Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu

Chương 185

Hai người ngồi trong một phòng riêng biệt của Tịnh Hương Lâu, trên bàn bày biện vô vàn món ngon, nơi này là Hồ Tuyết Nghi dẫn hắn tới nên hiện hắn mới biết. Vừa động đũa hắn vừa nhìn Hồ Tuyết Nghi chằm chằm, trước mặt hắn nàng cũng không giấu giếm lột bỏ mạng che mặt, dù sao nàng và hắn từ nhỏ là quen nhau rồi mà, đó là nàng tự nghĩ vậy thôi. Thấy hắn nhìn mình chằm chằm, Hồ Tuyết Nghi không khỏi xấu hổ muốn chuyển dời chú ý hắn liền nói:

-Không mau ăn thì sẽ nguội đấy, mấy món này để nguội sẽ không ngon.

-Hì hì, tiểu muội của ta thật tốt.

-Dĩ nhiên, muội đã xem huynh như là thân ca ca của mình mà.

Nghe nàng nói hắn cười trừ, hóa ra nàng ta xem hắn thành anh trai mưa rồi, nói ra cũng phải nếu không phải hắn lấy thân phận Vương Lăng thì còn lâu mới quen biết với nàng, cứ xem như có một tiểu muội như thế này cũng tốt, trước kia hắn cũng không có anh chị em gì. Nên bây giờ cũng muốn thử cảm giác có nhà, Vương Lăng nhai một đoạn thịt mềm lại hỏi nàng:

-Sao muội lại đến đây, có việc gì liên quan tới Hồ tộc sao.

-Thật ra là để tìm một thứ.

-Hỏa Phượng Huyết Tích?

-Huynh cũng biết.

Hồ Tuyết Nghi kinh hô, bất quá nghĩ kỹ lại thì điều này cũng không kỳ lạ, Vương Lăng thân phận ở trong tông môn muốn nắm giữ tin tức cũng không khó, nàng tuy không biết nhiều về mấy vụ tranh đấu nhưng vẫn thường xuyên nghe sư phụ nói. Vương Lăng vẫn bình thản hỏi tiếp:

-Thế muội đến đây một mình à.

-Không, muội đến đây cùng sư phụ và sư tỷ.

Hồ Tuyết Nghi không hề giấu giếm cái gì, nói thẳng với hắn, so ra với bản tính gian xảo của Hồ tộc nàng thật sự rất trái ngược, huống chi Vương Lăng lại là người thân từ nhỏ lớn lên cùng nàng. Vương Lăng nghe nàng nhắc tới sư phụ không khỏi tò mò hỏi:

-Sư phụ muội là ai.

-Sư phụ muội là Băng Linh Linh, cung chủ Băng Nguyệt cung hiện giờ.

Nhắc tới sư phụ làm nàng không khỏi hiện vẻ kính trọng, Vương Lăng nghe xong cả người run rẩy, suýt chút mắc nghẹn, hắn nhìn qua nàng thần thái kích động.

-Như vậy sư tỷ muội là ai?

Nàng không khỏi liếc mắt qua nhìn hắn, thấy hắn xúc động mãnh liệt như vậy không khỏi khó hiểu, bất quá vẫn như cũ trả lời câu hỏi của hắn tỏ vẻ tự hào:

-Sư tỷ là đệ nhất mỹ nhân đấy, huynh nhìn thấy chắc chắn sẽ phải ngơ ngác.

-Nàng là Băng Mộ Tuyết.

-Đúng vậy, huynh có vẻ biết rõ nàng nhỉ.

Hồ Tuyết Nghi gật đầu, Vương Lăng một bộ dáng trầm lặng như nước, im lặng bất thường, hắn nhớ lại khoảnh khắc gặp Băng Mộ Tuyết, nàng băng lãnh, xinh đẹp khiến hắn yêu ngay từ lần đầu gặp mặt, không khỏi phủ nhận đây là “nhất kiến chung tình”, hắn thích nàng không phải chỉ vì mỹ mạo kia còn vì ánh mắt nàng hiện lên nỗi buồn man mát, nỗi cô đơn mà chính hắn từng nếm trải kiếp trước. Hồ Tuyết Nghi thấy hắn liền đờ người ra như thế, nghĩ chắc là hắn đang nghĩ xem bộ dáng sư tỷ nàng. Vương Lăng có chút kích động hướng Hồ Tuyết Nghi cầu khẩn:

-Muội có thể cho ta gặp sư tỷ muội một chút được không.

-Cái này, tỷ ấy chắc chắn không đồng ý đâu, mà muội cũng không muốn bị sư phụ trách mắng.

-Không cần trực tiếp dẫn ta đi, chỉ cần cho huynh biết nơi nàng ấy ở, huynh vẫn có biện pháp gặp được.

-Huynh thật sự muốn nhìn như vậy.

Hồ Tuyết Nghi không khỏi cảm thấy kỳ quái, dường như tính cách Vương Lăng thay đổi hẳn ra, trước lúc còn nhỏ bao quanh toàn là mỹ nữ Hồ Tộc mà nàng chưa thấy Vương Lăng để ý, bây giờ không nghĩ lại thay đổi nhanh như vậy, bất quá nghĩ lại dù sao đối phương cũng là sư tỷ đừng nói là Vương Lăng mà bất cứ nam nhân nào cũng chả có nguyện vọng như hắn.

Nàng tự hỏi không biết liệu có phải nam nhân lớn lên liền thay đổi tâm tính nhanh như vậy không, với yêu cầu của hắn nàng có chút chần chờ nhưng vẫn là đồng ý, dù sao vẫn là nhìn một lần mà thôi, cũng đâu có ảnh hưởng gì. Hồ Tuyết Nghi nhìn hắn mới nói:

-Nếu huynh muốn nhìn sư tỷ thì cũng không vấn đề gì. Chỉ là nên cẩn thận sư phụ cùng sư tỷ phát hiện, như vậy rất không tốt.

-Huynh tự nhiên biết.

Vương Lăng vui mừng, nhìn hắn bộ dáng khởi sắc nàng cũng không nghĩ ngợi nữa. Nàng liền nhìn hắn nói:

-Như vậy cũng tốt nhưng huynh vẫn là nên tắm rửa trước đã, nhìn người huynh như vậy thì chỉ sợ ảnh hưởng với sư tỷ. Dù là không gặp trực tiếp nhưng tỷ ấy vẫn rất thánh khiết.

-Huynh hiểu rồi.

Hắn dĩ nhiên là không muốn để bộ dáng lôi thôi này gặp nàng, hắn nghĩ tới việc được lần nữa gặp lại Băng Mộ Tuyết liền vui sướng, mau chóng dọn hết đồ trên bàn rồi cùng Hồ Tuyết Nghi trở về Viên Tâm hội, nàng không hề từ chối ngoan ngoãn đi theo hắn. Vừa trở về thì mấy đệ tử kháo nhau nhìn xem Vương Lăng, hắn ta lại dẫn thêm một nữ nhân nữa quay về, đám đệ tử cứ nhìn hắn lại xì xào với nhau.

-Bang chủ quả nhiên khí khái, nữ nhân bên cạnh bang chủ thật nhiều.

-Ta còn chưa từng thấy nữ nhân này, ta nghĩ nàng ta không phải người của tông môn chúng ta.

-Chỉ cần nhìn nàng thôi là cũng biết là một nữ nhân khuynh quốc rồi.

-Ài, ta bao giờ mới có đạo lữ như thế đây.

Một đệ tử thở dài, một người bên cạnh liền nhìn hắn khinh thường:

- Nhìn bộ dáng ngươi như vậy thì tu mấy kiếp cũng đừng hòng.

- Cũng là bang chủ chúng ta mới có bản sự này.

-........

Cả đám đệ tử bàn tán khá sôi nổi,chủ yếu toàn về nói tới hắn, hắn thì không biết cũng không quan tâm cứ vội vàng chạy xông vào kêu người chuẩn bị thùng tắm. Long Hiên vừa nghe hắn về thì mỉm cười chạy ra, bất quá nhìn lại thấy thêm một nữ nhân bạch y như họa ở bên cạnh liền đờ người. Nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn chòng chọc hắn lạnh nhạt nói:

-Ngươi đi chơi có vẻ vui nhỉ.

-Ta rõ ràng là đi làm việc, đi chơi lúc nào.

Hắn thấy nàng nhìn giống như tức giận không khỏi cảm thấy kỳ lạ, Long Hiên lại lần nữa nhìn Hồ Tuyết Nghi, không nói tới dung mạo chỉ với vóc người đẩy đà thôi mà cũng không khỏi làm Long Hiên ghen tị dù biết bản thân nàng cũng không thua kém, nàng ta nhận thấy ánh mắt Long Hiên nhìn mình không khỏi tò mò là vì cái gì, nhưng nàng nhìn Long Hiên rất xinh xắn liền vui vẻ đi tới nói.

-Xin chào tiểu muội.

-Cái gì tiểu muội, rõ ràng ngươi mới là muội muội ta ấy.

Long Hiên hậm hực có chút không thích Hồ Tuyết Nghi gọi như vậy, nếu nàng mà biết Lãnh Thiên Tố là nữ chắc chắn là đã tá hỏa với Vương Lăng lâu rồi. Thực ra Hồ Tuyết Nghi nói không sai biệt, so về dung mạo thì Hồ Tuyết Nghi thành thục hơn nhiều, dù Long Hiên là Long tộc nhiều tuổi nhưng dung mạo nàng vẫn là thiếu nữ 15 vẫn còn rất trẻ.

Hồ Tuyết Nghi không hề giận, vẫn vui vẻ kéo tay Long Hiên nói chuyện, phải nói là nàng ta tuy không thông minh, lại ngây thơ thánh thiện bất quá lại rất hòa ái dễ gần, ai cũng không thể ghét nàng được. Ngay cả Long Hiên cũng dần dần bị nàng làm cho vui vẻ trở lại, nàng không nghĩ nữ nhân này lại khéo nói như vậy, nhưng như vậy nàng thích. Còn Vương Lăng hắn đã rời đi từ lúc nào rồi.

Hắn trong lòng vui vẻ đi vào trong viện, lại thấy người đem nước nóng đi tới phòng, hắn nhìn theo không khỏi tự nói:

-Đun nước nhanh như vậy.

Hắn không nghĩ nhiều nhìn thấy mấy người kia đem nước vào rồi rời đi thì liền đi vào trong phòng, hắn vừa đi vừa hát, đặt chân vào phòng thì lại thấy một người nhìn như tiểu bạch kiểm có chút quen mắt đang dần dần cởi bỏ y phục bên ngoài để lộ tấm lưng trần trắng sáng, hắn nhìn không khỏi cảm thán, nam nhân bây giờ da dẻ cũng thật là mịn màng. Nhận thấy có người tiến vào vị công tử kia giật mình quay lại thấy hắn đỏ mặt hét lên.

-Ngươi … ngươi sao lại dám vào đây.

-La cái gì, đều là nam nhân nhìn chút có chết ai đâu.

Hắn bĩu môi thầm buồn cười bộ dáng xấu hổ như nữ nhi kia của tên này, nghe hắn nói Lãnh Thiên Tố liền giật mình đinh ninh tên này thế mà lại không nhận ra nàng, nàng có chút bớt xấu hổ nhưng lại vừa cảm thấy khó chịu, hai tay cầm y phục che trước ngực.

Vương Lăng nhìn về phía thùng nước tắm có rải những cánh hoa màu đỏ, cảm thấy tên bạch kiểm này tắm sao mà giống nữ nhân. Bất quá hiện trong đầu hắn bây giờ chỉ là nghĩ tới Băng Mộ Tuyết, muốn nhìn thấy nàng càng nhanh càng tốt, hắn nhìn về bồn tắm kia nhanh chóng cởi ra y phục bên ngoài, Lãnh Thiên Tố nhìn theo liền hoảng sợ kinh hô:

-Ngươi muốn làm gì.

-Tắm chung.

Vương Lăng lạnh nhạt nói ra, chả có chút biểu hiện dị thái nào.
Bình Luận (0)
Comment