Nhìn Niếp Phong đánh tới, Hoàng Tri Châu nở nụ cười, dường như không đặt vào trong mắt, thân hình không lùi mà tiến tới. Trên thân thể bắt đầu xuất hiện chân khí màu vàng như ẩn như hiện. Hai tay biến hóa rồi nắm chặt. Các đốt ngón tay tạo thành tiếng cạch cạch, hai tay mang theo kình khí cường hãn cùng với tiếng xé gió sắc bén một trái một phải hung hăng đập về phía Niếp Phong.
Trước mặt cỗ khí thế này Niếp Phong cũng biết thực lực của mình chưa đủ, không dám ngạnh kháng, dường như cũng biết đối phương sẽ lựa chọn loại công kích như vậy cho nên ban đầu hắn chỉ giả bộ công kích dụ đối phương mà thôi. Mà trong nháy mắt này, thân hình hắn quay ngược trở lại, lập tức lách ra, động tác này tuy rằng có chút không đẹp mắt, thế nhưng tuyệt đối là động tác hữu hiệu nhất.
Nguy hiểm tách ra khỏi song quyền, thân hình Niếp Phong giống như cá chép vượt vũ môn bỗng nhiên nhảy lên, lăng không đá một cước về phía Hoàng Tri Châu đang ở trước mặt.
- Chỉ có một chút sức lực mà thôi. Trước mặt thực lực tuyệt đối tất cả chỉ là vô dụng.
Hoàng Tri Châu khẽ quát lên một tiếng, hắn cũng đã sớm cảm giác được động tĩnh phía sau mình cho nên sau khi song quyền thất bại, thân hình đã nhanh chóng run lên, nhất thời tránh được một cước của Niếp Phong.
Dù sao cũng là Vũ Sĩ bát trọng, phản ứng cũng không tồi, hai chân điểm nhẹ mặt đất, quang mang trên chân chợt lóe, chân khí bùng ra, thân thể mượn lực mà nhảy dựng lên. Song quyền lần nữa đan xen ầm ầm đánh về phía Niếp Phong.
- Tốc độ thật nhanh.
Vẻ mặt Niếp Phong trầm xuống, tốc độ đối phương vượt quá dự liệu của hắn, giống như là hắn đang đối đầu với một đầu dã thú không thể ứng phó vậy, hiện tại hắn đã không thể lùi nữa.
Khẽ cắn răng, Niếp Pong không còn lựa chọn nào khác, trong mắt bắt đầu có chút đỏ tươi. Trên nắm tay cũng xuất hiện chút quang mang nhàn nhạt, khí thế quanh thân lúc này đã không giống khi trước. Nhìn song quyền mang theo kình khí hung hãn của Hoàng Chi Trâu, hắn lập tức đánh tới.
Phanh Phanh.
Hai tiếng trầm muộn vang lên, kình khí bắn tứ tung, song quyền của Hoàng Chi Trâu một bị Niếp Phong ngăn cản, một quyền khác trực tiếp đánh vào trên ngực Niếp Phong.
Phanh.
Niếp Phong không có chút dư lực nào, một kích của Vũ Sĩ bát trọng tương đương với một kích của yêu thú nhị giai hậu kỳ, hắn làm sao có thể chống lại? Thân hình nặng nề đập vào phía xa, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Không có chân khí, không có vũ kỹ, không có thủ đoạn phòng ngự, đối mặt với vũ giả chính thức, lại là vũ sĩ bát trọng, hắn làm sao có thể chống đỡ được.
Nhưng không ngờ dưới một quyền này Niếp Phong cũng nhanh chóng đứng lên, thân hình lại giống như không có chút trở ngại nào, nhưng mà quả thực đã bị thương.
Mà đồng thời bị một quyền của Niếp Phong đánh tới, Hoàng Tri Châu cũng cảm giác được trên nắm tay mình có một cỗ lực lượng mạnh mẽ trút xống, cảm giác đau đớn từ trên tay truyền ra, thân hình hắn không tự chủ được mà lảo đảo lui lại, chân khí trong cơ thể cuồn cuộn.
Thân hình lảo đảo lui lại mấy bước, bàn chân Hoàng Tri Châu đạp mạnh mẽ mặt đất thì lúc này mới có thể đứng vững thân thể, mạnh mẽ ngăn chặn chân khí cuồn cuộn trong cơ thể. Bàn tay đau đớn đặt ra sau lưng, không ai thấy, trên nắm tay của Hoàng Tri Châu lúc này đã sưng phù lên.
- Niếp Phong thua, Hoàng Tri Châu thắng.
Chấp sự tuyên bố, mọi người lần nữa có chút tiếc hận với Niếp Phong. Ai nấy đều thấy được hắn không phải là vũ giả căn bản không phải là đối thủ của người khác.
- Lại thất bại, chỉ có chút sức lực mà thôi, khó thành châu ngọc.
- Niếp Phong cũng rất nhanh nhẹn, bình thường lại không ỷ thế hiếp người, thái độ làm người quả thực không tồi.
- Điều này cũng đúng, so với Trịnh Thánh Kiệt kiêu ngạo kia thì Niếp Phong hòa ái hơn nhiều.
Mọi người thấp giọng nghị luận, Niếp Phong nghe vậy cũng không để ý một chút nào, ôm quyền thi lễ nói với Hoàng Tri Châu:
- Ta thua, chúc mừng ngươi thắng.
- Không phải khách khí, lực lượng của ngươi cũng rất mạnh, chỉ là do ngươi không tu luyện ra chân khí cho nên mới chịu thiệt.
Hoàng Tri Châu thắng lợi nhìn thấy Niếp Phong trước sau như một vẫn hòa ái như vậy không khỏi ôm quyền hành lễ. Dưới một quyền vừa rồi kia cũng để cho hắn biết rõ, Niếp Phong thân là người thường, thế nhưng một quyền kia đã rất kinh khủng, hắn cũng ăn phải quả đắng, mà đối phương chịu một quyền của hắn dường như lại không bị làm sao cả, việc này khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc.
- Niếp Phong, ngươi lại bị thua sao?
Trong một rừng cây, hai đầu Hoàng Kim Yêu Long viễn cổ đang xoay quanh sườn núi, chính là Bảo Nhi và Bối Nhi.
- Đúng vậy, lại bị thua rồi.
Niếp Phong khẽ cười khổ, theo thời gian ở Phi Linh môn, hắn đã sớm quen thuộc với yêu thú và linh thú, lại còn có quan hệ không tệ với hai tiểu gia hỏa Bảo Nhi và Bối Nhi này.
- Thật vô dụng, lại thua. Phí công ngày hôm qua ta còn cùng ngươi tu luyện.
Bối Nhi khinh bỉ nhìn Niếp Phong.
- Được rồi Bối Nhi, muội không cần chỉ trích Niếp Phong, hắn đã tận lực rồi.
Bảo Nhi có vẻ hiểu chuyện nói.
- Thắng thua rất bình thường, ta không cảm thấy có vấn đề gì, thế nhưng ta lại khiến cho sư phụ mất mặt.
Niếp Phong than nhẹ một tiếng, đặt mông ngồi xuống sườn núi. Hắn không thể tu luyện ra chân khí, dù có cố gắng như thế nào cũng không tu luyện ra được. Ngay từ đầu so với các huynh đệ tu luyện thì hắn còn có thể so sánh được một chút. Thế nhưng hiện tại Niếp Phong biết càng ngày mình càng kém xa.
- Ngươi bỏ cuộc?
Bảo Nhi ngẩng đầu không ngừng phun ra nuốt vào hỏi Niếp Phong.
- Đương nhiên là không, ta biết ta không bằng người khác cho nên ta phải càng nỗ lực hơn người khác. Tuy rằng nói hiện tại ta không thể tu luyện, thế nhưng ta phát hiện ra thân thể của ta hiện tại ngày càng mạnh mẽ, không yếu hơn so với bọn hắn chút nào. Lực lượng của một quyền ngày càng lớn, hơn nữa, nói không chừng ngày mai ta có thể tu luyện chân khí.
Niếp Phong đứng thẳng lên, trong mắt hiện lên sự kiên nghị.
- Đây mới là người mà ta biết, ngươi tiếp tục nỗ lực lên.
Bảo Nhi nói, trong mắt hiện lên sự vui vẻ.
Quần sơn liên miên, nơi này cũng không biết là phương nào thế nhưng lại rộng lớn vượt quá sự tưởng tưởng của người ta.
Sâu trong một đám kiến trúc liên miên trong quần sơn, kiến trúc mang theo phong cách cổ xưa cùng tang thương, giống như đã tồn tại mấy vạn năm.
Ngoài đình viện, một thân ảnh trung niên mặc áo bào đen xuất hiện, toàn thân người này lộ ra một cỗ khí thế bá đạo, thân hình hùng vĩ, khí độ bất phàm. Mà người này nếu như đám người Lục Thiếu Du nhìn thấy đương nhiên sẽ nhận ra. Người này chính là cường giả mặc áo bào đen khi trước xuất hiện trên không trung Phi Linh môn, đại chiến với nhị công chú Long Yên của long tộc mà không phân bại thắng thua, đây là người của Huyền Vũ hoàng tộc.
- Đại hán này xuất hiện tại đình viện, sau khi nhìn chung quanh sau đó lắc mình tiến vào trong một mật đạo. Đi qua một thạch đạo, một đạo thanh âm đột nhiên vang lên:
- Tam đệ, đệ tới rồi sao?
- Đúng vậy, đệ tới thăm huynh.