Tại cửa ra vào Tông môn Khí Cụ Tông.
Từng đạo thân ảnh, từ tất cả các khu vực nội thành hội tụ lại, những người này thuộc năm thế lực lớn Sâm La Điện, Ám Ảnh Lâu, Thất Sát cốc, Vân Tiêu Sơn, Tử Vụ Hải.
Bốn người Lương Ương Tổ, Nguyên Thiên Nhai, Ô Thác, Sử Cảnh Vân ở trước cửa khoan thai chờ đợi, chờ người Tử Vụ Hải tới, chờ một khắc bước vào Khí Cụ Tông này.
Ở bên trong một tòa nhà hình tháp cao ngất, cách đại môn Khí Cụ Tông không xa, Dĩ Uyên trầm mặt, nhìn vị phu nhân ung dung, nhìn thị không ngừng thi triển Linh quyết, dùng từng mảnh lá cây xanh tươi giống như ấn ký Linh lực đặt trên người Liên Nhu.
Mỗi khi một mảnh lá cây chui vào thể nội Liên Nhu, thân thể Liên Nhu khẽ run lên, mấy mươi lần sau, thân hình Liên Nhu run kịch liệt rồi cử động, con mắt đột nhiên sáng lên. "Tốt rồi." Trên trán Tô Tử Anh ẩn hiện mồ hôi, thị mặc một thân váy dài xanh đen, nếp gấp mép váy như sóng cả, mái tóc búi cao làm cho thoạt nhìn thị thật ung dung đẹp đẽ quý phái.
Nàng là người phụ trách Tử Vụ Hải tại Khí Cụ Thành, cũng là vợ hai của chủ nhân Tử Vụ Hải, tu vi Thông U cảnh trung kỳ. "Đa tạ Nhị nương." Thấy Liên Nhu đã được giải trừ cấm chế, thần sắc Dĩ Uyên thả lỏng, cung kính tạ ơn. "Dĩ Uyên!" Sắc mặt Liên Nhu còn có chút tái nhợt, nàng vừa thấy huyết dịch lưu thông, lập tức con ngươi trợn lên, phẫn nộ quát: "Ngươi làm chuyện tốt nhỉ!" "Tiểu nha đầu này giao cho ngươi đó, ta cần hội hợp cùng đám Nguyên Thiên Nhai." Tô Tử Anh liếc Liên Nhu, ngữ khí đạm mạc, "Nha đầu, ngươi tiếp nhận sự thật sớm chút đi, lần này ai cũng cứu không được Khí Cụ Tông." Nói xong, Tô Tử Anh dẫn một đám Võ Giả Tử Vụ Hải, hướng về Tông môn Khí Cụ Tông. "Ta muốn trở lại tông môn!" Thần sắc Liên Nhu lạnh như băng. "Liên Nhu, thực xin lỗi, ta không thể để nàng trở về." Dĩ Uyên thở dài một tiếng, chợt, thừa dịp Liên Nhu chưa triệt để khôi phục lại, bỗng nhiên hắn lấy một sợi dây thừng bạc ra, không để tâm Liên Nhu chửi bậy hay giãy dụa, đem Liên Nhu cho chăm chú khổn trói.
Dĩ Uyên đứng bên trên toà nhà hình tháp, theo cái phương hướng này, hắn có thể nhìn thấy Tông môn Khí Cụ Tông từ xa, ánh mắt hắn phức tạp, trầm giọng nói ra: "Năm thế lực lớn muốn ra tay với Khí Cụ Tông, không phải một ngày hay hai ngày. Bất luận có sự xuất hiện của Tần Băng hay không, Khí Cụ Tông đều phải bị diệt vong." "Lang Tà đại nhân và Phùng Dung đại nhân nhất định có thể bảo trụ Khí Cụ Tông! Dĩ Uyên, ta không tha thứ ngươi, cả đời cũng sẽ không!" Liên Nhu kêu lên. "Chỉ cần có thể cho nàng sống sót, ta đành để nàng hận ta." Dĩ Uyên thì thầm. "Là vì ta, ngươi mưu phản Khí Cụ Tông, dẫn Lang Tà đại nhân và Phùng Dung đại nhân, và cả Tần sư đệ tới chỗ bẫy rập hả? Đó là ngươi phá Khí Cụ Tông!" Liên Nhu giận dữ mắng mỏ. "Ngươi cũng đã biết ở trong mắt tông chủ và ba Đại cung phụng, ngươi và Đường Tư Kỳ là cái gì?" Dĩ Uyên thần sắc lạnh lùng, "Ta căn bản không muốn làm như vậy! Tại ta biết được ngươi và Đường Tư Kỳ bị Huyết Ảnh bắt , ta đi tìm qua tông chủ, nhưng tông chủ không cho ta hi vọng! Ông không cho ta đem việc này thông tri cho Tần Băng, ông bảo Lang Tà và Phùng Dung trực tiếp xử lý việc này, ngươi biết cái này ý là như thế nào chứ?" Dĩ Uyên hừ lạnh một tiếng, "Trong mắt bọn hắn, ngươi, Đường Tư Kỳ, còn cả ta cũng chỉ là quân cờ chẳng có chi nặng nhẹ! Chúng ta có thể tùy thời sẽ bị hy sinh thôi!" "Bọn họ muốn hi sinh ngươi, ta biết làm như thế nào? Chẳng lẽ ta trơ mắt nhìn nàng đi chết? !" Dĩ Uyên đỏ tròng mắt.
Liên Nhu bỗng nhiên nghẹn lời. ... "Tô tỷ, nàng đã tới, tất cả mọi người đang đợi ngươi đó." Trên khuôn mặt mập mạp của Ô Thác có nụ cười tươi tắn sáng sủa như một kẻ vô hại vậy. "Ô Bàn tử, các ngươi tới hơi sớm đấy chứ?" Tô Tử Anh dẫn Võ Giả Tử Vụ Hải, đi tới trước cửa Khí Cụ Tông, nhìn thoáng qua mọi người xung quanh, bỗng nhiên hỏi: "Đế Thập Cửu đâu rồi?" "Vẫn còn đuổi giết Lang Tà." Lương Ương Tổ nói. "Huyết Ảnh đâu rồi?" Tô Tử Anh lại hỏi. "Có lẽ đang ở cùng một nơi với hắn." Con mắt Lương Ương Tổ lóe lên.
Tô Tử Anh gật đầu, liền hỏi: "Cần phải chờ bọn hắn sao?" "Không cần!" Lương Ương Tổ hừ một tiếng, trầm giọng nói: "Bên phía Ám Ảnh Lâu, ta có thể làm chủ." "Vậy được rồi." Tô Tử Anh nhìn về phía đại môn rồi nói: "Chúng ta đi vào nói chuyện với Ứng Hưng Nhiên a." "Ha ha, ta mở cửa, ta mở cửa đây." Vân Tiêu Sơn Ô Thác, cười ha hả đi tới trước cửa, người như hòn đá đụng vào cửa sắt. "Ầm!" Cửa sắt dày nặng ở Khí Cụ Tông bị y chạm vào như vậy, đột nhiên chia năm xẻ bảy.
Ô Thác dẫn đầu bước vào trong, cao giọng thét: "Vân Tiêu Sơn Ô Thác bái kiến Ứng Tông chủ." "Sâm La Điện Nguyên Thiên Nhai bái kiến Ứng Tông chủ!" "Thất Sát cốc Sử Cảnh Vân đặc biệt đến bái kiến Ứng Tông chủ!" "Ám Ảnh Lâu Lương Ương Tổ tới gặp!" "Tử Vụ Hải Tô Tử Anh tới gặp Ứng Tông chủ!" Từng thanh âm to rõ, vang vọng khắp chân núi Diễm Hỏa Sơn, quanh quẩn trong ngoài tông môn Khí Cụ Tông.
Sau khi năm âm thanh vang dội xin bái kiến được thốt lên, người phụ trách năm thế lực lớn lần này lần lượt bước vào khí cụ ngoại tông.
Ở sườn núi Diễm Hỏa Sơn.
Ứng Hưng Nhiên và ba Đại cung phụng còn có bảy đại trưởng lão cùng dắt tay nhau nhanh chóng đi xuống.
Trên khuôn mặt từng người đều có vẻ tuyệt vọng cùng cực, đều phảng phất đã nhìn thấy vận mệnh tương lai.
Khuôn mặt Ứng Hưng Nhiên đã không còn chút huyết sắc. Ông đi đầu tiên, thỉnh thoảng quay đầu lại hỏi La Chí Xương một câu, "Vị kia, còn chưa có tin tức trở về sao?" Cường giả che chở Khí Cụ Tông, Đại cung phụng La Chí Xương cũng đã dựa theo phương thức đưa tin cầu cứu rồi, đáng tiếc, không biết có phải là bởi vì cách quá lâu mà vị kia quên hay không, hay là vị kia đã chết già rồi mà mãi vẫn không có tin tức truyền trở lại.
Điều này hoàn toàn đoạn tuyệt hi vọng Khí Cụ Tông. "Không có tin tức, không có chút động tĩnh gì, có lẽ vị đó đã chết rồi." La Chí Xương thở dài thật sâu. "Cũng đành chỉ có thể đem hi vọng ký thác vào Tần Băng!" Ứng Hưng Nhiên rốt cục hết hy vọng, ông dẫn mọi người đi tới quảng trường trên, xông Đàm Đông Lăng phân phó: "Giao ba miếng Không Gian Giới cho Tần Băng!" Tại quảng trường, nơi có mười hai cây cột Linh Văn trụ, cặp mắt Tần Liệt nhắm chặt, bên trên thân truyền ra ba động tinh thần mãnh liệt, đang toàn lực phá giải phong cấm chi thuật giam cầm Huyết Lệ.
Hắn vẫn chưa biết đám người Ứng Hưng Nhiên đã đến. "Tông chủ, Tần sư đệ, hiện tại không thể quấy rầy Tần sư đệ." Đường Tư Kỳ vội vàng đứng lên, nói đúng những gì Tần Liệt phân phó: "Tần sư đệ rốt cục hiểu được sự kỳ diệu của cột Linh Văn trụ cuối cùng. Bây giờ hắn đang tham tường, hắn còn cần một chút thời gian." "... Thời gian, Khí Cụ Tông đã không còn thời gian rồi, chúng ta cũng không cách nào cho hắn thêm thời gian nữa." Khóe miệng Ứng Hưng Nhiên tràn ra máu, ánh mắt như cây đèn cầy sắp tắt trong gió, phảng phất lúc nào cũng có thể tắt. "Người phụ trách năm thế lực lớn lần này đã chính thức bước vào tông môn, chúng ta không còn thời gian." La Chí Xương cũng lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, thanh âm lão khẽ run, nói ra: "Đánh thức Tần Băng, cầm ba miếng Không Gian Giới ngưng tụ hi vọng của cả tông môn, hai người các ngươi nhanh chóng theo thông đạo dưới lòng đất thoát khỏi tông môn, vĩnh viễn không cần trở lại nữa!" "Đi thôi!" Phòng Kỳ và Tưởng Hạo cũng hối thúc. "Tông chủ! Tông chủ làm sao bây giờ?" Ở trong đại viện Khí Cụ Tông phía trước, không ngừng truyền đến tiếng gào của đệ tử ngoại tông. "Trình Bình! Cắp Tần Băng và Đường Tư Kỳ, mang theo ba miếng Không Gian Giới, tiễn đưa bọn hắn về thông đạo lòng đất trước đã!" Đột nhiên Ứng Hưng Nhiên hét lớn.
Nhưng mà khi âm thanh hét lớn biến mất, ông nhìn bốn phía nhưng lại không phát hiện ra tung tích Trình Bình.
Khi Ứng Hưng Nhiên muốn thét to lần nữa, ông nhìn thấy một thân ảnh loạng choạng toàn thân là huyết, từ phương hướng Luyện Khí Thất không xa đi tới —— đúng là ngoại tông trưởng lão Trình Bình.
Một cây huyết sắc cắm ở ngực Trình Bình, đó là linh khí của chính Trình Bình. "Cái thông đạo dưới lòng đất đi ra bên ngoài, ta cũng biết, ta chính là từ chỗ đó tới, ta đến là vì chặt đứt rời tất cả hi vọng Khí Cụ Tông!" Thanh âm Huyết Ảnh bỗng từ phương hướng Luyện Khí Thất truyền đến.
Lúc khuôn mặt mọi người xám như tro, gã ngửa mặt lên trời cười đau khổ, bỗng nhiên hiện thân, "Ứng Hưng Nhiên! La Chí Xương! Phòng Kỳ! Tưởng Hạo! Bốn tên tiểu nhân hèn hạ các ngươi! Các ngươi dùng kịch độc ám toán sư phụ ta, liên hợp với hai đứa phản đồ sư môn Lang Tà và Phùng Dung, thừa dịp lúc sư phụ ta tu luyện đột hạ độc thủ, để sư phụ ta sống sờ sờ hại chết! Thù này, Nghiêm Trì ta khắc trong tâm khảm, ta kéo dài hơi tàn đến nay, cũng là vì muốn tự tay giết chết các ngươi, báo thù rửa hận cho sư phụ ta!" "Đồng Tể Hoa!" Ứng Hưng Nhiên quát lên chói tai. "Người đâu mau tới!" Đại cung phụng La Chí Xương cũng kêu lên.
Vừa nhìn thấy Huyết Ảnh hiện thân, bọn họ đã sinh lòng bất an, Huyết Ảnh khác hẳn mọi người. Nguyên Thiên Nhai, Sử Cảnh Vân, Tô Tử Anh, Ô Thác đánh vào Khí Cụ Tông, cũng sẽ không diệt sát tông chủ và ba người cung phụng bọn họ.
Bọn chúng sẽ bắt sống, sẽ để cho Ứng Hưng Nhiên và ba Đại cung phụng còn sống khỏe mạnh để còn trợ giúp bọn chúng luyện khí, trợ giúp bọn chúng rèn luyện ra Linh khí đẳng cấp cao.
Tại trong mắt Ứng Hưng Nhiên và ba Đại cung phụng, chỉ cần không chết ngay là còn có thể có hi vọng nhìn thấy tông môn trọng chấn, cho nên trong lòng bọn họ còn có một tia may mắn, còn có một tia hi vọng.
Nhưng mà, Huyết Ảnh từ thông đạo dưới lòng đất nhảy lên, bóp tắt hi vọng bọn họ rồi.
Thông đạo dưới lòng đất bại lộ, Tần Liệt và Đường Tư Kỳ sẽ không còn đường nào mang tông môn Bí Điển đào tẩu, mà bọn hắn cũng sẽ bị cái tên điên Huyết Ảnh này diệt sát từng người một!
Như vậy thì Khí Cụ Tông sao còn có hi vọng nữa?
Cho nên bọn họ lớn tiếng kêu cứu, hi vọng ngoại tông trưởng lão Đồng Tể Hoa có thể kịp thời chạy đến.
Đáng tiếc, bọn người Đồng Tể Hoa ở Tiền viện, tựa hồ nghe không thấy tiếng cầu cứu của bọn họ. "Nghiêm Trì! Ngươi thực muốn hủy diệt Khí Cụ Tông? !" Đại trưởng lão Mặc Hải quát chói tai, "Khí Cụ Tông cũng đã có công tài bồi ngươi, ngươi cũng lớn lên tại Khí Cụ Tông từ nhỏ, ngươi đúng là kẻ nhẫn tâm?" "Mặc Hải trưởng lão..." Trong mắt Huyết Ảnh, lần đầu tiên hiển hiện một tia phức tạp, "Ở toàn bộ Khí Cụ Tông, ngươi là người duy nhất ta kính trọng, năm xưa mỗi một kiện Linh khí trong tay của ta sở dụng đều là do người tự tay luyện chế mà thành. Cũng vì thế mà Phùng Dung sư muội còn sống, ta không có đánh nàng chết, không phải ta nể mặt mũi Phùng Dung mà là nể mặt mũi Mặc Hải ngươi đó!" Phùng Dung đứng bên cạnh Mặc Hải hừ lạnh một tiếng, ánh mắt khinh thường, "Là ngươi không giết được ta!" "Ngươi và Phùng Dung, kể cả trưởng lão nội tông, ta đều không động tới." Hung quang trong mắt Huyết Ảnh cháy rực, "Nhưng Ứng Hưng Nhiên và ba Đại cung phụng nhất định phải chết!" "Ầm!" Một luồng khí tức Huyết Sát đầm đặc từ trên người Huyết Ảnh phóng lên trời, một mảnh huyết xà dài hẹp ngưng luyện máu tươi đột nhiên từ trong thể nội Huyết Ảnh chui ra, hướng về phía Ứng Hưng Nhiên và ba Đại cung phụng điên cuồng lao tới.
Mỗi một con huyết xà, đều do máu huyết bổn mạng Huyết Ảnh ngưng luyện mà thành, có kèm theo tinh thần ý niệm trong đầu của gã, như tứ chi gã được kéo dài có thể bị gã tinh diệu ngự động.
Mắt thấy một mảnh huyết sắc dài hẹp linh xảo du động tới mang theo khí tức Huyết Sát khủng bố, Ứng Hưng Nhiên và ba Đại cung phụng đều là tuyệt vọng.
Nhưng vào lúc này, con mắt đóng chặt của Tần Liệt bỗng nhiên mở to.
Ở sâu trong đồng tử còn có một vòng quỷ dị màu đỏ như máu.
Hắn trợn trừng về phía Huyết Ảnh.