Chương 372: Cự Thú Giải Phong!
“Hắn là vì bảo vệ chúng ta, vì thực hiện lời hứa với tộc nhân Giác Ma tộc, và cũng vì phản kháng Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện luân phiên dồn ép!”. Nàng u u thở dài, tử mâu tràn đầy vẻ kiên nghị: “Bất luận là Tần Liệt quyết định chuyện gì, cho dù là chuyện này có nguy hại Xích Lan đại lục hay không thì hắn chính là ân nhân của Lăng gia chúng ta! Không có hắn, Lăng gia đã sớm bị tiêu diệt nhiều lần”.
Vừa nghe nàng nói như vậy, tộc nhân Lăng gia đều gật đầu lên xuống.
“A thúc! Cái này, đây là...”. Tạp Mông kinh hãi nói.
“Các ngươi biết nơi này?”. Đa La cũng kêu lên.
Huynh đệ Khố Lạc nhẹ nhàng gật đầu: “Chúng ta biết nơi này, nhưng lại không biết Tần Liệt có biện pháp có thể làm thức tỉnh những đầu hung vật này!”. Vẻ mặt Khố Lạc cũng khiếp sợ.
“Thật không dám tin tưởng, Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện cùng Hợp Hoan tông cũng dám mấy lần nhắm vào hắn”. Khố Lỗ âm thầm sảng khoái, hắn bị Huyền Thiên Minh nhốt nhiều năm, nhận đủ loại khổ hình ngược tấn. Hắn đối Huyền Thiên Minh chỉ có hận thấu xương: “Tần Liệt nói không sai, không phải lão thiên muốn Giác Ma tộc chúng ta diệt vong, mà là muốn Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện diệt vong! Những người đó liên tục bức bách chúng ta, lần lượt ngông cuồng đắc ý, cuối cùng lại làm cho Tần Liệt hạ quyết tâm, quyết định thức tỉnh hung vật đang ngủ say!”.
Khố Lỗ hít sâu một hơi, trong mắt tràn đầy tàn khốc: “Cái phiến đại địa này, cho dù là máu chảy thành sông cũng là do đối phương tự chuốc lấy!”.
“Khách khách khách!”.
Bên trong từng tòa sông băng, đột nhiên truyền ra âm thanh băng nham vỡ nát, liền thấy từng sợi băng ti băng tuyến màu trắng bạc như dây câu quấn quấn theo từng cây từ trong sông băng hiện ra.
Băng quang chói lọi hiện ra từng đạo, theo cùng khối băng vỡ nát từ trên sông băng là băng tuyến như bị bàn tay vô hình gỡ bỏ.
Tần Liệt đứng ngay tòa tòa sông băng, cầm trong tay Hàn Băng chi nhãn, dùng linh hồn ý họa ra lược đồ trong não hải, khẽ kéo từng sợi băng tuyến ra khỏi thân thể tộc nhân Cự Linh tộc
Lần lượt từng khối băng cứng như bị lưỡi đao sắc bén cắt xén, không ngừng vỡ nát ra.
Sông băng dần dần sụp đổ vỡ vụn, nổ tung tóe.
Linh hồn Mãng Vọng ngưng thành lôi điện mãng xà đẹp mắt, lơ lửng trên đỉnh đầu Tần Liệt.
Mãng xà vặn vẹo kịch liệt, hưng phấn đến cực điểm, từng đợt từng đợt linh hồn huyền diệu như điện lưu lôi quang, phi thẳng đến bên trong thân thể các tộc nhân.
Hắn dùng linh hồn ý niệm trong đầu kêu gọi các tộc nhân của hắn, để cho tộc nhân hắn từ từ khôi phục ý thức.
“Oành!”.
Một tòa sông băng thật dày đột nhiên nổ tung lên, bắn ra vô số khối băng tung tóe.
Sau khi sông băng vỡ nát, bản thể Mãng Vọng rốt cuộc cùng vùng vẫy thoát ra.
Đây là một đầu hung thú cao gần trăm thước, toàn thân là vẩy màu trắng bạc, chỉ riêng cái cái đầu của nó đã cao ba mươi thước!
Từng vòng lôi điện màu bạc quấn chặt quanh cự mãng, thân hình cự mãng duỗi ra như sông dài uốn lượn, từng đạo thiểm điện lóa mắt như sông ngòi chẳng những đẹp mắt mà còn còn phóng xuất ra lôi điện có uy lực kinh thiên động địa.
Đỉnh đầu Mãng Xa là một cái sừng nhọn cao vút như sừng rồng.
“Hô!”.
Đạo linh hồn Mãng Vọng nhanh chóng hóa thành hạt gạo nhập vào đồng tử mãng xà trong nháy mắt.
Một đạo ánh sáng lôi điện chói mắt từ trong mắt hắn bắn mạnh ra.
Gần như trong cùng một thời gian, một cỗ khí tức tàn bạo mênh mông, hung lệ, mãnh liệt, cổ xưa... Lập tức bao trùm toàn bộ Huyền Băng chi địa, như một bàn tay khổng lồ che kín phiến đại địa này.
“Hào!”.
Cự mãng ngửa mặt lén trời hét giận giữ.
Tiếng gào xé gió mang theo lôi điện ào ạt, trong lúc nhất thời, thiểm điện vang dội phủ đầy Huyền Băng chi địa, cấp tốc nổ tung từng tòa sông băng.
“Oành đùng đùng”.
Trong lúc sông băng nổ tung, mặt đất dưới chân mọi người truyền đến tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, như đang xảy ra động đất. Thân hình mọi người đều rung chuyển.
Một đầu cao hơn năm mươi thước, lông mao toàn thân ánh vàng rực rỡ, đột nhiên hắn há miệng cười như điên, lộ răng răng nanh ở khóe miệng, răng năng hắn dài hai thước giống như lưỡi dao sắc bén.
Một con nhện khổng lồ hình bát giác sau khi sông băng nổ tung, cả người run lên, từ lông mao bay ra hơn mười con nhện nhỏ. Những con nhện nhỏ này kêu lên chi chi quái dị, như ngửi thấy mùi tiên huyết, liền vọt tới hướng Giác Ma tộc cùng tộc nhân Lăng gia.
Lại có một con thằn lằn màu đỏ sậm, thân hình như một ngọn núi nhỏ, lớp da trên người như đá hoa cương, đột nhiên phun mạnh ra hỏa diễm màu vỏ quýt. Những đóa hỏa diễm này như đèn lồng to lớn cuồn cuộn đung đưa từ trong cơ thể bay ra, bắt đầu thiêu đốt Huyền Băng chi địa.
“Mãng Vọng”.
Tần Liệt cầm Hàn Băng chi nhãn trong tay, lạnh lùng nhìn lôi điện cự mãng, hét to nói: “Nhục thân các ngươi được giải khai phong ấn, nhưng linh hồn bị phong ấn trong sự khống chế của ta!”.
Hắn đột nhiên nhắm mắt, ngưng tụ tinh thần ý thức, thi triển ra một trừng phạt nhỏ.
Con nhền nhện to lớn cùng với con thằn lằn phóng ra hỏa diễm ngập trời, đang điên cuồng vặn vẹo muốn phá tan tất cả nơi này, đột nhiên từ mắt, mũi toát ra hàn khí nhè nhẹ.
Từng sợi băng tuyến vô hình vẫn luôn ẩn sâu trong linh hồn bọn họ, chỉ cần Tần Liệt thôi phát Hàn Băng chi nhãn, băng tuyến đang tiềm ẩn trong đầu bọn họ sẽ lần nữa ngưng kết thành phong ấn, đông cứng linh hồn bọn họ lại.
Con nhện to lớn cùng với thằn lằn đò sậm vừa mới vui vẻ được một chút liền bị ngừng hoạt động, bị một tầng băng sương phủ kín.
“Tất cả im hết cho ta!”. Mãng Vọng dùng ngôn ngữ cổ xưa rống giận.
Toàn bộ tộc nhân Cự Linh tộc vừa mới từ trong sông băng thoát ra liền lập tức tỉnh táo lại.
Ánh mắt bọn họ rất nhanh tập trung Tần Liệt, từng đôi mắt hung lệ, tàn bạo, muốn giết chóc đều đang trừng mắt nhìn Tần Liệt như muốn ăn tươi nuốt sống Tần Liệt.
“Tộc của chúng ta có thể thoát vây đều là công lao của Nhân tộc trẻ tuổi này, ta cùng hắn từng có giao ước”. Mãng Vọng nhìn về phía tộc nhân Cự Linh tộc, nhìn từng hung vật to lớn, thét to nói: “Đều nghe theo mệnh lệnh của ta mà hành sự!”.
“Nghe theo thủ lĩnh!”.
“Thủ lĩnh nói như thế nào thì chúng ta liền làm như thế đó!”.
“Chết tiệt! Ta muốn tìm cho ra Băng Đế, cắn hắn thành từng khúc!”.
“Băng Đế chết tiệt!”.
“Ta muốn treo cổ hắn!”.
“...”.
Âm thanh cả đám như sét đánh, ầm ầm đùng đùng truyền đến đỉnh đầu mọi người, làm cho rất nhiều tộc nhân Giác Ma tộc đau đầu muốn vỡ ra, và khóe mắt, mũi của nhiều tộc nhân Lăng gia tộc chảy ra máu tươi.
“Mãng Vọng! Phá lồng băng trên đỉnh đầu trước, xông ra khỏi nơi này!”. Tần Liệt quát.
“Giao cho chúng ta!”. Mãng Vọng đáp ứng.
“Ta tới đây!”. Một đầu vượn khổng lồ toàn thân vàng rực rỡ, rống giận hướng tới, bộ lông màu vàng trên người phóng xuất ra thần huy như thái dương, khí thế, dũng mãnh, hắn như là một khối cứng rắn không gì sánh bằng có thể chấn nát tất cả, đánh ngã ngọn núi
“Hào!”.
Vượn khổng lồ màu vàng rống to, toàn thân như một mũi đao đâm rách vòm trời, lại sắc bén như kim sơn, hung hăng đánh vào đám mây.