Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu

Chương 208

Không đợi hắn phản ứng, Ảnh Tư Mệnh phóng 4 mũi kim châm đâm vào cổ tay hắn, nàng nhấn ngón tay mấy lần, sắc thái trên mặt thay đổi, nhìn hắn không tin nổi:

- Ngươi mạch tượng loạn nhịp, kinh mạch giãn thu bất thường, không phải là ngươi tự tiện nghịch lưu kinh mạch chứ.

- Sư tỷ thật là tài giỏi, dễ dàng như vậy liền hiểu.

Đến nước này hắn cũng không cần phải giấu làm gì cho mệt, cười cười trên mặt, Ảnh Tư Mệnh không dễ chịu giọng mang theo chút phần phẫn nộ:

- Ngươi thật sự không hiểu hay cố tình không hiểu, làm như vậy thì có ích lợi gì.

- Thật sự do đệ cũng là hết cách rồi.

Vẫy vẫy hai tay, hắn cũng là bất đắc dĩ mà, Ảnh Tư Mệnh muốn nói gì nhưng dừng lại, tuy không rõ ràng nhưng nàng nhận rõ kinh mạch hắn từng bị tổn thương nặng nề, nếu không phải là hắn tự nghịch chuyển thì đã sớm thành phế nhân rồi. Long Linh Huyền bình tĩnh không chút ngạc nhiên, nhìn qua hắn bình thản nói:

- Lăng nhi, ta sắp sớm phải về Long tộc rồi, mọi chuyện còn lại ta sẽ giao cho sư tỷ ngươi dạy ngươi tu luyện, dù ngươi có biến đổi ra sao thì học công pháp của ta cũng không ảnh hưởng gì.

- Đồ nhi hiểu rõ, thỉnh tạ sư nương quan tâm.

- Coi sóc dùm ta Long Hiên, nha đầu này vì ngươi mà không chịu theo ta về đây.

- Sư nương yên tâm, Long Hiên tỷ rất mạnh mẽ.

Ảnh Tư Mệnh cũng cung kính chắp tay với Long Linh Huyền, chỉ trong một lát, một ánh sáng kim quang lóe lên rồi biến mất, đã không thấy Long Linh Huyền ở nơi nào. Vương Lăng ngước đầu, nhìn qua Ảnh Tư Mệnh nói:

- Sư tỷ mau đi thôi, chúng ta được người khác xem như đạo lữ kìa.

- Ngươi không thể bớt mồm sao.

Thấy xung quanh dần dần người bắt đầu tụ tập, Ảnh Tư Mệnh thoáng cái liền bay vút đi, Vương Lăng liền cười khổ bay theo. Dừng lại một chỗ khá vắng, Ảnh Tư Mệnh ngoài ý muốn liếc qua hắn, cuối cùng vẫn là thở dài đưa ra một viên tinh thể màu lam cho hắn. Hắn nhận lấy khó hiểu hỏi:

- Sư tỷ, đây là gì.

- Thật có lỗi, ta không thể cứu được thiếu nữ kia, tuy nhiên đây là chút tàn hồn còn lại của nàng, ngươi giữ lấy.

- Tiểu đệ biết tỷ đã cố hết sức rồi làm sao mà trách đây. Thật sự đệ phải cảm ơn tỷ mới đúng.

Tuy lời hắn nói bình tĩnh dõng dạc nhưng Ảnh Tư Mệnh đã nhận thức rõ ràng sự buồn khổ trong mắt hắn, bàn tay hắn cũng run nhẹ rồi nắm chặt lại. Ảnh Tư Mệnh không nói gì, nàng biết hắn là một nam nhân, chuyện này cứ để hắn một mình thì tốt hơn. Nàng quay lưng nói:

- Ta đợi ngươi ở trên vọng sơn.

Để lại một câu ngắn ngủi nàng liền bỏ đi, Vương Lăng thờ người nhìn vào viên tinh lam trong tay lòng liền đau nhói, cúi đầu thờ thẫn. Được một lát tự dằn vặt hắn liền đem viên lam tinh bỏ vào trong không gian ý thức, cũng không thể cứ nhớ lại chuyện đau thương mãi được, huống chi chưa phải là tuyệt vọng, lại nói hắn còn cả những nữ nhân khác bên cạnh cơ mà.

Nắm chặt chủ ý bản thân, đã thích nữ nhân nào thì nên quyết đừng để hối hận, với hắn cảm giác đau nhói kia hắn đã từng trải qua rồi, khi nhớ tới Băng Mộ Tuyết không hiểu tại sao cảm giác nhói lại hiện ra, thật khó hiểu khi hắn và nàng gặp nhau chưa được mấy lần. Hắn cứ nghĩ tới nàng thì lờ mờ trước mắt như nhìn bóng dáng nàng, hắn dụi dụi mắt xem rõ, hóa ra không phải là ảo ảnh, Băng Mộ Tuyết quả thật đang đứng đợi hắn. Hắn vui mừng đến trước mặt nàng mỉm cười:

- Nàng lại nhớ ta sao.

- Vết thương ngươi thật sự khỏi hẳn rồi sao.

Vẫn dáng vẻ băng khiết vô tình kia, nàng chỉ nhìn hắn mong đợi hắn trả lời hoàn chỉnh. Vương Lăng cười nhạt, lắc đầu nói:

- Chuyện này nàng đừng bận tâm nữa, ta đã tự có cách chữa trị cho bản thân.

- Nếu như ngươi không sao thì ta yên tâm, vậy ta đi đây.

- Đợi đã, nàng chỉ muốn hỏi ta chuyện này thôi sao.

Cảm thấy đôi chút thất vọng, hắn cố nhìn xem nàng có quả thật băng giá từ trong ra ngoài hay không, Băng Mộ Tuyết gật đầu:

- Đúng, ta chỉ muốn biết ngươi có tốt hay không.

- Như vậy, nàng thật sự không có chút cảm giác gì khác với ta sao.

Cảm giác khó chịu lan tỏa trong tâm trí hắn, không biết từ lúc nào hắn đã xem nàng như một phần quan trọng của cuộc đời hắn. Băng Mộ Tuyết cảm nhận bàn tay bị hắn kéo lại, nàng không phản ứng gì chỉ lạnh nhạt lắc đầu.

- Giữa chúng ta không có nhiều thứ để nói, mong rằng ngươi sẽ không hiểu nhầm ý ta.

- Như vậy, ta thật không cam tâm.

Vương Lăng nhạt nhòa nhếch khóe môi, xem ra tâm tính hắn đang cực xấu, không hiểu sao nhìn hắn điêu tiều như vậy lại làm Băng Mộ Tuyết có chút đau nhói, nàng không hiểu cảm giác này là gì. Là vì nàng quan tâm tới hắn hay sao, chẳng phải giữa hai người chỉ là quan hệ ân oán thôi sao, nàng càng cố đè ép ý niệm khác lạ này trong đầu xuống, cái hình ảnh của một bóng người mờ nhạt đang mỉm cười đứng giữa trời tuyết. Càng đè ép nó càng hiện ra rõ ràng, nàng giật mình khi bóng người trong giấc mơ hằng đêm của nàng lại biến thành Vương Lăng từ lúc nào.

Nàng sắc mặt nhợt nhạt, liền phốc ra một tia tiên huyết, cơ thể lạnh dần như tảng băng cực thực sự. Vương Lăng hoảng hốt đi tới đỡ lấy cánh tay nàng, hơi lạnh xuyên thấu da thịt làm hắn dù đã quá quen với hàn khí cũng là run lên không ngừng.

- Nàng làm sao vậy, là vì ta sao.

- Ta không vấn đề gì, chỉ là cảm thấy hơi mệt.

Băng Mộ Tuyết cố đứng vững người, người dù lạnh cóng nhưng bờ môi vẫn kiên cường không chút run tái, Vương Lăng không khỏi muốn nói nhưng lời không thể thốt nên lời, vì hắn chả biết nói gì. Bất chợt bên người hiện lên một cơn gió lạnh, Băng Linh Linh hàng lông mi uốn cong xem tình trạng của Băng Mộ Tuyết, tay phải đặt lên vai trái Băng Mộ Tuyết, một làn hàn khí nồng đặc chảy xuyên suốt giữa hai bên, Băng Mộ tuyết hai mắt nhắm lại, sắc mặt hồng hơn chút, dù mới bị thương nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh. Băng Linh Linh thở nhẹ, nhìn Băng Mộ Tuyết nhỏ nhẹ nói:

- Tuyết nhi, con quay về đi, ta có chuyện muốn nói cùng người này.

- Mong mẫu thân không nên làm khó hắn, dù sao hắn có ơn cứu mạng con.

- Ta hiểu mà.

Băng Mộ Tuyết ngoan ngoãn gật đầu không nhìn hắn quay người đi, Băng Linh Linh giờ mới nhìn sang Vương Lăng sâu thẳm với hắn tràn ngập khó hiểu, trạng thái bình lặng nói:

- Ngươi là người của Vương gia.

- Vâng.

Vương Lăng lễ độ đáp, kỳ quái là nàng sao lại hỏi hắn câu này, dường như đây không phải là lần đầu hắn nghe câu hỏi này. Băng Linh Linh ý tứ không nhiều nói tiếp:

- Ta nhìn liền hiểu ngươi đối với Tuyết nhi có tình cảm, tuy nhiên ta nhắc ngươi không nên cùng với nàng có quan hệ nữa.

- Tại sao, tiểu bối đối với nàng thật tâm yêu thích cơ mà.

- Dù có thích nó như thế nào cũng vô dụng, giữa hai ngươi tuyệt sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Băng Linh Linh tỏ rõ thái độ kiên quyết, nhìn thấy hắn không phục nàng lại nói:

- Ta nói như vậy không phải là muốn chia cắt ngươi với nó hay gì đâu, chỉ là như vậy đối với Tuyết Nhi là lựa chọn tốt nhất.

- Nếu vậy tiểu bối có thể nghe nguyên nhân hay không.

- Để ta nói ngươi hiểu rõ, nữ nhân Băng Nguyệt Cung bọn ta không hề cấm đệ tử có tình cảm trai gái, chỉ là đệ tử bình thường không nói, Mộ Tuyết lại là khác biệt.

Thân là mẫu thân nàng sao không muốn nữ nhi mình hạnh phục, nhưng nàng hiểu rõ nữ nhi của nàng lại vô cùng đặc biệt, u buồn nói tiếp:

- Bình thường Băng Ngưng Quyết đệ tử bình thường chỉ cần luyện qua 4 tầng đầu, nhưng với Mộ Tuyết trời sinh thể chất Hàn Băng Âm Thể, nếu không tu luyện đến tầng 7 cuối cùng, kết quả chỉ là hàn khí nhập thể, vĩnh viễn ngủ say dưới lớp băng.

Vương Lăng run run có thể đoán ra đối với Băng Mộ Tuyết nàng đã phải cực khổ chịu đựng thế nào. Băng Linh Linh cứ nói tới chuyện này cũng làm tâm tình không dễ chịu:

- Nếu đã thông qua tầng 4 của Băng Ngưng Quyết, yêu cầu phải vô tình, vô cảm, đặc biệt không được liên quan tới chuyện phòng thê nam nữ.

- Như vậy, là nàng ấy phải vĩnh viễn một mình sao.

- Ngươi đã hiểu rồi đấy, nếu ngươi muốn tốt cho cả hai thì tốt nhất nên quên nó đi.

Thật sự vẫn còn nguyên nhân khác nhưng Băng Linh Linh lại không muốn nói tiếp, Vương Lăng cắn chặt môi, xem ra hắn đối với mấy chuyện tình duyên thật sự trắc trở vô cùng. Cuối cùng hắn hít hơi dài lắc đầu nói:

- Phu nhân không cần lo, dù có phải trả giá nào đi nữa, tiểu bối tuyệt sẽ không để nàng một mình chịu đựng.

- Đó là phải xem ngươi có thể thay đổi tâm ý của nó không đã.

Băng Linh Linh than nhẹ, hắn không nghe ra rõ ràng, Băng Linh Linh thật có chút hi vọng nhìn hắn nói:

- Được rồi, ngươi nếu nghĩ như vậy ta cũng không cản. Chỉ là hi vọng ngươi nên tự nhận thức rõ nguy cơ trong đó.

- Đa tạ phu nhân nhắc nhở.

- Xem ra đồ đệ của nàng ta quả thật không tồi.

Băng Linh Linh như cơn gió vô hình, vô hình tới cũng vô hình đi. Vương Lăng xoa xoa huyệt thái dương, mệt mỏi vô cùng, vẫn là quay về nghĩ nghơi là tốt hơn. Chỉ là hắn quay đầu lại thì đã thấy Trầm Hương chạy tới, xem ra là Lãnh Thiên Tố nhớ hắn rồi. Lúc này chuyện xảy ra quá nhiều hắn cũng đang cần phải giải tỏa, xem ra phải "phát tiết" trên người nàng ta vậy, dù như vậy hắn có cảm giác không phải với nàng.
Bình Luận (0)
Comment