Hắn nhìn qua hái nàng nói:

-Hai người mau lui ra sau.

Cả hai nữ nhân cùng nhảy lui về, trên mặt Sở Ngọc hiện nét không vui khi không giúp ích được gì nhưng nàng không ngoan cố mà tiếp tục công kích, nàng tin tưởng vào nam nhân của mình. Vương Lăng phải tập trung tinh nhãn, nhìn những dòng lôi điện trong không khí ngày càng nhiều, khi Sở Thiền vừa đụng vào một tia điện màu đen thì đồng loạt những tia điện kia cũng kích hoạt lan tỏa ra không khí tập trung công kích vào Sở Thiền, do trước đó chạm vào hàn khí dày đặc nên không chỗ nào mà khí lôi không thẩm thấu vào được.

Cơn đau đớn dồn dập ập tới người Sở Thiền khiến gã hét lên rồi nằm vật ra đất, hắc lôi không phải là vật bình thường chính gã cũng không hiểu rõ. Hai mắt gã đỏ làu làu mở toang ra không biết vì lý do gì mà bản thân bất động, không bỏ lỡ thời cơ Sở Ngọc cùng Tiểu U cùng ra sát chiêu, Tiểu U phóng ra một luồng óan lực ngay vùng hạ đan điền, đồng lúc Sở Ngọc đâm ngay ngực trái của Sở Thiền, nàng ra tay không chút do dự.

Do không còn sức phản kháng nên gã đành bất lực chịu tổn thương. Gã hét một tiếng rồi im lặng, cơ thể thay vì chảy ra máu màu đỏ thì lại là chất dịch màu đen kia. Nhìn lại xác của Sở Thiền, Tiểu U kinh hãi lao tới ôm Sở Ngọc trong lúc nàng chưa kịp hiểu gì.

Xác của Sở Thiền dần bành trướng rồi nổ tung bắn ra những mũi kim nhọn màu đen găm vào lưng của Tiểu U. May mắn nàng là U Linh Vương nên thứ ám độc này không có tác dụng với nàng, nếu không là người bình thường thì đã sớm nguy hiểm tính mạng. Vương Lăng do dùng “Thiên Tội Lôi Pháp” nên mới miễn cưỡng đánh lại Sở Thiền nhưng mắt hắn lại đau đớn khó chịu, trạng thái hắc hóa cũng được giải trừ.

Thấy Tiểu U thay mình đỡ đòn Sở Ngọc cảm động hỏi thăm biết nàng không sao mới an tâm, lại nghe Vương Lăng kêu đau đớn thì quay qua thấy hắn quỵ gối che hai mắt thì vội vã chạy ngay tới. Nàng gấp đến độ muốn khóc nói:

-Chàng không có việc gì chứ. Thiếp...

-Không có việc gì, chỉ là tác dụng phụ của việc sử dụng công pháp quá khả năng thôi.

Hắn cố mở hai mắt, tuy vẫn còn đau nhức nhưng cũng giảm hẳn, hắn nhìn mọi thứ cảm thấy nó mờ nhạt không rõ, lại thấy một hình bóng dịu dàng trước mặt biết là Sở Ngọc nhưng lại lờ mờ thấy xuất hiện sau lưng một bóng đen mờ nhạt không rõ ràng khác. Tiểu U đằng xa nhìn lại thấy mọi thứ kêu to.

-Sở tiểu thư cẩn thận.

Nghe tiếng gọi của Tiểu U, Sở Ngọc khó hiểu quay đầu thấy một bóng đen hình hắc điểu oán khí ngút trời lao vụt qua người, nàng thờ thẫn cả người, miệng rỉ ra máu tươi dần ngã đổ xuống đất. Làn khói đen kia dần định hình, một con chim màu đen hai mắt màu đỏ bay lên cao. Một giọng nói khàn khàn vang vọng lại.

-Các ngươi nghĩ giết ta dễ thế sao.

-Sở Ngọc!!!

Vương Lăng giờ có thể nhìn tạm được mọi thứ thì đập vào mắt là Sở Ngọc ngã quỵ xuống, hai mắt nhắm nghiền. Hắn gấp rút lết tới đỡ lấy nàng, hai tay cẩn thận lay người nàng gọi tên nhưng nàng lại không đáp lời.

Tiểu U nhìn hắc điểu trên không trung căm giận phát lực, vô vàn những con rắn nhỏ được nàng dùng toàn khí lực phóng ra, hắc điểu kia dường như không hề coi ra gì thở ra một hơi hút toàn bộ những hồn rắn kia vào người như ăn một món tráng miệng.

Tuyết Ưng bên này cũng nghe được dị trạng ngó sang thấy Sở Ngọc bất tỉnh nằm trên tay Vương Lăng, nàng vội vã muốn giải quyết cho xong nhưng kẻ trước mặt không hề yếu, phải nói là khó đối phó. Dù nàng chiến lực hơn hắn nhưng vẫn không tổn thương nổi kẻ này. Hắc y nhân cũng cau mày nhìn Sở Ngọc lắc đầu thở dài nói thầm.

-Thật đáng tiếc.
Bình Luận (0)
Comment