Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu

Chương 193

Ngồi tịnh thiền trên giường, hắn mau theo kỳ kinh bát mạch tìm kiếm con đường khai thông trở lại, thế nhưng lại có một tia lực lượng kỳ lạ cường đại ngăn cản khiến hắn không cách nào khai mở. Cảm giác vô cùng khó hiểu, Linh Tôn quan sát hắn từ đầu, không nói gì, xem như đã hiểu ra vấn đề, bất qua vẫn chưa nói lại cho Vương Lăng.

Hắn cứ y như cũ ngồi một chỗ, mồ hôi nhễ nhại, rõ ràng tốn hết xí quách nhưng không hề có chút kết quả khả quan nào. Bất lực ngã ra giường, khuôn mặt hắn vặn vẹo không dễ nhìn, vung tay qua lại nằm một chỗ không yên, cảm giác khó chịu nén trong lòng ngực không thể phát tán.

Hắn dường như có cảm giác nản lòng thoái chí tại thời điểm này, nằm vật vã ra nghĩ tới nhiều việc xảy ra, tất cả là do hắn quá mềm lòng, so ra cách làm việc lúc xuyên qua đây với trước kia là hoàn toàn trái ngược. Hắn bất lực mò mẫm trong giới chỉ những vật phẩm thu được xem thử có thứ nào giúp ích cho hắn, bất tri bất giác lại đụng tới “Thần Tội Lôi Pháp”, hắn kinh nghi ngó nghiêng xem kỹ lại, thứ công pháp này chỉ có một trang, hắn khó lòng thấu hiểu, khổ công tu luyện cũng chỉ đạt được 3 phần mong muốn rồi lại dừng chân không thể tiến tiếp.

Có thể xem đây là tối cổ thượng đẳng công pháp, nếu dễ dàng để hắn hiểu như thế thì còn gì là thượng cổ công pháp. Tuy thế hắn quyết định tìm hiểu thứ này, chắc chắn sẽ có cách giúp đỡ hắn.

“Nghịch Thiên Lôi Thể - Bá Ngạnh Thương Khung” hắn không hiểu đây là cái ý gì, nhưng dựa theo giải thích của Linh Tôn, muốn tu thành thượng cổ pháp tắc thì con đường chỉ có thể là Ngịch thiên, nếu theo đường lối thuận thiên thì ứng với việc mãi mãi không thể sánh cùng trời, ý tứ thật ngông nghênh. Có lẽ là hắn tối dạ nhưng Linh Tôn giải thích càng làm hắn rối rắm mà thôi, nhưng mà nếu như trời đã tuyệt đường hắn thì hắn cũng không cần phải thuận theo ý trời.

Hắn quyết định liều mạng một lần, nghịch chuyển kinh mạch, ngược theo vòng chu thiên bình thường, không cần phải từ từ hấp thu linh khí, ta chỉ cần hấp thu hết là được. Hắn cứ giữ y nguyên cái ý nghĩ này, nhắm mắt tịnh thần, dùng y nguyên ý nghĩ của mình mà làm, trời không muốn ta thuận thiên vậy ta liền nghịch thiên.

Dòng hắc lôi bắt đầu chuyển động, giúp đỡ hắn thu hút tất cả linh khí về một nơi, những vầng chỉ đen xuất hiện trên cổ tay hắn, cả người tỏa ra vẻ tà dị không tả nổi, gân xanh nổi lên dần chuyển thành màu đen, cứ trương phồng thật đáng sợ.

Bất chợt Vương Lăng ý thức tách ra, hắn cách thể thần phách, dần tách riêng khỏi cơ thể, hắn vừa ý thức được xung quanh liền kinh sợ, mắt không thể tin nhìn thấy chính cơ thể của mình đang ngồi tọa trên giường, cơ thể biến đổi khác lạ.

- Ta đây là làm sao.

Hắn có thể lượn lờ trong không khí như bóng ma, cảm giác này làm hắn thích thú. Vươn khỏi mái đình, bay lượn lờ trong không trung, nhìn thấy rõ ràng cảnh vật từ trên cao, cảm giác khác hoàn toàn so với phi hành, tự do thoải mái hơn nhiều. Hắn thích thú đi qua mấy gian phòng, dừng lại ở một gian. Lãnh Thiên Tố ngâm mình trong bồn tắm, miệng nàng thầm mắng không ngớt một người.

- Xú nam nhân, ngươi có chết ta cũng mặc kệ.

Lúc này nàng đã lột bỏ lớp nam trang, trở thành thiếu nữ xinh đẹp, mái tóc ướt đẫm xỏa ra ngoài thành bồn tỏa ra mùi hương, da thịt mềm mại trắng nõn, bầu ngực đầy đặn vô cùng. Vương Lăng há hốc mồm, rốt cuộc giờ cũng biết nàng ta là ai, có cái cảm giác khó nói thành lời. Tuy là xem nữ nhân tắm kích thích thật đấy nhưng sợ tẩu hỏa nhập ma lúc nào không hay thì toi, liền âm thầm chuồn ra êm thấm.

Hắn bay lên càng cao cảm giác chơi vậy cũng đủ, trở lại cơ thể là được, nhưng hắn linh cảm nhận ra có một luồng tà khí khá quen thuộc phát ra từ phía xa. Hắn đầu óc xoay chuyển, quyết định tới xem một phen, dù sao thần phách lúc này của hắn là vô định, rất khó cảm nhận. Từ xa một kẻ mặc áo choàng đen mang trên vai một thiếu nữ như đã bất tỉnh, đằng sau có vô số đệ tử theo đuổi.

- Tặc nhân, mau thả Tào sư muội ra.

- Các ngươi một đám ngu ngốc, nghĩ ta dễ dàng thả ra con tin sao.

Hắc y nhân cười lạnh, ngữ khí âm u, đáng sợ. Một đám đệ tử không dám công kích về phía của hắc y nhân sợ làm tổn thường Tào Vận, cứ như vậy theo đuôi cả một quãng đường. Đến một vùng đất phẳng, hắc y nhân dừng lại, quay qua nhìn đám đệ tử trong môn nhoẻn miệng cười. Thấy hắc y nhân dừng lại, một đám đệ tử tản ra bao vây hắn lại, tức giận kêu:

- Nếu ngươi dám làm sư muội bị thương thì bọn ta cho ngươi khó sống.

- Haha. Ta đã vào đây rồi thì đã sẵn sàng chết rồi.

Ánh mắt hắc y nhân lạnh lẽo còn có một luồng thê lương cùng cực không khỏi làm đám đệ tử rùng mình, cảm thấy sợ hãi. Tào Vận mơ màng mở mắt, cảm giác cơ thể vô lực, nằm ngã một khoảng đất, trực tiếp hoảng sợ.

- Tại sao ta lại trở thành thế này.

Nàng chỉ nhớ trong khi tu luyện đột nhiên có người xông vào phòng, nàng liền bị đánh ngất đi, bây giờ nhận ra thấy hắc y nhân đang chế trụ mình trước mặt cảm giác vừa sợ vừa lo. Tiểu Hà thấy tiểu thư của mình đã tỉnh lại, khẩn trương la lên chặn đám đệ tử xúc động lại.

- Tiểu thư, nô tỳ sẽ cứu người.

- Các ngươi mau lên, nếu ta có xảy ra chuyện gì các ngươi cũng đừng mong sống tốt.

Tào Vận tâm trí bây giờ thanh tỉnh một chút, hi vọng đám đệ tử được việc chế trụ hắc y nhân này, gã hắc y nhân liếc mắt qua, lộ vẻ chán ghét cùng căm giận trực tiếp vung tay cho Tào Vận một cái tát.

- Ngươi đang nằm trong tay ta, la hét cái gì. Muốn chết ngay bây giờ sao.

- Ngươi dám tát ta.

Tào Vận run rẩy không tin được, nàng dù sao cũng là công chúa một nước lớn, trước giờ chưa ăn thiệt bao giờ, vừa vào tông môn đã gặp Vương Lăng bây giờ lại rơi vào tay hắc y nhân, lòng tin của nàng dần như sụp đổ. Hắc y nhân quay người lại, móc từ ngực một viên linh thạch thả xuống đất, lại cắt ngón tay nhỏ vài giọt huyết dịch, hành động của hắc y nhân báo hiệu chúng đệ tử sắp có chuyện không tốt xảy ra.

Quả nhiên vậy, ánh sáng màu đỏ bao trùm xung quanh, một vòng tròn bao vây cả đám người, một đệ tử chạm vào vòng kết giới liền cảm thấy sinh lực bị hút hết, ngã xuống đất co quắp làm đám đệ tử khác hoảng sợ. Biết chắc rằng cái vòng kết giới này có điều tà ác, hắc y nhân đã rời bỏ vị trí, bước vào trong vòng tròn tỏ nét vui sướng.

- Kẻ cản ta chắc hẳn phải chết.

Một tiếng rú đau đớn của một đệ tử trong đêm trăng sáng này, Vương Lăng chỉ kịp cảm nhận tiếng kêu kia, thần phách liền dao động, không lâu sau sớm quay trở về thân xác.

Hắn bừng tỉnh, cả người giật giật, một luồng sáng màu vàng lóe lên chính giữa mi tâm, rồi một cột sáng màu vàng phát ra từ người hắn phá một hố to xuyên qua mái nhá trực thẳng phóng lên không trung, xung quanh đó các vị cường giả Thần Hồn cảnh nhìn lên cột sáng trên không trung phải mở bừng mắt, đều có suy nghĩ bậc nào cường giả giá lâm, có một ý nghĩ chung là đến nơi phát ra cột sáng xem xét.

Vương Lăng dần cảm nhận cơ thể thay xương đổi cốt, vượt xa cơ thể trước đây. Bất quá mùi hôi thối xông thẳng vào mũi hắn, phải là cực thối mới đúng, hắn hốt hoảng nhìn cả bản thân bị bao bọc bởi lớp nhày nhụa màu đen hôi thối vô cùng, cả căn phòng cũng tràn ngập dịch chất. Hắn bịt chặt mũi mình lại, lao ra ngoài tìm nước tắm rửa, tẩy đi cái mùi thối khó chịu này.

Khó khăn lắm mới tìm thấy một hồ nước, hắn chả nghĩ nhiều nhảy ào xuống nước, cả hồ nước thấm đẫm dịch chất nhay nhớt của hắn, từ làn nước trong bị hắn làm cho ô nhiễm nặng nề. Mấy đệ tử xung quanh cách trăm mét vẫn ngửi thấy mùi này thay nhau bịt mũi chạy trối chết. Hắn cười khổ cố trót hết chất lỏng này, bản thân hắn qua qua trình tẩy kinh phạt tủy làm da thịt trắng sáng như bạch ngọc còn hơn cả da nữ nhân, xương cốt linh hoạt chỉ sợ không thua long cốt bao nhiêu.

Cật khổ lắm mới đổi trắng lại y phục của mình, hắn cảm thấy cơ thể thay đổi khác lạ nhiều quá, một cỗ khí tức tà dị toát ra từ người hắn, kinh mạch tắt nghẽn đã được đả thông, trong đan điền linh lực chảy cuồn cuộn không ngừng, tuy là thực lực chưa khôi phục về như cũ nhưng cảm giác này làm hắn phấn chấn hơn cả, mà đặc biệt hắn có cảm sát ý tăng cao có ý thức muốn giết người, điều này làm hắn hoảng hốt, không biết cái ý niệm này từ đâu. Linh Tôn ngó thấy sự thay đổi của hắn rơi vào trầm tư, lắc đầu thở dài:

- Tiểu tử này xem ra quyết định chống lại thiên đạo rồi. Rốt cuộc vẫn là nằm trong tính toán của hắn.
Bình Luận (0)
Comment