Trên lưng của con yêu thú khổng lồ vừa nhảy ra khỏi dòng nước, Lữ Tiểu Linh ngồi trên đó, quay sang hỏi Lục Tâm Đồng.
- Ca ca, chúng ta….
Lục Tâm Đồng quay đầu lại nhìn Lục Thiếu Du, mấy chuyện này nàng thật không dám làm chủ.
- Cứ mặc kệ hắn, muốn về thì cứ để hắn về trước đi.
Lữ Tiểu Linh trực tiếp cắt lời của Lục Tâm Đồng.
Lục Thiếu Du khẽ gật đầu với Lục Tâm Đồng, nhưng trong lòng thì biết rõ, Lữ Tiểu Linh không để cho mình đi, sợ là vì tên Gia Cát Tử Vân ban nãy, sợ mình gặp phải phiền phức cho nên mới lôi kéo mình đi cùng.
Sau một hồi, khi tất cả mọi người đều đã rời khỏi màn nước, lúc đã không còn ai đi ra nữa, trên không trung, mấy đạo cột sáng chấn động không gian đó cũng biến mất, cửa vào lập tức đóng lại, màn nước khổng lồ kia lại khôi phục thành một màn sương trắng khổng lồ, chung quanh tràn ngập một cỗ uy áp khổng lồ, chấn động khiến không gian gợn sóng tản ra.
Đúng vào lúc này, không có bất kỳ kẻ nào nhìn thấy, ngay lúc cửa vào của Vụ Tinh Hải đóng lại, ở giữa đại dương mênh mông biển trời nối nhau nằm sâu bên trong Vụ Tinh Hải, một khối đại lục khổng lồ kiên quyết ngoi lên ngàn thước sừng sững, xuyên thẳng trời cao, còn bên ngoài đại điện Vụ Tinh thì lại có một đạo thân ảnh tập tễnh đột nhiên xuất hiện, thân ảnh ấy mặc dù khập khễnh, nhưng cũng vẫn lăng không mà đứng, không thể nhìn rõ bộ dạng, tựa như đã bị sương mù dày đặc che kín vậy, cả người cứ ẩn hiện mơ hồ.
- Rốt cuộc cũng có một tên không qua khảo nghiệm rồi, còn có một người thì chỉ có thể thông qua phân nửa mà thôi, người tới lần này, đúng là có chút ý tứ.
Đạo thân ảnh tập tễnh kia thì thào, trong tay lập tức vung lên hướng về phía không trung, một cỗ không gian gợn sóng nhộn nhạo tạn ra từ trong tay của hắn.
Cũng ngay lúc đó, trên không trung, vốn đang có thể nhìn rõ trời xanh và vài ngôi sao muộn thoáng hiện, trong nháy mắt tiếp theo, cả không gian tựa như vật đổi sao dời, sương mù dày đặc đột nhiên nổi lên, cả không gian lập tức chỉ còn một mảnh mơ hồ mờ mịt, đại điện khổng lồ kia, cùng với cả đại lục to lớn này, đều lập tức bị bao phủ bên trong một màn sương dày, trông gần như biến mất.
Chỉ còn lại một cỗ khí tức thê lương quanh quẩn vô thanh vô tức trong không gian.
..................
- Tham kiến chưởng môn.
- Tham kiến sư phụ.
Chỉ một lát sau, hơn mười đệ tử Linh Thiên Môn đã đến trên một ngọn núi khổng lồ, Lục Thiếu Du cũng đi theo, ánh mắt nhanh chóng nhìn thấy đám người Lữ Chính Cường đứng ở phía trước.
- Miễn lễ, lần này đi thế nào?
Lữ Chính Cường trước tiên là hỏi han Văn trưởng lão.
- Chưởng môn, trong Linh Thiên Môn chúng ta, chỉ có tiểu thư là vào được bên trong đại điện Vụ Tinh.
Văn trưởng lão trả lời.
Ánh mắt của Lữ Chính Cường cũng mang theo vẻ chờ mong nhìn về phía Lữ Tiểu Linh, trong ánh mắt có chút vui mừng.
- Tham kiến Lữ chưởng môn.
Lục Thiếu Du chắp tay thi lễ, đối với chuyện bên trong đại điện Vụ Tinh hắn cũng không rõ lắm, vừa nghe tới đây, không ngờ Lữ Tiểu Linh lại chiếm được cơ duyên bên trong đại điện Vụ Tinh.
- Hoá ra là Lục chưởng môn cũng đã tới, Lục chưởng môn hẳn là cũng nhận được cơ duyên bên trong đại điện Vụ Tinh đúng không?
Lữ Chính Cường đã sớm nhìn thấy Lục Thiếu Du, lập tức hỏi han, ánh mắt lại mang theo một chút kinh ngạc và nghi hoặc nhìn vào Tiểu Long trên vai Lục Thiếu Du, con yêu thú hoàng xà này, luôn cho hắn một loại cảm giác rất khác thường.
- Hổ thẹn quá, tiểu tử không đạt được cơ duyên bên trong đại điện Vụ Tinh.
Lục Thiếu Du đáp lời, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hoài nghi, vùng đất quỷ dị mà mình tiến vào có lẽ chính là đại điện Vụ Tinh, bằng không thì sao lại có nhiều bảo vật như vậy được, cho dù không phải đại điện Vụ Tinh đi nữa, Lục Thiếu Du cũng cảm thấy không quan trọng nữa, bởi vì hắn cũng đã đạt được không ít cơ duyên rồi.
Đối với việc lấy được cơ duyên ở cái nơi quỷ dị kia, lấy cái tính cách mãi không biết đủ của Lục Thiếu Du thì cũng đã cảm thấy vô cùng thoả mãn, mấy trăm bộ Vũ kỹ huyền cấp sơ giai, hơn một trăm bộ Linh kỹ huyền cấp sơ giai, chín mươi quả Vũ Linh thánh quả, còn có thuốc dẫn cho Đông lão đột phá mà hắn tìm dược lần này, hành trình vào Vụ Tinh Hải của hắn lần này có thể nói là thu hoạch phong phú.
Ánh mắt của Lục Thiếu Du cũng vô thức rơi vào Không gian thú nang, bên trong cái Không gian thú nang này còn một cỗ lực lượng khủng bố, nếu thả cỗ lực lượng này ra, đến lúc đó e là đủ để oanh động cả Cổ Vực.
- Lục chưởng môn không phải đang đùa đấy chứ?
Lữ Chính Cường lập tức cảm thấy nghi hoặc, người bình thường thì không biết chứ hắn thì biết rõ, tiến vào Vụ Tinh Hải kỳ thực cũng không phải dựa vào vận khí mà là dựa vào thiên phú, chỉ có mười người có thiên phú mạnh nhất mới có thể đi vào bên trong đại điện Vụ Tinh, lấy thiên phú của Lục Thiếu Du, muốn vào bên trong đại điện Vụ Tinh, hẳn là không thành vấn đề mới đúng.
- Thực không dám giấu gì, tiểu tử xấu hổ, không tìm được đại điện Vụ Tinh.
Lục Thiếu Du nói, mặc kệ cái nơi quái quỷ kia có phải là đại điện Vụ Tinh hay không, Lục Thiếu Du cũng không muốn để lộ ra ngoài, người mang ngọc có tội mà, người có bảo vật thì sợ nhất chính là bị kẻ khác nhớ thương, cứ an phận một chút là hơn.
Lữ Chính Cường lập tức sững sờ, nhìn về phía đám đệ tử đã tiến vào Vụ Tinh Hải. Vương trưởng lão và Văn trưởng lão đều âm thầm đáp lời, chứng minh Lục Thiếu Du không phải nói dối.
- Lục chưởng môn, gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn hay sao.
Lữ Chính Cường sau một hồi kinh ngạc và bất đắc dĩ cũng chẳng biết nên nói gì, vốn lấy thiên phú của Lục Thiếu Du, muốn vào trong đại điện Vụ Tinh, gặp được cơ duyên tốt nhất là chuyện hiển nhiên, thế nhưng lại xảy ra loại chuyện lạc đường này với hắn, cũng chỉ có thể trách vận khí của hắn quá kém mà thôi.
- Không sao, chỉ có thể trách vận khí của tiểu tử không tốt mà thôi.
Lục Thiếu Du mỉm cười.
- Lục chưởng môn, ta vốn còn muốn thuận tiện mời ngươi tới Linh Thiên Môn chơi một chuyến, bất quá theo như ta biết thì Phi Linh Môn sợ là gặp phải một chút phiền toái nhỏ, e là ngươi phải trở về một chuyến để xử lý mới được, lần này không thể mời ngươi tới Linh Thiên Môn làm khách rồi.
Lữ Chính Cường lập tức nói với Lục Thiếu Du.
- Phi Linh Môn của ta gặp phải phiền toái?
Trong lòng của Lục Thiếu Du lập tức trầm xuống, sau đó nói với Lữ Chính Cường:
- Lữ chưởng môn, không biết Phi Linh Môn của ta gặp phải chuyện gì, kính xin Lữ chưởng môn cho biết?
- Ta cũng không biết rõ lắm, nhưng tuyệt đối không phải chuyện gì quá lớn, bất quá nếu như không xử lý tốt thì nói không chừng sẽ thành phiền toái lớn đó.
Lữ Chính Cường nói.
- Lữ chưởng môn, vậy ta đây xin cáo từ.
Lục Thiếu Du nói, nghe thấy Phi Linh Môn gặp phải phiền toái thì Lục Thiếu Du cũng không muốn ở đây nữa, Phi Linh Môn là tâm huyết của mình, tuyệt đối không thể để nó xảy ra bất kỳ phiền toái hay tổn hại nào.