Lục Thiếu Du lộ ý cười nhủ thầm.
Hư ảnh dị thú gầm gừ, tựa như một đạo quang mang chói mắt, nhất thời giống như thái sơn áp đỉnh phá hủy không gian hung hăng va chạm vào hồn anh dữ tợn khổng lồ, khí thế kinh khủng vỡ áp xuống, trực tiếp đem hồn anh kia trấn áp gắt gao không dám nhúc nhích.
Xuy!
Một giây sau hư ảnh dị thú đột nhiên xuyên tới trước mặt hồn anh, mở miệng đem nó cắn nuốt, còn lộ ra biểu tình thỏa mãn.
Trong khoảnh khắc Tỏa Hồn Liên hoàn toàn trụi lủi lơ lửng giữa không trung, tâm huyết suốt mấy ngàn năm của Phệ Hồn lão quỷ chỉ trong cuộc chiến ngắn ngủi hoàn toàn phá hủy trong tay Lục Tâm Đồng.
Phốc!
Cơ hồ cùng một lúc Phệ Hồn lão quỷ không nhịn được phun máu tươi, sắc mặt biến thành trắng bệch.
Lúc này sắc mặt Phệ Hồn lão quỷ xanh mét tới cực hạn, sát ý tràn ngập, chỉ hận không thể đem Lục Tâm Đồng nghiền xương thành tro mới có thể trút ác khí trong lòng hắn.
- Hôm nay Phệ Hồn lão quỷ thua bại, gặp phải khắc tinh, ra cửa không xem hoàng lịch a!
Đông đảo cường giả đều nhìn ra được thực lực Phệ Hồn lão quỷ tuyệt đối cao hơn Lục Tâm Đồng, nhưng luôn bị nàng khắc chế, chỉ sợ đã tức giận tới phát điên.
- Tiểu nha đầu, hôm nay bản tôn không đem ngươi nghiền xương thành tro làm sao giải được mối hận trong lòng của ta!
Phệ Hồn lão quỷ nổi giận, thủ ấn biến hóa, miệng phun máu tươi, máu huyết rơi lên Tỏa Hồn Liên, sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt.
Xuy lạp lạp!
Tỏa Hồn Liên giống như sống lại, hắc vụ động tới năng lượng thiên địa, năng lượng ngày càng cuồng bạo, xen lẫn chân khí âm hàn khiến không gian xung quanh không ngừng dao động, khí thế kinh người lan tràn.
- Đi!
Phệ Hồn lão quỷ hét lớn một tiếng, Tỏa Hồn Liên ngưng tụ bay ra, hóa thành lưu quang xuyên thủng không gian, năng lượng âm hàn lan tràn, chấn động khe không gian hiển lộ, một cỗ hào quang tối đen thâm thúy động tới năng lượng thiên địa lay động kịch liệt.
- Ngao!
Dị thú rít gào, nháy mắt lại hung hăng va chạm vào Tỏa Hồn Liên.
Hưu hưu!
Không gian khựng lại, Tỏa Hồn Liên va chạm vào hư ảnh dị thú, nháy mắt giống như linh xà quấn quýt lấy toàn thân dị thú, khí tức âm hàn lan tràn xâm nhập vào trong thân thể của nó.
- Ngao!
Dị thú rít gào, trong khoảnh khắc vẫn không thể giãy thoát.
Hưu hưu!
Chỉ thấy hư ảnh dị thú lan tràn vô số Thanh Lôi Huyền Đằng rậm rạp, đem Tỏa Hồn Liên gắt gao bao vây.
- Tiểu oa nhi, có Thanh Lôi Huyền Đằng cũng không thể kiềm chế được ta, ngươi dám phá hủy mấy trăm hồn anh của ta, hôm nay ta nhất định phải đem ngươi nghiền xương thành tro!
Phệ Hồn lão quỷ cười lạnh, trong mắt đỏ đậm giận dữ, linh lực tràn vào trong Tỏa Hồn Liên.
Hô hô!
Năng lượng cuồng bạo gào thét, Thanh Lôi Huyền Đằng bị chấn thành mảnh nhỏ, Tỏa Hồn Liên càng siết chặt hư ảnh dị thú.
Phốc!
Lục Tâm Đồng phun máu tươi, tựa hồ đã thừa nhận ảnh hưởng thật lớn nên đã bị trọng thương.
- Kiệt kiệt, phá!
Phệ Hồn lão quỷ hét một tiếng, lưu quang ấn quyết rơi lên Tỏa Hồn Liên, nháy mắt Tỏa Hồn Liên bành trướng, hắc quang đại phát, lập tức nổ tung.
Phanh!
Thanh âm nổ tung vang lên, hư ảnh dị thú nháy mắt bị chấn vỡ.
Oanh oanh!
Thiên địa như sụp đổ, run rẩy kịch liệt, kình khí khủng bố dao động, trực tiếp xé mở khe không gian lộ ra hào quang tối đen, chỉ nháy mắt liền hợp lại, độc vụ lan tràn, cả không gian biến thành tối đen.
Đặng đặng!
Kình khí phong bạo trùng kích khiến Lục Tâm Đồng bật lui, miệng lại phun máu tươi, chân khí uể oải, dung nhan tuyệt mỹ trắng bệch như tro tàn.
- Kiệt kiệt, dám hủy mấy trăm hồn anh của ta, dùng hồn anh cùng Thanh Lôi Huyền Đằng của ngươi bù vào, vậy cũng đủ rồi!
Phệ Hồn lão quỷ cười to, thủ ấn biến hóa, Tỏa Hồn Liên khởi động, nháy mắt lao về hướng Lục Tâm Đồng.
Lục Tâm Đồng vừa đứng ổn thân hình, nhìn thấy Tỏa Hồn Liên phá không bay tới, ánh mắt ngưng trọng, cắn chặt răng, lại có vết máu tràn ra.
Sưu!
Tỏa Hồn Liên tối đen nháy mắt đã đi tới trước người Lục Tâm Đồng, toàn bộ cường giả đều trở nên khẩn trương.
- Tam muội, giao cho đại ca đi!
Đúng ngay lúc này một thanh âm truyền tới, không gian xung quanh trước mặt Lục Tâm Đồng nhộn nhạo, một thân ảnh áo xám mang theo hoàng mang chớp động hiện ra.
- Dương Quá!
Mọi người chợt sửng sốt.
- Hô!
Lục Thiếu Du thở ra một hơi nhẹ nhõm, rốt cục đại ca cũng đã chuẩn bị xong rồi.
Sưu!
Tỏa Hồn Liên xuyên thủng không gian, mang theo khe không gian tối đen đi tới trước người Dương Quá, uy thế kinh người, không gian xung quanh vỡ nát.
Dương Quá vung tay, hoàng mang đại thịnh, Chấn Thiên run rẩy không ngừng, năng lượng cuồn cuộn khủng bố, chấn động cả không gian sôi trào.
Ông!
Tích tắc một đạo kiếm quang bạo lướt, đột nhiên bao phủ Dương Quá bên trong.
Lúc này Tỏa Hồn Liên cũng không tiến thêm được mảy may, lại bị tắc nghẽn trong kiếm quang, không cách nào tiến thêm nửa bước.
- Đại ca, huynh cẩn thận một chút!
Lục Tâm Đồng cảm giác Dương Quá giống như thay đổi thành một người khác, khí tức khiến nàng run sợ.
- Yên tâm đi, lão quỷ này khi dễ muội, đại ca nhất định đem hắn chém thành mảnh nhỏ giúp muội trút giận!
Dương Quá cười nhạt, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào Tỏa Hồn Liên.
- Được!
Lục Tâm Đồng lập tức thối lui tới bên cạnh Lục Thiếu Du.
- Thật mạnh, đây tuyệt đối không phải khí tức Tôn Cấp!
Lục Thiếu Du thầm đánh giá, trong lòng run sợ.
Đông đảo cường giả đều ngây người, bởi vì khí tức trên người Dương Quá hoàn toàn khác hẳn lúc trước.
Mà Phệ Hồn lão quỷ cũng kinh ngạc, Tỏa Hồn Liên rơi vào trong kiếm quang, tựa như rơi vào vực sâu khôn cùng, lại giống như va chạm vách đá cứng rắn, không cách nào lay động, trong mơ hồ kiếm quang còn mang theo khí tức nguy hiểm, ngày càng nồng nặc, trực tiếp thẩm thấu vào trong linh hồn hắn.
- Sợi xích nát này cũng dám hung hăng càn quấy vậy sao!
Thanh âm Dương Quá thật thản nhiên, khóe môi mang theo hài hước, lại có cỗ uy áp bá đạo lan tràn, làm Dương Quá giống như thay đổi thành một người khác.
- Phá!
Hai tay cầm kiếm, song chưởng run lên, Chấn Thiên bắn ra kiếm quang như sư rống phượng minh, lại như phong lôi từng trận, không gian quanh kiếm quang đều sụp đổ, khí thế kinh người vỡ áp thiên địa, nháy mắt thẳng tắp cắt qua không gian, đã rơi lên Tỏa Hồn Liên.
Răng rắc!
Kiếm quang rơi xuống, kiếm khí tiết ra ngoài, ngay tiếp theo Tỏa Hồn Liên nứt vụn thành từng khúc, biến thành mảnh nhỏ.
Ánh mắt Phệ Hồn lão quỷ hoảng hốt, một kiếm kinh người khiến cả thiên địa đều động dung, làm linh hồn hắn run lên, Tỏa Hồn Liên thật dễ dàng đứt gãy, giống như không hề có chút phản kháng.
Phốc!
Phệ Hồn lão quỷ phun máu tươi, ánh mắt kinh hãi, lúc này hắn lại có cảm giác vô lực, phảng phất mình chỉ nhỏ bé như một con kiến.
- Thật mạnh, Dương Quá sao có thể mạnh như vậy!
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Ánh mắt lão giả Đạm Niệm cũng rơi lên người Dương Quá, trong mắt thoáng chớp động, lập tức liền biến mất, thản nhiên như trước.
- Một chân bước ra Tôn Cấp cửu trọng đỉnh phong thì thế nào, dám đả thương tam muội, ta lấy mạng của ngươi!
Dương Quá vung Chấn Thiên, cả thiên không lâm vào biến sắc, sấm sét vang rền, nháy mắt từ Chấn Thiên tràn ra một mảnh hoàng mang chói mắt, chẳng khác gì mặt trời sáng rỡ.