Trong Minh nguyệt lâu đối diện với Túy hương uyển, Tần Liệt, Đồ Trạch, Trác Thiến, bọn Khang Trí ngồi bên cửa sổ.
Minh nguyệt lâu cũng là một nơi nổi danh của Băng nham thành, đối diện với Túy hương uyển, nhưng độ nổi tiếng và xa hoa đều kém hẳn so với Túy hương uyển.
Vốn Đồ Trạch đã đặt chỗ ở Túy hương uyển, nhưng vì Liễu Vân Đào đã bao trọn cả Túy hương uyển nên lão chủ của Túy hương uyển hủy ngay đơn đặt hàng của Đồ Trạch. “Móa nó, lão khốn kia đúng là mắt chó coi thường người ta mà!” Khang Trí hùng hổ: “Trước kia chúng ta mà tới Túy hương uyển, lúc nào lão cũng nịnh bợ, chẳng dám có chút lơ là. Hôm nay Các chủ với ngươi sắp đi, cha ta cũng không giành chức Các chủ, hắn lập tức đổi mặt liền, dám hủy bỏ việc đặt chỗ của chúng ta!” “Người buôn bán ai mà chẳng vậy, bây giờ đã hiểu rồi đó.” Đồ Trạch nhìn Túy hương lâu đèn đuốc sáng trưng đối diện, uống rượu.
Cách một con phố, mọi người đều có thể nhìn thấy Đỗ Hải Thiên đang cười vui hăng hái, hưng phấn nói chuyện, không ngừng chạm cốc với các trưởng lão của Xích Viêm hội và Thủy Nguyệt tông. “Tần Liệt, từ mai ngươi phải cẩn thận.” Trác Thiến lại dặn dò.
Tần Liệt cúi thấp đầu, từng ngụm uống rượu, bộ dáng nặng nề, chỉ khẽ gật đầu. “Khang Trí, ngươi có tin gì không?” hắn chợt nhớ ra cái gì, ngẩng đầu hỏi. “Tần Liệt, ngươi hỏi Đỗ Gia ở đâu để làm gì?” Khang Trí mặt đầy nghi hoặc: “Tin của ta đương nhiên chuẩn xác, Đỗ Kiều Lan với Đỗ Phi không vào được tc, đều đang ở chỗ ta đã nói đó, nhưng ngươi hỏi làm gì? Chẳng lẽ muốn tìm họ báo thù? Ngươi nghĩ Đỗ Hải Thiên không giết nổi ngươi hả?” “Tần Liệt, đừng xúc động mà! Nếu ngươi ra tay với hai người kia, Đỗ Hải Thiên sẽ dẫn theo đám đường chủ dưới trướng truy sát ngươi đó!” Đồ Trạch sắc mặt trầm trọng, “Bây giờ Đỗ Hải Thiên đang khí thịnh, đừng trêu vào hắn, nếu không ngươi chỉ có con đường chết thôi!” “Đúng vậy, lúc này không được xúc động, phải nhẫn nại!” Trác Thiến tiếp lời. “Cha ta cũng bị bức phải ra đi, mà ta cũng phải nhẫn nại, ngươi cũng nhất định phải cố gắng!” Khang Trí nói.
Bọn Hàn Phong ai cũng khuyên bảo, nói hắn không được xúc động, không được để cho Đỗ hải Thiên bắt được cơ hội giết hắn. “lục sư tỷ, sao không động đũa? Không có món nào tỉ thích à? Có muốn tiểu đệ gọi món khác đổi cho tỉ không?” trong một gian phòng trang nhã của Túy hương uyển, Lý Trung Chính và mấy tên thanh niên Thất Sát cốc quây quanh bàn, Lý Trung Chính nhìn Lục Ly đang ở bên cửa sổ, nịnh nọt hỏi.
Lục Ly hờ hững: “Sớm ngày mai nhớ ở cửa thành chờ, người Lăng gia sẽ sớm tới, đây cũng là chuyện duy nhất ngươi có thể làm cho Lăng sư muội.” “Lục sư tỷ xin yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý thỏa đáng, an bài cho người Lăng gia ở Thất Sát cốc.” Lý Trung Chính cam đoan, “Đa tạ Lục sư tỷ nhắc nhở, nếu không tiểu đệ còn chưa biết làm cách nào lấy lòng Lăng sư muội. ha ha, chuyện lần này, Lăng sư muội sẽ phải nhìn ta với con mắt khác.” Lục Ly khẽ gật đầu: “Ít nhất ngươi cũng còn có chút hữu dụng hơn tên Tần Liệt kia.” “Tần Liệt?” Lý Trung Chính hừ một tiếng: “Hắn là cái thá gì? Lấy cái gì mà so với ta? Thứ tiểu nhân vật như vậy cả đời cũng đừng mơ bước vào thế lực cấp Hắc thiết, hắn thì làm được cái gì cho Lăng sư muội?” “Hoàn toàn là chẳng làm được cái gì!” Lục Ly lầm bầm. … “Ha ha, chuyện hôm nay cứ thế đi, ta phải về còn có chút việc, đi trước nhé.” Trước cửa Túy hương uyển, Đỗ Hải Thiên mặt đỏ au, áy náy nói với Cát Hoằng và La Vi: “Ngày mai, mai nếu chư vị chưa phải trở về, tại hạ nhất định liều mình và quân tử, uống không say không về.” Liễu Đình, Đỗ Hằng, Ngụy Lập đám người ở trong một gian phòng, nói chuyện với đám Hùng Phách, Na Nặc.
Lúc này Đỗ Hải Thiên định rời đi, bọn Liễu Đình đều ra cửa sổ nhìn xuống. “Đỗ phó các chủ là muốn thừa dịp có phủ chủ Nghiêm văn Ngạn ở Tinh Vân Các nghe xem Đại điện chủ có chỉ thị gì không chứ gì?” Cát Hoằng nói, vẻ hâm mộ: “Tất nhiên không thể làm trễ chuyện chính sự của Đỗ phó các chủ, hôm nay chưa tận hứng, sau này Xích Viêm hội và Thủy Nguyệt tông sẽ tới thăm sau.” “Đúng vậy đúng vậy.” La Vi cười gật đầu, “Đi theo Đại điện chủ, về sau Liễu các chủ và Đỗ phó các chủ tiền đồ sẽ vô và rộng mở.” “Quá khen.” Đỗ Hải Thiên chắp tay cảm tạ, rồi và khoảng mười tên tùy tùng đi về phía Tinh Vân Các. “Nhìn cái vẻ đắc ý kìa!” Khang Trí sầm mặt: “Đồ tiểu nhân hèn hạ! Dùng Chử Diễn trưởng lão để làm bàn đạp, dùng sinh mạng của người Lăng gia để đổi công lao, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng!” “Đấy là sau này hẵng hay, còn bây giờ đâu có ai dám động vào hắn.” Trác Thiến nói, bất đắc dĩ. “Ta lại muốn thử một chút!” Ngay lúc ấy, Tần Liệt vốn vẫn luôn yên lặng uống rượu bỗng lên tiếng, rồi đứng bật dậy.
Một khí thế ác liệt đột nhiên bùng phát từ người Tần Liệt, khiến cả bọn Đồ Trạch, Trác Thiến đều kinh ngạc.
Bọn họ còn đang ngơ ra, thì Tần Liệt đã nhảy qua bàn rượu, xuyên qua cửa sổ phóng xuống phố. “Bành!” Như một cây lao, thân thể hắn cắm thẳng ngay giữa phố, ngăn ngay trước mặt bọn Đỗ Hải Thiên, hét to: “Đỗ hải Thiên, Tần Liệt ta khiêu chiến ngươi!” Cửa sổ của Túy Hương Uyển và Minh Nguyệt lâu toàn bộ mở toang, vô số cái đầu thò ra.
Lục Ly, Lý Trung Chính, Liễu Đình, Hùng Phách, Na Nặc, Cát Hoằng, La Vi, Đồ Trạch, Trác Thiến… Ai cũng dồn tới bên cửa sổ, dưới ánh đèn lồng đỏ au hai bên đường và ánh trăng sáng tỏ, khiếp sợ nhìn Tần Liệt đang đứng ngay giữa phố. “Tần Liệt!” “Tần Liệt, ngươi làm gì vậy?”
“Ngươi làm gì thế?” “Tiểu tử này điên rồi à? Sao lại khiêu chiến Đỗ phó các chủ?” “Hình như trong số người bị Đỗ phó các chủ đưa ra làm vật hi sinh có người của Lăng gia trấn, có bằng hữu của hắn trong số đó… ai biết đâu, ta cũng là nghe người ta nói vậy.” “Hắn là cảnh giới gì mà dám khiêu chiến Đỗ Hải Thiên Khai Nguyên cảnh trung kỳ? Không biết chữ chết viết thế nào à?” “…” Hai bên đường bỗng nhiên sôi trào, bao người lao nhao ồn ào ầm ĩ.
Trong số họ, chẳng có mấy ai là hiểu được tình hình cụ thể, đa số đều ngạc nhiên không hiểu vì sao Tần Liệt lại khiêu chiến ầm ĩ như vậy, nhao nhao thò người ra nhìn.
Tần Liệt ngay giữa phố khiêu chiến khiến bao nhiêu võ giả đang ở đây chè chén đều sôi động, ai nấy đều la hét ầm lên.
Lục Ly vịn bệ cửa sổ, lãnh đạm nhìn Tần Liệt, trong đôi mắt hững hờ hiện lên một tia dị sắc.
Bọn Hùng Phách Na Nặc đều ngơ ngác, ngạc nhiên nhìn Tần Liệt.
Cát Hoằng, La Vi thì nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ. “Tần Liệt! trở lại đây cho ta!” Đồ Trạch hét to. “Đừng có ngớ ngẩn!” Trác Thiến cũng gọi. “Ta Tần Liệt theo quy củ của Tinh Vân Các, bây giờ khiêu chiến Đỗ Hải Thiên Đỗ phó các chủ, hi vọng Đỗ phó các chủ đáp ứng.” trên đường, Tần Liệt lạnh lùng cao giọng, “Đỗ phó các chủ, chẳng lẽ sợ hay sao?” Ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển sang Đỗ Hải Thiên, thấy mắt hắn lồ lộ hung quang. “Tốt, ta sẽ cho ngươi cơ hội này.” Dưới bao cái nhìn soi mói, Đỗ Hải Thiên gật đầu, hạ giọng ra lệnh cho đám đường chủ dưới trướng: “Qua bên Minh Nguyệt lâu kia chặn lại, không được để cho Đồ Trạch, Trác Thiến tới đây phá hư.” Đám đường chủ cười, lập tức đi ngay, rất nhanh tới trước cửa Minh Nguyệt lâu, ngửa đầu nhìn bọn Đồ Trạch, ung dung thủ ngay ở dưới, không cho bọn Đồ Trạch có thể vượt qua để ngăn cản. “Tần Liệt, đây là đi chết!” Đồ Trạch nhảy xuống.
Trác Thiến, Khang Trí, Hàn Phong đều biến sắc, ào ào nhảy theo, muốn tới túm Tần Liệt về. “Xin lỗi nha, các người không ai được qua hết!” đám đường chủ và võ giả cao giai dưới trướng Đỗ Hải Thiên lập tức chặn lại, ngăn bọn Đồ Trạch. “Tần Liệt xong rồi!” Na Nặc khẽ than. “Hắn định làm gì đấy nhỉ? Lấy cái chết để chứng tỏ hả?” Lý Trung Chính đầy giễu cợt, “Ta biết cái quy củ này của Tinh Vân Các, võ giả tư đấu, chỉ cần không làm chết người thì đều được phép. Nhưng Đỗ Hải Thiên là tân phó các chủ, dù có giết chết Tần Liệt, có lẽ cũng chẳng sao cả. còn tên Tần Liệt kia, đúng là vận khí cức chó, nếu dám giết Đỗ Hải Thiên thì thế nào cũng phải chết!” “Dù sao cũng đều là chết, mà còn nhảy ra gào cho to, thực là ngu xuẩn.” “Hắn thực muốn chết đấy hử?” một người chen vào. “Ha ha, đúng vậy, hắn chính là đang đi tìm cái chết đấy!” Lý Trung Chính cười vui vẻ.
Trong lúc mọi người còn đang ồn ào bàn tán, Đỗ Hải Thiên xoay người phun hết rượu ra, rồi từ tay áo rút ra một cây đoản kiếm màu lam to bằng cánh tay, “Nếu ngươi tưởng hôm nay ta uống nhiều, có thể vượt giai đấu với ta, thì ngươi sai rồi.” Đoản kiếm dài nửa thước, ánh sáng lam lập lòe.
Đỗ Hải Thiên truyền linh lực vào, hai bên mũi kiếm đột nhiên hiên ra những chiếc lá màu xanh.
Những chiếc lá này rất tinh xảo, sắc bén, linh hoạt như chực bay ra ngoài, trông vô và ác liệt. “Lam Diệp kiếm, linh khí huyền cấp nhất phẩm! Đỗ Hải Thiên đã bỏ một số tiền rất lớn mua ở Khí cụ các đó!” một người ở cửa sổ khẽ hô, “Lam Diệp kiếm này là do luyện khí sư Mặc Hải của Khí cụ các luyện ra từ hồi còn trẻ, ai cũng biết cả, Mặc Hải hiện giờ đã là luyện khí sư huyền cấp lục phẩm, là một trong những Luyện khí sư nổi danh nhất của Khí cụ các.” “Vừa ra tay đã xuất Lam Diệp kiếm, Đỗ phó các chủ có phải chuyện bé xé ra to hay không?” “Hắn đối với ai cũng cẩn thận như vậy, dù đối phương có là võ giả Luyện Thể kỳ thì hắn cũng sẽ toàn lực ứng phó, tuyệt không khinh xuất.” “Thực là một người đáng sợ!” Tần Liệt rút tượng gỗ ra, hít sâu, ánh mắt vô và tỉnh táo. “Xuy xuy xùy!” Một tia điện xanh to bằng ngón cái từ đầu tượng bay ra. Tần Liệt nhìn Đỗ Hải Thiên, thân ảnh chớp lên một cái, như một cầu vồng chủ động lao tới công kích. “Không biết sống chết!” Đỗ Hải Thiên mặt lạnh tanh, khẽ vẫy Lam Diệp kiếm.
Những chiếc lá màu xanh ào ào rời khỏi thân kiếm, mang theo khí tức ác liệt ào ạt bay tới Tần Liệt như mưa.
Sát cơ đầy trời bao trùm con phố.
Những tiếng ồn ào đột nhiên ngừng bặt.