Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1853 - Gặp Lại Trong Mật Thất

Giờ phút này nghe những lời hò hét ồn ào, Triệu Huy Hổ cùng Chu Minh Hải lộ vẻ cười lạnh.

- Các ngươi xác định phải rời khỏi Phi Linh môn sao?

Sau một lát Đông Vô Mệnh cùng Bạch Oánh liếc nhìn nhau, ánh mắt Đông Vô Mệnh dừng lại trên người Triệu Huy Hổ cùng Chu Minh Hải.

- Đông cung phụng, hôm nay Phi Linh môn không cho chúng ta công đạo, ta nghĩ chúng ta đều rời khỏi Phi Linh môn!

Nhìn thấy ánh mắt Đông Vô Mệnh, nghĩ tới hung danh của hắn, Triệu Huy Hổ cũng sụp mắt, nhưng nghĩ tới thời gian thành danh của mình càng lâu hơn, vì vậy cũng thu hồi băn khoăn.

- Vậy sao...

Ánh mắt Đông Vô Mệnh đảo qua mấy trăm người, nếu để bọn hắn rời đi sẽ ảnh hưởng thanh danh bổn môn, nếu vậy chỉ có thể đánh chết không lưu hậu hoạn, nhưng đây là hạ sách, đánh chết nhiều người như vậy sẽ làm Phi Linh môn rung chuyển, thế cục bây giờ đã khó ổn, thật sự làm cho hắn cực kỳ khó xử.

- Cho chúng ta công đạo, nếu không rời khỏi Phi Linh môn...

- Rời đi Phi Linh môn...

Chu Minh Hải lại ồn ào, mà đệ tử tụ tập ngày càng nhiều.

Ánh mắt Đông Vô Mệnh càng lúc càng lạnh, tựa hồ cảm nhận được chân khí của hắn, nhóm người Bạch Oánh cũng bắt đầu khởi động chân khí.

Ngay lúc này Huyết Mị cùng Hắc Hùng đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên không trung, nói:

- Chư vị, chủ nhân đã trở lại!

Nghe được lời nói của Huyết Mị, mọi người lập tức nhìn lên bầu trời, chân khí nháy mắt lắng xuống.

- Hống...

Đúng ngay lúc này xa giữa không trung, một tiếng thú rống vang lên, thanh âm quanh quẩn không gian mang theo cỗ uy áp thật lớn.

Vừa nghe thanh âm thú rống, toàn bộ đệ tử hạch tâm Phi Linh môn đều sôi trào, thanh âm quen thuộc kia chính là Thiên Sí Tuyết Sư, chưởng môn đã trở lại!

Xuy...

Một đạo bạch quang xuyên qua trường không xuất hiện, thân hình Thiên Sí Tuyết Sư đã bay tới trên không trung Phi Linh môn, khí lưu hóa thành cuồng phong thổi quét vỡ áp mọi người trên quảng trường, những đệ tử có thực lực thấp lảo đảo không đứng vững.

Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư có vài thân ảnh, mà lúc này Lục Tâm Đồng cũng đã xuất quan, nàng đã đột phá tới linh vương thất trọng.

- Huyết Mị, Hắc Hùng bái kiến chủ nhân!

Thân hình lả lướt của Huyết Mị bay ra, quỳ xuống hành lễ, mà Hắc Hùng cũng cung kính quỳ trên mặt đất.

- Bái kiến chưởng môn...

- Bái kiến công tử!

Mọi người lập tức cung kính hành lễ.

Hô!

Đông Vô Mệnh cùng Bạch Oánh nhìn lên thân ảnh trên không, trong lòng thở ra, áp lực sút giảm, rốt cục có thể đặt gánh nặng trên vai xuống dưới.

Thanh Hỏa lão quỷ hành lễ, ánh mắt dừng lại trên một thân ảnh đứng bên cạnh chưởng môn, sắc mặt không ngừng biến hóa.

Ánh mắt đám người Triệu Huy Hổ, Chu Minh Hải kinh ngạc nhìn lên không trung, bọn hắn biết chưởng môn Phi Linh môn, không nghĩ tới tọa kỵ lại là Thiên Sí Tuyết Sư thất giai, người bình thường không cách nào có được.

- Ha ha, đại trùng tử, ta đã trở về!

Tiểu Long nhảy xuống bên người Thiên Độc Yêu Long cười to.

- Tiểu bất điểm, sao bây giờ các ngươi mới trở về!

Thiên Độc Yêu Long tràn đầy ý cười hỏi.

- Đại trùng tử, ngươi chỉ mới đột phá thất giai hậu kỳ thôi sao!

Tiểu Long nhất thời trêu chọc nói.

- Chư vị miễn lễ!

Vài thân ảnh hạ xuống, ánh mắt Lục Thiếu Du đảo qua mọi người, cuối cùng lướt qua đám người Triệu Huy Hổ, một màn mới phát sinh hắn cũng đã biết được rõ ràng.

Sưu sưu...

Thân ảnh Hắc Vũ rơi xuống, nháy mắt biến mất ngay tại chỗ, trực tiếp lao thẳng ra sau đại điện.

- Đông lão, Oánh tỷ, ta đi một chút sẽ trở lại, Khấu phó chưởng môn, mọi người đều đã tới đông đủ thì ở đây chờ ta một lát đi, không cho phép ai rời khỏi!

Dứt lời thân ảnh Lục Thiếu Du cũng biến mất, tốc độ làm người than thở sợ hãi, ngoại trừ Thiên Thủ Quỷ Tôn cùng Bàn Hủy bọn họ, không ai nhìn thấy rõ.

- Tâm Đồng bái kiến sư phụ, Oánh tỷ!

Lục Tâm Đồng đi tới bên cạnh Đông Vô Mệnh cùng Bạch Oánh, tuy nàng gọi Bạch Oánh là Oánh tỷ, nhưng sớm xem nàng như sư nương, nhưng sư phụ cùng Oánh tỷ vẫn chưa vượt qua tấm cửa ngăn cách, nàng cũng không có cách nào.

- Tâm Đồng, sư phụ nhìn xem, đã lâu như vậy hình như cao lớn hơn rồi!

Đông Vô Mệnh nhìn thấy đồ đệ bảo bối, vui vẻ vô cùng.

- Tâm Đồng càng thêm xinh đẹp đâu, lại đây, để Oánh tỷ nhìn xem.

Bạch Oánh mỉm cười:

- Ta còn nhìn không thấu thực lực, lại tăng cường không ít đi!

- Vừa mới đột phá linh vương thất trọng chưa bao lâu!

Lục Tâm Đồng mỉm cười nói.

Nghe lời này mọi người đều líu lưỡi, Đông Vô Mệnh hít sâu một hơi.

- Đệ tử bái kiến sư phụ!

Thanh Hỏa lão quỷ quỳ sụp trước mặt Thiên Thủ Quỷ Tôn, người của Phi Linh môn kinh ngạc, nguyên lai lão giả dung mạo xấu xí, thân hình nhỏ gầy kia lại là sư phụ của cung phụng Thanh Hỏa lão quỷ, Đông Vô Mệnh cùng Bạch Oánh đều kinh ngạc.

Ánh mắt Thiên Thủ Quỷ Tôn lóe ra, nói:

- Đứng lên đi!

- Tạ sư phụ!

Thanh Hỏa lão quỷ đứng lên, vẻ mặt cực kỳ kính sợ.

Thiên Thủ Quỷ Tôn đánh giá đệ tử, vài chục năm không gặp hắn cũng nhớ mong, đánh giá một lát, hỏi:

- Thu nhi đâu?

- Hồi sư phụ, nàng tốt lắm, chỉ thường xuyên tưởng niệm sư phụ!

Thanh Hỏa lão quỷ đáp.

- Hừ, nghịch nữ!

Ánh mắt Thiên Thủ Quỷ Tôn trầm xuống.

- Sư phụ, muốn trách thì trách đệ tử, là đệ tử bất hiếu...

Thanh Hỏa lão quỷ vội vàng nói.

- Ngươi cũng là đồ khốn!

Thiên Thủ Quỷ Tôn trừng mắt nhìn hắn, nhưng cũng không có bao nhiêu tức giận.

- Vị này nhất định là Thiên Thủ quỷ vương tiền bối?

Đông Vô Mệnh tiến lên, thoáng hành lễ, danh hào của Thiên Thủ quỷ vương đã sớm vang vọng đại lục, là lão quái thành danh từ lâu, luận tư cách quả thật cao hơn Đông Vô Mệnh không ít.

- Không cần phải khách khí, ngươi là Thôi Hồn độc vương Đông Vô Mệnh phải không, chưởng môn thường xuyên nhắc tới ngươi, sau này đều là người một nhà.

Thiên Thủ Quỷ Tôn thoáng đáp lễ nói.

- Sư phụ, ngài cũng gia nhập Phi Linh môn sao?

Thanh Hỏa lão quỷ nghi hoặc hỏi.

- Chẳng lẽ ngươi không muốn ta gia nhập sao?

Thiên Thủy Quỷ Tôn trừng mắt hỏi lại.

- Dương Quá huynh đệ cũng tới!

Ánh mắt Bạch Oánh nhìn qua Dương Quá, người nhận thức Dương Quá thật không ít, mà quan hệ giữa Dương Quá cùng Lục Thiếu Du bên Ám đường cũng nhận được tin tức.

- Bái kiến Oánh tỷ!

Dương Quá cười nói.

Mọi người lại nhìn qua nhóm người Quỳ Long Như Hoa, Bàn Hủy, Bàn Vân cùng Long Linh lẫn Xích Viêm với ánh mắt tò mò.

Sau đại điện, ở lối vào mật thất, Hắc Vũ nhìn chằm chằm cửa vào, đột nhiên có chút khẩn trương, thân hình run rẩy, hắn cảm giác được chân khí của chủ nhân ở trong này.

- Hắc Vũ thúc, sư phụ ở bên trong, chúng ta vào đi thôi!

Lục Thiếu Du đi tới nói.

Hắc Vũ run lên, mấy ngàn năm, không nghĩ tới còn một ngày này, hắn đã chờ đợi suốt mấy ngàn năm.

- Hắc Vũ, là ngươi sao!

Một thanh âm già nua trầm thấp đột nhiên quanh quẩn trong tai hai người.

- Oanh long...

Cửa mật thất mở ra.

- Chủ nhân!

Vừa nghe thanh âm, toàn thân Hắc Vũ run lên, lao thẳng vào trong mật thất.

Bên trong mật thất rộng lớn xuất hiện hai thân ảnh, bên trái là hư ảnh già nua, khuôn mặt cương nghị, đôi mắt lại thâm thúy sáng ngời.

Phốc!

Trong mắt Hắc Vũ ướt át, quỳ gối trước người lão nhân:

– Hắc Vũ rốt cục tìm được chủ nhân, Hắc Vũ tới chậm, xin chủ nhân tha tội!

– Hắc Vũ, ngươi còn sống là tốt rồi, ta thật sự lo lắng ngươi đã đi rồi, mau đứng lên!

Hư ảnh đỡ lấy Hắc Vũ, trong mắt rung động, một người một thú qua những năm tháng sinh tử tôi luyện, quan hệ vượt qua khỏi chủ bộc từ lâu.

– Nam thúc, sư phụ, đệ tử đã trở lại!

Lục Thiếu Du mỉm cười nói.

– Trở về là tốt rồi, không sao chứ?

Nam thúc lướt qua Lục Thiếu Du, có vẻ ngoài ý muốn, nói:

– Vũ vương cửu trọng, linh vương bát trọng, không tệ lắm!

– Chuyến đi hoàn hảo, chỉ có chút phiền toái nhỏ!

Lục Thiếu Du trả lời.

– Thiếu Du, có thu hồi được Hổ Âm yêu tinh hay không?

Thánh Thủ linh tôn hỏi, nhìn thấy Hắc Vũ cùng ái đồ trở lại, cũng biết Thánh Linh giáo không có vấn đề gì.

– Sư phụ, đã lấy về!

Lục Thiếu Du đưa ra hộp gấm màu trắng.

Ánh mắt Thánh Thủ linh tôn vui vẻ, cầm hộp gấm mở ra, một cỗ năng lượng hùng hậu lan tràn.

– Hống…

Bên trong hộp gấm có tiếng hổ gầm mơ hồ vang vọng, viên tinh thạch màu trắng hổ hình không ngừng tán phát năng lượng.

– Hổ Âm yêu tinh!

Ánh mắt Nam thúc cũng vui sướng, đây là bảo vật của Bạch Hổ bộ tộc, nhưng mộ địa Bạch Hổ bộ tộc phải nằm dưới lòng đất vạn thước, phối hợp cùng địa tâm Linh Khí mới sản sinh ra bảo vật này, là vật vô giá, có Long Dương linh quả cùng Hổ Âm yêu tinh, thương thế của hắn đã có vài thành nắm chắc sẽ khôi phục.

– Đã có Hổ Âm yêu tinh cùng Long Dương linh quả!

Thánh Thủ linh tôn mỉm cười.

– Nam thúc, thương thế của ngươi có thể khôi phục không?

Lục Thiếu Du chờ mong hỏi.

– Đã có vài thành nắm chắc!

Nam thúc lộ tia kích động nói.

– Vậy cần bao lâu mới có thể khôi phục?

Lục Thiếu Du hỏi.

– Việc này còn chưa biết, chúng ta cần phải thương nghị mới được!

Thánh Thủ linh tôn nói:

– Thiếu Du, ngươi đi ra ngoài xử lý xong phiền phức đi, gần đây Phi Linh môn cũng không được ổn định, sau khi xong hãy tới, ta còn có chuyện muốn ngươi đi làm!

– Dạ!

Lục Thiếu Du muốn biết thêm tình huống của Nam thúc, hi vọng Nam thúc nhanh chóng khôi phục, hiện tại thế lực của hắn mạnh hơn không ít, nhưng cần có một siêu cấp cường giả trấn thủ mới được.

Lục Thiếu Du lập tức cáo lui, mà Hắc Vũ lưu lại trong mật thất, hắn còn nhiều lời muốn nói với chủ nhân.

Không khí trên quảng trường bên ngoài đã khác hẳn lúc trước, chưởng môn đột nhiên trở về, làm toàn bộ đệ tử hạch tâm đều như trút được gánh nặng.

– Nam nhân thật uy vũ!

Quỳ Long Như Hoa mê đắm nhìn chằm chằm Thiên Độc Yêu Long, ánh mắt nóng cháy làm cho hắn nổi cả da gà.

– Đại trùng tử, lần này ta có mang về thứ tốt cho ngươi đây!

Tiểu Long cười nói.

– Là thứ tốt gì, mau lấy ra cho ta xem!

Thiên Độc Yêu Long hứng thú hỏi, yêu thú Long tộc đều rất thích bảo vật, dù là bảo vật vô dụng cũng thích thu thập trở về.

– Ở trên người lão đại, ngươi gấp cái gì!

Tiểu Long nói.

Bốn người Bàn Hủy, Bàn Vân, Long Linh cùng Xích Viêm vẫn im lặng không nói chuyện, chân khí tản mát làm không gian ngưng trọng lên, ánh mắt mọi người đều chú ý tới bọn họ.

– Tê tê…

Bối nhi cùng Bảo nhi đi tới địa phương xa lạ, bò xuống khỏi người cha mẹ bắt đầu đánh giá khắp nơi.

Đám người Triệu Huy Hổ cùng Chu Minh Hải đưa mắt nhìn nhau, họ chưa từng gặp qua chưởng môn, bây giờ chưởng môn đã trở về, Đông Vô Mệnh cùng Khấu Phi Yến cũng không quản tới bọn họ, điều này làm trong lòng họ bất an.

– Chưởng môn đã trở lại, vậy mọi người tan đi!

Sắc mặt thoáng run rẩy, Triệu Huy Hổ nói.

Đám người có chút xôn xao, không ít người chuẩn bị rời đi.

– Chưởng môn đã nói qua, không ai được rời khỏi, đều ở yên tại chỗ đi!

Ánh mắt Lưu Tinh Hà đảo qua đám người, lạnh lùng nói.

– Cũng tốt, chưởng môn đã trở lại, ta muốn chưởng môn cho ta một lời công đạo!

Sắc mặt Triệu Huy Hổ co giật, lạnh lùng nói.

– Có công đạo gì cần đưa cho ngươi, tìm ta cũng vậy thôi!

Lục Tâm Đồng đang nói chuyện với sư phụ, vừa nghe vậy liếc mắt nhìn qua đám người Triệu Huy Hổ, nàng cũng đã sớm chú ý tới những người này.

– Ngươi là ai? Thân phận của ngươi đủ sao?

Triệu Huy Hổ nhìn Lục Tâm Đồng hỏi, vừa rồi nghe nói nàng là đồ đệ của Đông Vô Mệnh, luận vai vế hắn cũng không xem vào trong mắt.

– Ta tên Lục Tâm Đồng, ta nghĩ trong Phi Linh môn, thân phận của ta cũng đã đủ!

Lục Tâm Đồng thản nhiên nói.

– Lục Tâm Đồng!

Triệu Huy Hổ như nghĩ ra điều gì, Lục Tâm Đồng, chẳng phải là người bài danh thứ ba trong mười đại cường giả trẻ tuổi, muội muội của chưởng môn Phi Linh môn sao?

Ánh mắt Triệu Huy Hổ nhất thời căng thẳng, nghe lời đồn đãi độc công của Lục Tâm Đồng còn cao hơn Đông Vô Mệnh, không dễ chọc ghẹo.

– Nói đi, ngươi cần ca ca ta cho ngươi công đạo gì?

Lục Tâm Đồng đi tới trước người Triệu Huy Hổ hỏi.

– Chúng ta gia nhập Phi Linh môn, nhưng thực lực cùng đãi ngộ có chênh lệch, vì vậy hi vọng hôm nay chưởng môn cho ta lời công đạo!

Triệu Huy Hổ nói.

– Vậy sao, ngươi hẳn cảm thấy được thực lực của ngươi rất mạnh phải không, như vậy đi, nếu ngươi thắng ta, ta sẽ để ca ca mời ngươi trở thành tôn sứ hộ môn thế nào?

Lục Tâm Đồng nhàn nhạt cười.

Nụ cười của nàng làm trong lòng Triệu Huy Hổ phát lạnh.

– Việc này…

Trong mắt Triệu Huy Hổ lóe tinh quang, nhất thời không biết nên nói gì, muốn hắn giao thủ với người nổi danh như Lục Tâm Đồng, hắn thật có chút do dự.

– Hay là ngươi thắng ta, chức chưởng môn này ta sẽ giao cho ngươi!

Một thanh âm trầm thấp vang lên, Lục Thiếu Du vô thanh vô tức hiện thân ngay trước mặt mọi người.

– Chưởng môn!

– Công tử!

Mọi người lại hành lễ, Lục Thiếu Du phất tay, ánh mắt rơi lên Lục Tiểu Bạch, Lưu Nhất Thủ cùng Hoàng Đan cách đó không xa, nhìn ba người không có việc gì hắn cũng yên tâm.

– Không dám, chưởng môn nói đùa!

Triệu Huy Hổ sửng sốt, vừa nhìn thấy Lục Thiếu Du, chẳng biết tại sao trong lòng hắn càng thêm bất an, không ngừng cảm thấy lạnh lẽo.

– Ta không có nói đùa, có lẽ ngươi rất có lòng tin đối với thực lực của mình, không phải ngươi đã nói sao, thực lực của ngươi không kém hơn chư vị cung phụng khác, hiện tại ta cho ngươi cơ hội, ngươi thắng ta, chức chưởng môn sẽ là của ngươi!

Lục Thiếu Du thản nhiên nói.

– Chưởng môn, ý tứ của Triệu trưởng lão không phải như thế, ý của Triệu trưởng lão…

Ánh mắt Chu Minh Hải chợt lóe, nhưng còn chưa nói xong chỉ nghe “ba” một tiếng, thân hình Chu Minh Hải đá bị đánh bay ra ngoài hơn mười thước.

– Phanh!

Thân hình nặng nề nện lên quảng trường, trên mặt Chu Minh Hải hiện lên dấu tát tai, khóe miệng phun máu, sắc mặt biến thành tái nhợt.

Mọi người vô cùng kinh ngạc, không ngờ linh vương nhị trọng lại bị một cái tát đánh bay, thực lực như vậy không khỏi quá mạnh mẽ!

– Ta không hỏi ngươi thì ngươi câm miệng cho ta, còn chưa tới lượt ngươi nói leo vào, thân là người của Phi Linh môn, nên hành lễ trước khi nói, xem Phi Linh môn là gì, cái thứ không biết cấp bậc lễ nghĩa!

Bình Luận (0)
Comment