Linh Vực

Chương 122 - Chương 122: Tự Gánh Lấy Hậu Quả

Vốn Nguyên Thiên Nhai không muốn quan tâm tới chuyện nhỏ này, Đỗ Hải Thiên chết hắn không hề quan tâm, nên dĩ nhiên với Tần Liệt, hắn lại càng không thèm để ý.

Nhưng cửa hàng Lý Ký đột nhiên xuất hiên dị thường, đóng băng xung quanh đến 30m, làm hắn phải chú ý.

Hắn đứng trên khối băng dày đặc, nhìn cửa hàng Lý Ký trước mặt, hỏi: “Các hạ là người phương nào?” Bọn Tạ Tĩnh Tuyền, Lục Ly, Đồ Mạc, Phan Giác Minh đều đứng xung quanh bên ngoài cửa hàng Lý Ký, chăm chú nhìn vào cửa hàng.

Ai cũng muốn biết đáp án này.

Bên trong cửa hàng, Lý Mục khoan thai nằm trên xích đu, ung dung tự tại, không thèm ngó tới võ giả Tinh Vân Các xung quanh.

Con chó trắng to tướng ngồi xổm bên cạnh, ánh mắt cũng đạm mạc như hắn, không hề bận tâm tới uy hiếp bên ngoài.

Tần Liệt được đặt nằm trên mặt bàn, trên người nồng nặc mùi rượu, hơi thở đều đều chìm vào giấc ngủ. “Xin hỏi các hạ đến tột cùng là người phương nào?” Bên ngoài, Nguyên Thiên Nhai nhíu mày, trầm giọng hỏi lại một lần nữa. “Đừng quản ta là ai!” Lý Mục không kiên nhẫn đáp lại một câu.

Những lời này vừa dứt, cánh cửa tiệm đang đóng chặt chợt mở, thân ảnh Lý Mục lộ ra.

Mọi ánh mắt đều tập trung vào người Lý Mục, có người lại còn nhón chân nghểnh đầu để nhìn cho rõ hình dạng Lý Mục ra sao.

Nơi này có rất nhiều người thường xuyên qua lại thương phố, cũng có không ít người từng đi ngang qua cửa hàng Lý Ký, nhưng vào cửa hàng này thì lại không có mấy người.

Do vậy mà không có bao nhiêu người chính thức biết Lý Mục. “Tần Liệt không làm theo quy củ của Tinh Vân Các, trong lúc khiêu chiến lại giết chết Đỗ Hải Thiên, trong lúc bị Tinh Vân Các đuổi bắt lại dám chạy tới trang viên Đỗ gia, giết chết mẫu tử Đỗ Kiều Lan và Đỗ Phi, lúc quay về lại bắn chết Đỗ Hằng trên phố, loại hành vi tàn bạo này đã vượt quá giới hạn cho phép của Tinh Vân Các.” Liễu Vân Đào tiến lên một bước, mặt âm trầm nói: “Trong lúc trốn chạy lại giết Phương Thống, Bùi An cùng hơn mười người của Tinh Vân Các, dựa theo hình phạt của Tinh Vân Các phải bị tru sát tại chỗ.” “Sao? Đỗ Kiều Lan cùng Đỗ Phi, Đỗ Hằng đều bị giết chết?” Rất nhiều người la hoảng lên.

Người đến nơi đây có rất nhiều người không biết chuyện đã xảy ra lúc đêm qua, nghe Tần Liệt khi chém chết Đỗ Hải Thiên về sau không những không lập tức chạy trốn mà còn tới Đỗ gia giết sạch bọn Đỗ Kiều Lan, Đỗ Phi, cuối cùng quay về lại giết nốt Đỗ Hằng….

Loại tàn bạo, giết chóc điên cuồng như thế làm cho những người mới nghe sơ qua kinh hãi vô cùng, thực không thể tin được tên Tần Liệt không có chút danh tiếng lại tàn bạo như thế. “Giết thì cũng đã giết rồi, ngươi muốn hành hình y theo quy củ của Tinh Vân Cốc thì không ngại cứ bước đến xem?” Lý Mục híp mắt, liếc nhìn Liễu Vẫn Đào đứng cách đó 30m mỉm cười nói: “Ta ở ngay đây, ai muốn tại tiệm của ta động thủ thì tự gánh lấy hậu quả.” Từ khi cửa tiệm mở ra, điện chủ Nguyên Thiên Nhai của Sâm La Điện cũng không hề mở miệng.

Hắn chỉ là chăm chú nhìn, ngưng thần quan sát nhất cử nhất động của Lý Mục, lặng lẽ phóng xuất tinh thần ý thức muốn dò ra cảnh giới thực của Lý Mục.

Nhưng khi tinh thần ý thức của hắn lan tràn tới lại có cảm giác như lâm vào đám mây tối tăm mịt mờ, lực cảm ứng trở ngại như gặp sương mù dày đặc, không cách nào thẩm thấu đi đến khu vực xung quanh Lý Mục.

Tất nhiên vì thế cũng không thể xác định được tu vi Lý Mục.

Vì vậy, Nguyên Thiên Nhai tiếp tục trầm mặc, không dám có hành động lỗ mãng… mà chỉ ngầm ý bảo Liễu Vân Đào phái người đến thăm dò thoáng qua Lý Mực có tu vi thế nào, từ đó sẽ điều tra thêm được một bước, mới quyết định hành động sau này. “Diệp trưởng lão!” Liễu Vân Đào quay đầu tìm Diệp Dương Thu quát khẽ.

Diệp Dương Thu cùng Cao Vũ và đám người trong Hình đường lúc này cũng có mặt trong đám đông. Lúc này, Cao Vũ mặt mày âm trầm đang cúi đầu nói gì đó với Diệp Dương Thu.

Diệp Dương Thu liên tiếp gật đầu, lông mày nhíu lại, dường như rất đau đầu.

Nghe tiếng quát khẽ của Liễu Vân Đào, Diệp Dương Thu đi ra, hắn nhìn thoáng qua mấy cổ thi thể bị đóng thành tượng băng, khom người nói: “Hình đường Diệp Dương Thu có mặt.” “Dựa theo hình phạt Tinh Vân Các, Tần Liệt phải bị tội gì?” Liễu Vân Đào âm thanh lạnh lùng nói. “Tội đáng chết muôn lần” Diệp Dương Thu đáp. “Vậy sao Hình đường còn chưa động thủ?” Liễu Vân Đào trừng mắt. “Hình đường không muốn toàn quân bị diệt” Diệp Dương Thu trầm ngâm một chút rồi sắc mặt dần dần âm lãnh nói: “Nếu như Các Chủ cố tình sai Hình đường đi chịu chết một cách vô ích, Diệp mỗ tức thì sẽ dẫn binh sĩ rời khỏi Tinh Vân Các”.

Lời nói vừa dứt, xung quanh liền lớn tiếng bàn luận ồn ào.

Ai cũng không ngờ rằng, vậy mà Diệp Dương Thu lại trái lệnh, dùng việc rời bỏ Tinh Vân Các để chống lại lệnh tiến vào bên trong cửa hàng Lý Ký.

Lúc này tiếng nói âm dương quái khí của Phan Giác Minh truyền đến: “Diệp Trưởng Lão, nếu như Tinh Vân Các quá ngu ngốc thì ngươi có thể tới Khí Cụ Tông, ta có thể dẫn tiến dùm ngươi”. Hắn lại nhìn về hai người Hàn Khánh Thụy, Khang Huy cười nói: “Hàn trưởng lão cùng Khang phó Các Chủ cũng có thể đến đấy, Khí Cụ Tông lúc nào cũng chiêu hiền đãi sĩ, thực đang rất thiếu hụt nhân tài như các ngươi”. “Phan tiên sinh, ngươi đừng có làm trò, ngay trước mắt ta mà dụ dỗ người, không tốt lắm đâu”. Nguyên Thiên Nhai nhíu mày.

Sau khi Chử Diễn chết đi, thế lực Tinh Vân Các đã yếu bớt, hôm nay Đỗ Thiên Hải cũng bị đánh chết, nếu như Khang Huy, Hàn Khánh Thụy, Diệp Dương Thu cũng toàn bộ thoát ly khỏi Tinh Vân Các, thì thực lực Tinh Vân Các sút giảm nghiêm trọng, sợ rằng không còn khả năng còn ở cấp Thanh Thạch nữa. Nếu chuyện này xảy ra thì đối với Nguyên Thiên Nhai cũng không phải là chuyện tốt gì. “Ngươi cho người động thủ Ở Linh tài thương phố của Khí Cụ Các chúng ta, chẳng lẽ là tốt?” Phan Giác Minh hừ một tiếng. “Chuyện này ta sẽ cho các ngươi một cái công đạo.” Nguyên Thiên Nhai tựa hồ cũng có chút cố kị Khí Cụ Tông – thế lực chống lưng cho Khí Cụ Các- “Sau này Băng Nham Thành sẽ không có tranh đấu, sinh ý của Linh tài thương hội sẽ tốt hơn, trên đường cũng sẽ không có tranh chấp, ta cũng cam đoan Khí Cụ Các sẽ an toàn.” Trong lúc hai bên thương lượng, Lý Mục bỗng nhiên từ trên xích đu đứng dậy, làm thần sắc mọi người hiện lên vẻ căng thẳng. “Không cần khẩn trương, ta chỉ đi làm một ít đồ ăn”. Lý Mục thần sắc thản nhiên, hướng hậu viên mà đi, thanh âm không nhanh không chậm truyền ra: “Chỉ cần không tiến vào tiệm của ta, ta cũng chẳng quản chuyện các ngươi”. Vậy mà hắn đã thực sự đi ra phòng bếp sau hậu viện, làm cho đám người vây xung quanh bên ngoài đều sững sờ. “Đại điện chủ?” Liễu Vân Đào đâm lao phải theo lao, do cũng không biết Lý Mục nông sâu thế nào nên đành chỉ phải xin chỉ thị lần nữa.

Nguyên Thiên Nhai quay đầu lại thoáng nhìn phía sau lưng.

Phía sau hắn là một gã Hắc Thiết trọng giáp thống lĩnh. Tên thống lĩnh đột nhiên đưa tay chỉ về phía một gã chiến tướng nói: “Hố Xỉ, ngươi qua đó xem.” Đó là một gã võ giả Vạn Tượng Cảnh sơ kỳ “Tuân mệnh” Tên chiến tướng thân cao gần 2m, mình mặc Thú Bì Giáp (áo giáp da thú), khuôn mặt thô ráp tiến lên.

Hắn dùng Hổ Văn tạo thành linh ba quang tráo bao bọc lấy toàn thân, một chân bước lên băng cứng, hướng phía cửa hàng Lý Ký từng bước mà đến. “20m!” “10m!” “8m!” Bên ngoài không ngừng có người thấp giọng hô lên, nói rõ khoảng cách giữa hắn và cửa hàng một cách chính xác. Tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt lên người Hổ Xỉ - Chiến Tướng Sâm La Điện.

Một cỗ hàn băng rậm rạp trắng toát, đột nhiên từ trong băng nham dưới chân hắn tuôn tràn ra, lập tức bao phủ lấy Hổ Xỉ. “Rắc, rắc, rắc!” Trên người Hổ Xỉ, Hổ Văn tạo thành Linh Quang tráo tử vỡ vụn tựa như trứng gà. Muôn vàn sợi sương trắng hàn khí theo khe hở thẩm thấu vào.

Một tầng băng mỏng từ ngực Hổ Xỉ hình thành rồi nhanh chóng lan tràn ra. Trên hai chân, hai tay, cổ và mặt hắn lại càng bị nhiều tầng băng ngưng kết lại.

Quanh thân Hổ Xí ba quang lưu động mạnh mẽ muốn nghiền nát khối băng nhưng lại không chống lại được tốc độ hàn khí đóng băng.

Bảy giây sau, Hổ Xỉ - với cảnh giới sơ kỳ Vạn Tượng Cảnh - đã hóa thành một bức tượng băng.

Dưới ánh mặt trời mới mọc, bức tượng băng óng ánh vô số tia sáng, chiết xạ ra từng đạo chói mắt hàn quang.

Hàn quang như đâm vào tâm hồn của mỗi người đang vây xung quanh đây, khiến cho tất cả mọi người rét lạnh trong lòng. Làm cho mọi âm thanh rì rầm xung quanh im ắng lại.

Xung quanh cửa hàng Lý Ký tập trung phần lớn là võ giả, giờ phút này như hoàn toàn bị câm, nguyên một đám không ai thốt được lời nào. “Nhìn xong thì đi đi.” Ngữ khí Lý Mục không kiên nhẫn. “Chốc lát nữa, khi Tần Liệt tỉnh, chúng ta ăn xong sẽ rời khỏi Băng Nham Thành!” “Ngươi giết người của ta!” Tên thống lĩnh vừa sai Hổ Xỉ động thủ, mặt lộ ra vẻ tàn khốc: “Dám giết người của Bồ Giác ta, xem thử ngươi ra khỏi Băng Nham Thành bằng cách nào?” “Vậy để ta giết luôn ngươi!” Lý Mục giơ tay lên hướng về tên Bồ Giác thống lĩnh phía xa xa điểm vào mi tâm.

Tất cả mọi người đều phìn về Lý Mục, cẩn thận cảm thụ lực lượng thay đổi trong thiên địa nhằm nhìn ra sát chiêu của hắn.

Nhưng không ai cảm nhận được gì.

Thế mà giữa chân mày của Bồ Giác bỗng nhiên quỷ dị hiện ra một cái lỗ máu, lúc giọt máu đỏ thẫm xuất hiện cũng là lúc thân hình hùng vĩ của Bồ Giác ầm ầm ngã xuống đất.

Cả Linh tài thương phố bỗng nhiên yên tĩnh lạ lùng.

Chỉ còn nghe mỗi tiếng hơi thở dập dồn. “Lý thúc…” Đúng vào lúc này, Tần Liệt tỉnh lại, âm thanh suy yếu kêu lên. “Ăn chút cháo đi, sẽ khỏe hơn.” Lý Mục nhếch miệng cười cười: “Ăn xong chúng ta rời đi.” Tần Liệt không nói gì. Hắn thấy được trận chiến bên ngoài cửa hàng, thấy được các gương mặt quen thuộc của Lục Ly, Tạ Tĩnh Tuyền, Đồ Trạch, Trác Thiên, thấy được từng khuôn mặt hiện vẻ kinh hoàng của mọi người. “Đã xảy ra chuyện gì?” Mất nữa ngày, Tần Liệt mới ngạc nhiên hỏi. “Không có gì!”. Vẻ mặt Lý Mục lạnh nhạt, hắn đi vào phòng bếp sau hậu viện, bê lên một chén cháo nóng hổi tới: “Ăn trước một ít đi, chốc lát nữa chúng ta sẽ rời khỏi Băng Nham Thành, nơi này hiện tại cũng không có gì đáng ở nữa!” Tần Liệt vẫn mờ mịt trong lòng. “Các hạ!” Đại Điện Chủ Sâm La Điện Nguyên Thiên Nhai lạnh lùng quát to một tiếng Lý Mục nhíu mày, không nhịn được nói: “Còn dông dài cái gì? Hay là muốn thay thuộc hạ báo thù, nếu muốn ngươi cứ bước tới là được. Dù sao thì giết một tên Thống Lĩnh với một tên Điện Chủ cũng không có gì khác nhau.” Nguyên Thiên Nhai sắc mặt phát lạnh nhưng cũng không dám bước lên.

Những người khác lại càng biến sắc.

Tất cả mọi người đều vừa sợ vừa nhìn về phía cửa hàng Lý Ký, trơ mắt nhìn Tần Liệt đang mất hồn mất vía uống chén cháo loãng, nhìn vẻ mặt Lý Mục như chẳng hề để ý đến chuyện gì. “Đi thôi”, Một lúc sau, Lý Mục đi ra khỏi cửa hàng Lý Ký, theo sau là đại lang cẩu.

Tần Liệt tuy có một bụng nghi vấn, nhưng ở thời điểm này cũng chỉ có thể yên lặng, cứ như vậy mà theo sau Lý Mục và đại lang cẩu, từng bước một đi lên phía trước.

Các thế lực võ giả vây ở xung quanh cửa hàng Lý Ký, vừa thấy Lý Mục đi ra liền vô ý thức tranh nhau né tránh.

Một thông đạo được tạo ra bởi các võ giả xung quanh, ở giữa thông đạo chỉ còn Nguyên Thiên Nhai và đám lâu la dưới trướng còn đứng bất động.

Vẻ mặt Nguyên Thiên Nhai cực kì khó coi, nhìn từng bước chân Lý Mục đi tới, nội tâm bấn loạn vô cùng. “Nhường đường, nếu không các ngươi cũng chỉ nhận cái chết mà thôi!”. Lý Mục không dừng chân, từng bước ép sát, khoan thai mà đến.

Tần Liệt nhắm mắt theo sau.

Bình Luận (0)
Comment