Linh Nhân Lệ

Chương 1

Linh nhân, là kiếp người luôn bị kẻ khác rẻ rúng.

Nhất là, một nam linh lại càng khiến người ta coi khinh.

Nhìn kia một thiếu niên dung nhan tuấn mỹ tô son điểm phấn ở trên đài điên đảo chúng sinh.

Người không quen nhìn hẳn sẽ âm thầm nhổ nước miếng mà nói,

“Hừ, cái gì mà tuyệt kỹ, chẳng phải là đắm mình trong hoan lạc, khác gì những nữ tử đê tiện dùng nhan sắc bán mình?”

Song, ở chốn kinh thành phồn hoa đô hội thối nát này,

Nếu như ngươi dung mạo xinh đẹp, lại có tài nghệ trác tuyệt thượng đẳng,

Ắt sẽ có người tán tụng, có người sủng ái, lại có người cầu mong có được ngươi.

Các vương tôn quý tộc mê đắm chuyện này, thậm chí còn coi nam linh như xa xỉ phẩm mà theo mà đuổi.

Cũng có khi, linh nhân tìm được chỗ dựa vững chắc, có quyền có thế, cuộc đời từ đó trở nên quang hoa xán lạn.

Chỉ là, những nỗi ưu sầu oán thán phía sau hào hoa đó, nào có ai hay?

Thực sự cam tâm sao? Thực sự tình nguyện dùng thân xác hầu hạ kẻ khác, vứt bỏ tôn nghiêm một nam tử hán hay sao?

Nói đi nói lại cũng chỉ vì mưu sinh.

Tại nơi kinh thành thoáng nhìn tưởng như hưng thịnh này, tìm cho mình miếng cơm manh áo mà thôi.

“Khuyến quân vương ẩm tửu thính ngu ca, giải quân tâm ưu muộn vũ bà sa.

Doanh tần vô đạo bả giang sơn phá, anh hùng tứ lộ khởi kiền qua.

Tự cổ thường ngôn bất khi ngã, thành bại hưng vong nhất sát na.”

(Thỉnh người uống rượu ngắm Ngu Ca, điệu vũ bà sa trút phiền muộn

Doanh Tần vô đạo giang sơn phá, bốn phương anh hùng nổi can qua

Lời nói người xưa nào có sai, hưng vong thành bại trong nháy mắt.) *

Trên đài “Ngu Cơ” xoay kiếm, bóng hình múa lượn thướt tha mê người mà thấm đẫm bi thương.

Đó là bi thương của nàng Ngu Cơ, là tình yêu của nàng Ngu Cơ, nào phải của y.

Mặc cho Ngu Cơ cùng Hạng Vũ một đời thâm tình, chung quy cũng chạy không thoát khỏi phận mỏng mệnh bạc.

Y trong lòng muốn cười, ngoài mặt lại một bộ dạng bi bi thiết thiết.

Dù sao lúc này y đang trên đài diễn xướng, trát phấn to son, giọng hát vang vang, đôi mắt u oán mị hồn đoạt phách, lắc lư thắt lưng mảnh khảnh.

Chính là một khúc “Bá Vương Biệt Cơ” [1], mà y lại là một Ngu Cơ mỹ lệ kiều diễm phải diễn sao cho trọn vai.

Ly Thu, danh đán một gánh hát tư nhân chốn kinh thành, danh xưng Thu Quan Nhi.

Mà nói trắng ra y chính là đệ nhất linh nhân trong thành, ngày ngày lên đài diễn xướng những khúc ca người đời, mệt mỏi tới mức tâm hồn chết lặng cả.

Xuống đài rồi cũng chẳng thể nghỉ ngơi, ai bảo y càng ngày càng xinh đẹp làm chi?

Quả như vậy, y hiện tại đã trở nên xinh đẹp vô cùng. Vấn đề này ngay cả sư phụ y, chính là chủ gánh hát cũng không tưởng tượng được.

Nhớ lại năm đó, một tiểu tử đen đúa gầy nhỏ, ai có thể ngờ rằng giờ dung mạo y lại có thể tuyệt mĩ đến nhường này?

Khi đó y từ phương nam bị đem bán tới phương bắc, chủ gánh hát sư phụ y nhìn trái nhìn phải cả ngày cũng không muốn mua y.

Hắn nói y khi lớn lên cũng sẽ chẳng xinh đẹp cho nổi, lại chẳng có cái khí chất mềm mỏng ôn nhu của người phương nam, vậy làm sao diễn đào cho được?

Sau rồi lại nghe người ta múa ba tấc lưỡi không xương, nghĩ cho cùng chắc y ít nhất cũng diễn được vai hề mặt hoa.

Cứ thế vô tâm mà thu nhận y, cũng chẳng đế ý đoái hoài mà bồi dưỡng y, càng không mong chờ y có thể trở thành đại nhân vật trong gánh hát.

Thật lâu thật lâu sau, sư phụ y tình cờ lại phát hiện ra tiểu tử quê mùa gầy nhỏ năm nào đã trở nên ngàn lần đẹp xinh.

Hắn vô cùng kinh ngạc, kéo y lại mà phải nhìn trái ngắm, quả nhiên là ngọc quý chưa được mài dũa:

Đôi mắt to lanh lợi, làn da trắng nõn nà, khuôn mặt biểu tình ôn nhu, nụ cười ngây thơ trong trắng.

Đặc biệt nhất là dáng người kia, chỉ có thể khiến người ta nhìn không rời mắt mà tấm tắc ngợi khen.

Viên ngọc quý nhường này mà còn phải đi đóng vai hề, vậy không phải những kẻ khác chỉ đáng đi nhảy sông mà chết quách cho xong hay sao?

Từ đó về sau, Ly Thu không còn những ngày nhàn nhã như trước nữa,

Y nhận đủ loại giáo huấn kỹ năng, mà quan trọng nhất, chính là hoạ cho ra được trang dung kiều diễm một vai đán.

Sư phụ y nói, dung nhan chính là mấu chốt cho quang hoa một linh nhân.

Lời nói đó ăn sâu vào tâm hồn y, khiến mỗi khi y đối mặt với dung nhan ngày một thêm phần tuyệt sắc trong gương đồng kia, cũng không biết nên hận hay nên mừng.

Còn nhớ rõ lần đầu tiên lên đài diễn xướng, dưới đài người người ủng hộ, người người nhìn y chòng chọc như nhìn thấy báu vật, thiếu mỗi điều chảy nước miếng ròng ròng mà thôi.

Thực tình y có chút đắc ý, dù sao y cũng đã trở thành chủ nhân sân khấu này, nhưng lại đôi khi mơ hồ sợ hãi có một số việc đã xảy ra không thể nào quay về nơi bắt đầu.

Dù vậy y vẫn kiên định, y minh bạch cái gì gọi là một khắc lên mây một khắc địa ngục, y sợ một khi đã ngã xuống rồi, hậu quả thực không thể nào tưởng tượng.

“Hán binh dĩ lược địa, tứ diện sở ca thanh.

Quân vương ý khí tẫn, thiếp phi hà liêu sinh.”

(Quân Hán lấy hết đất, khúc Sở vang bốn bề.

Trượng phu chí lớn cạn, tiện thiếp sống làm chi) **

Trên đài cao, Ngu Cơ cùng Hạng Vũ một màn bi thống, một người muốn chết một kẻ không đành lòng.

Kia nhìn một người lòng đau như cắt, lại cố tình mặc đau mặc chua xót mà hát khúc nhạc chuyện người.

Cho dù chỉ là thoáng nhìn qua, cũng rõ ràng thấy y diễn xướng phảng phất như chính mình là Ngu Cơ kia.

Chỉ một tiếng “Bãi” vang lên.

Ngu Cơ rút thanh bảo kiếm, bàn tay uyển chuyển nhu mỹ xoay xoay nhẹ nhàng đặt kiếm ngang cổ.

Chiêng trống xung quanh xao động một hồi ồn ã, chỉ thấy cặp nhãn tình đó khẽ trừng, vung kiếm, phi thân, xoay tròn, ngã xuống đất rồi chết.

Một chuỗi động tác kia mới thật đẹp làm sao!

Dưới đài từng tràng vỗ tay khen ngợi trầm trồ, dường như không coi đó chỉ là một màn diễn hí, hoàn toàn chỉ là một linh nhân đang diễn màn kịch của mình trên sân khấu.

Vậy nhưng kia lại có một người mang theo cặp mắt xinh đẹp đầy nhuệ khí, khóe miệng khẽ nhếch nhìn theo dáng người vừa khuất bóng sau đài.

Hắn nở nụ cười.

Chỉ là đến xem diễn kịch, chẳng qua lại vừa lúc vừa ý người nào đó thôi.

Diễn xong, Ly Thu quay trở lại hậu đài tháo trang sức, cởi bỏ y phục diễn xướng nặng trịch.

Y chậm rãi cười cười, cười thật lớn, thật là không biết đã diễn bao nhiêu lần cái tiết mục này, cười đến không thẳng nổi thắt lưng nữa rồi.

“Còn cười cái gì? Chuẩn bị nhanh lên đừng để muộn yến hội tối nay ở phủ Lý tướng quân.” Sư phụ có chút bất mãn mà giục.

Ly Thu không cười nữa, lau lau khóe mắt hơi ướt nước nhu thuận cất lời, “Con biết rồi sư phụ.”

Mọi người đều nói nụ cười của Ly Thu là nhu thuận nhất đáng yêu nhất.

Lúc cười thật tươi lại có chút ngượng ngùng xấu hổ, lại có một chút vẻ ngây thơ con trẻ, làm cho người ta nhịn không được mà yêu thương y.

Y cũng thật ngoan ngoãn, các vương công quý tộc trong hoàng cung đã từng được y hầu hạ cũng biết điều đó, vậy nên ai cũng sủng ái y vô cùng.

Chỉ là Ly Thu của hiện tại không phải ai cũng có thể động chạm vào.

Một vị trọng thần anh niên trong triều – Lý Ngao tướng quân cùng với con trai cựu thần khai quốc nguyên lão Vương Thiểu Lăng, hai người đều cùng hết lòng yêu mến y.

Thế nhưng hai người lại luôn luôn không thể đường hoàng mà giành giật, trên bàn ăn còn phải nhìn nhau mỉm cười khách khí.

Như vậy đối với Ly Thu cũng chẳng có gì không tốt, y không cần phải lo lắng bất cứ ai khăng khăng chuộc thân cho mình, cũng chẳng cần lo sẽ đắc tội với bên nào.

Hai người đó tất nhiên cũng biết phân biệt nặng nhẹ, sẽ không trách cứ gì y, ai bảo y chỉ là một linh nhân nhỏ bé không thể quyết định được gì?

Lại được hai nhân vật lớn như thế bảo hộ cho, không cần phải đi hầu hạ những nhà khác nữa, y hẳn là vui còn chưa kịp mà!

Sư phụ cũng nói y phúc khí vô cùng lớn, nhưng là phúc khí hiện tại sớm dùng hết thì sau này biết lo liệu ra sao đây?

Ly Thu cũng từng suy nghĩ, sau này à? Tương lai ra sao ư? Có lẽ chờ đến khi tuổi đã nhiều nhan sắc tàn phai rồi hãy nghĩ đi!

Hôm nay phủ Tướng quân thiết yến tiệc chính là để chúc mừng Tướng quân đại thắng giặc man di ca khúc khải hoàn.

Ly biệt một thời gian dài như thế, Lý Tướng quân hình như đã nhớ nhung ai đó quá rồi, vừa mới hồi phủ đã sai người tới gánh hát thỉnh Ly Thu đến phủ đệ.

Lại một đêm điên mây đảo gió, chỉ khổ cho y hôm sau lại phải lên đài diễn kịch.

Đã thế sau khi xuống đài lại còn phải hầu hạ đám quan lớn hiển quý.

Ly Thu nghĩ nghĩ một chút, phu nhân Tướng quân phủ chẳng lẽ chết rồi sao? Tại sao còn không xuất hiện đuổi y ra ngoài?

Y nào đâu biết vị Tướng quân kia đã sớm giáo huấn phu nhân hắn một trận rồi, còn ai dám động tới y nữa?

Thật ra chốn kinh thành này người dám động tới y đúng là chẳng có mấy ai.

Tất nhiên cũng không phải là hoàn toàn không có, chỉ là chưa tới thời điểm người đó xuất hiện mà thôi.

Cỗ kiệu đi được nửa đường thì bỗng nghe thấy một tràng những tiếng tranh cãi ầm ĩ.

Một tiểu nhị chẳng biết ở quán nào cao giọng the thé quát, “Thằng oắt con dám ở đây ăn cắp ăn trộm à! Đi đi đi, cút ra chỗ khác cho ta!”

Ly Thu nhíu nhíu mày nhẹ giọng bảo “Dừng kiệu.”

Trời chiều đã ngả về tây, bóng hoàng hôn mờ ảo vàng vọt bao trùm lấy bóng người bước xuống kiệu như thần tiên.

Bước vài bước tới bên cạnh thằng bé ăn mày, y kéo kéo xiêm y ngồi xuống nhẹ nhàng hỏi, “Đói bụng đúng không?”

Thằng bé ngẩng đầu há to mồm, ngây ngẩn nhìn y một cái rồi gật gật đầu.

“Ai, thật là một đứa trẻ đáng thương.” Ly Thu nhìn nhìn khuôn mặt non nớt của thằng bé, có lẽ cũng chỉ khoảng mười tuổi thôi, đáng lẽ là độ tuổi ngây thơ chất phác nhất.

“Tiểu nhị, gói kỹ cho ta năm cái bánh bao thịt.”

“Vâng! Tới ngay tới ngay!” Tiểu nhị nghe thế liền nhanh tay gói bánh bao lại đưa cho y.

“Ăn từ từ thôi cẩn thận nghẹn.” Ly Thu xoa nhẹ lên mớ tóc bù xù bẩn thỉu của thằng bé, thở dài bước lên kiệu.

“Đi thôi không lại muộn mất.”

Ngồi trong kiệu, Ly Thu vẫn nghĩ mãi, không biết vận mệnh đứa trẻ đó sau này rồi sẽ thế nào?

Là giống như y sao? Hay còn hạ tiện hơn cả y nữa? Hoặc cũng có thể sống tốt hơn y cũng nên?

Thôi vậy, ai cũng đều có số mệnh của riêng mình, là phúc hay là họa nào ai biết trước được đâu?

“Chủ tử, chúng ta phải đi thôi, đến giờ rồi…” Có người kính cẩn lên tiếng nhắc nhở.

“Biết rồi, vội làm gì? Rốt cuộc ai mới là chủ tử đây?” Một vị công tử ăn vận phú quý ngồi ngay ngắn bên cửa sổ, vẫn như trước khẽ nhếch khóe miệng đầy hứng thú nhìn thằng bé ăn mày dưới lầu đang ăn ngấu ăn nghiến.

“Ly Thu à?” Hắn lẳng lặng lẩm bẩm một cái tên, ánh mắt sáng lóe lên.

“Đi thôi, không chừng đêm nay có trò vui để xem.” Cuối cùng hắn cũng đứng lên, bóng người cao ngất nhẹ lướt qua cất bước xuống lầu.

———————————-

[1] Bá vương biệt cơ: Bá vương là Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ, biệt là ly biệt, cơ là Ngu Cơ

Hạng Vũ còn gọi là Tây Sở Bá Vương, tên húy là Tịch, là cháu nội đại tướng Hạng Yên nước Sở thời Chiến Quốc, người bị tướng nước Tần là Vương Tiễn giết. Hạng Vũ là người có công lật đổ nước Tần, cùng tranh chấp thiên hạ với Hán Cao Tổ Lưu Bang thời nhà Hán.

Ngu Cơ là vợ của Sở Bá Vương Hạng Vũ, tên thật là Ngu Diệu Dặc.



Đây là tên một vở kinh kịch nổi tiếng của Trung Quốc được viết dựa trên câu chuyện có thật về mối tình của Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ cùng vợ của ông là Ngu Cơ, nội dung chính nói về đoạn ly biệt của Hạng Vũ cùng nàng Ngu Cơ trong thành Cai Hạ. Truyện kể rằng Ngu Cơ luôn sát cánh cùng Hạng Vũ ra chiến trận, năm đó Hạng Vũ cùng Lưu Bang đã quyết định chia đôi thiên hạ, nhưng Lưu Bang lại bội ước đánh lại khiến Hạng Vũ phải chạy vào thành Cai Hạ. Quân Hán cùng chư hầu bủa vây, đang đêm Hạng Vũ thức dậy nghe quân Hán bốn bề đều hát giọng Sở kinh hoàng mà nói ” Hán đã lấy được Sở rồi sao? Sao mà người Sở lại đông như thế?”. Đêm đó Hạng Vũ trong trướng uống rượu cùng Ngu Cơ, cảm khái làm bài thơ “Cai Hạ ca”, rồi Ngu Cơ cũng hòa cùng Hạng Vũ vừa múa kiếm mà hát:

“Quân Hán lấy hết đất,

Khúc Sở vang bốn bề.

Trượng phu chí lớn cạn,

Tiện thiếp sống làm chi.”



Dứt lời Ngu Cơ dùng kiếm tự sát để “tránh làm vướng bận” Hạng Vũ, Hạng Vũ thấy Ngu Cơ chết, khóc chảy nước mắt, tả hữu đều khóc, không ai có thể ngẩng lên nhìn.

(Nguồn: wikipedia VN)

* Phần trong ngoặc do Hạ phóng dịch dựa theo Hán tự

** Bản dịch trong wikipedia VN



From → Linh Nhân Lệ – Thiên Na

Bình Luận (0)
Comment