Chương 393: Cướp Lấy Mộ Bia!
Linh hồn hắn, như lơ lửng ở trong mảnh thiên địa này, sinh ra một loại đại sợ hãi thiên địa đã hủy diệt, sinh linh đã diệt sạch.
Trong thiên địa băng lạnh, hoang vắng, tuyệt vọng, linh hồn hắn cô đơn đứng, không cảm thấy một tia hy vọng, như dần dần hướng tới vực sâu tử vong chìm xuống...
Một quầng sáng tịnh thế nhu hòa, không biết đến từ đâu, đột nhiên đem linh hồn hắn bọc lấy, mang theo hắn nháy mắt thoát ly ảo ảnh này.
Hắn phút chốc tỉnh lại.
“Khâu Vân! Ngươi muốn chết!”.
“Ta chỉ là giúp ngươi lấy bia mộ mà thôi!”.
Tiếng Khương Thiên Hưng cùng Khâu Vân tranh chấp, kèm theo linh khí va chạm “leng keng”, đột nhiên tỏ ra vô cùng chói tai.
Mê muội trong mắt Tần Liệt từng chút một trôi đi hết.
Trong mi tâm, Trấn Hồn châu đen sì thâm u nở ra ánh sáng mỹ lệ, như lặng lẽ tập trung bia mộ.
“Bia mộ có cổ quái...”.
Sau khi phản ứng lại, Tần Liệt không nhìn chằm chằm bia mộ không tha nữa, mà là dời đi lực chú ý, liếc về phía hai người Khương Thiên Hưng cùng Khâu Vân.
Giờ phút này, thi thể thần không đầu như người khổng lồ này, so với bất cứ thời khắc nào mọi khi cũng yên tĩnh hơn, thật sự trở nên cả người lẫn vật vô hại.
Trong nếp thịt nhăn ở rốn hắn, tấm bia đá chất ngọc kích cỡ bình thường kia, bảy đạo thần quang tươi đẹp bên trong như bảy tia chớp tinh xảo đẹp đẽ, lẳng lặng ở trong tấm bia đá.
Trên thi thể thần, khí huyết dao động khổng lồ luôn tồn tại biến mất sạch sẽ.
Khâu Vân và Khương Thiên Hưng, lúc này, kịch chiến ngay tại trên bụng thi thể thần, không cần lo lắng khí huyết dao động mênh mông đột phát, sẽ đem thân thể bọn họ chấn vỡ nữa.
Khương Thiên Hưng là môn nhân Thiên Khí tông, tu vi Thông U cảnh hậu kỳ, ở trên cảnh giới mạnh hơn Khâu Vân một bậc. Hắn một tay cầm đao, một tay cầm tinh thuẫn (khiên tinh thể), lúc trường đao vung, đao mang sáng long lanh.
Khâu Vân tuy ở trên cảnh giới yếu hơn Khương Thiên Hưng, nhưng hắn am hiểu đủ loại thủy chi linh quyết, giao chiến ở sâu trong đáy biển, hắn giỏi về lợi dụng lực lượng biển lớn, thế mà chưa chịu thiệt quá nhiều.
Đang lúc hai người đấu khó phân thắng bại, Tần Liệt đã nhanh chóng đến.
“Không tốt!”.
Lúc hai người chiến đấu, từ trong tiếng dòng nước dâng trào, bọn họ đã phát hiện được Tần Liệt tồn tại.
Hai người trao đổi một ánh mắt, nháy mắt liền đạt thành ăn ý, lập tức ngừng chiến đấu, chuẩn bị xoay người diệt Tần Liệt trước.
Sáu cây cột đá to như thân người, cao mười mấy thước, trôi nổi ở đáy biển phiêu dạt, đột nhiên bày ra hình tròn chụp về phía Khâu Vân cùng Khương Thiên Hưng.
Trên sáu Linh Văn trụ điêu khắc đồ án tinh xảo đẹp đẽ, theo Tần Liệt rót linh lực, mặt ngoài Linh Văn trụ hào quang long lanh mờ mịt, Linh Trận đồ bên trên cũng đột nhiên nở rộ ra.
Ngân hà mênh mông hiện lên ở trên mặt biển, đóa hoa tươi đẹp tận tình nở rộ, kỳ cổ linh cầm bay lượn ở đỉnh đầu Khâu Vân, Khương Thiên Hưng, từng dải lụa dài đan xen thành lưới dày đặc, che trời rợp đất.
Lực trói buộc phong ấn thiên địa, giam cầm tám phương, từ trên sáu Linh Văn trụ phóng ra.
“Oành!”.
Sáu Linh Văn trụ cùng nhau phóng ra quầng sáng rạng rỡ, quang sáng nối liền lại, đem khu vực trung ương phong tỏa tầng tầng lớp lớp.
Hai người Khâu Vân và Khương Thiên Hưng, như bị sáu Linh Văn trụ nhốt ở trong lồng giam dày đặc không kẽ hở, đỉnh đầu, từng mảng lưu quang không ngừng hạ xuống, dưới chân, các tia hàn khí lạnh lẽo không ngừng hướng lên trên lơ lửng.
Trong “Chư Thiên Phong Cấm trận”, Khâu Vân và Khương Thiên Hưng bỗng cảm thấy thể xác và tinh thần mỏi mệt, ngay cả linh hồn ý thức cũng lập tức uể oải hẳn đi.
Chân hồn trong hồn hồ bọn họ như mệt nhọc quá lâu, thế mà muốn ngủ say từ đây.
Mí mắt bọn họ đều trở nên nặng tựa vạn quân.
Tầng tầng lưu quang chụp xuống, các tia sương mù lạnh dâng lên, ở dưới “Chư Thiên Phong Cấm trận” quỷ dị, Khâu Vân, Khương Thiên Hưng dần dần nhắm mắt, linh hồn và thân thể đều uể oải.
Mười hai Linh Văn trụ, là một trong mười tám đại Địa cấp linh khí của Thiên Khí tông hơn một ngàn năm trước, năm đó nó có thể đem Huyết Lệ cũng trói buộc được, có thể thấy được linh khí này bất phàm.
Tần Liệt tuy không thể điều khiển mười hai Linh Văn trụ, nhưng Khâu Vân và Khương Thiên Hưng cũng không phải Huyết Lệ, cho nên sau khi sáu Linh Văn trụ cùng nhau chụp xuống, đồng thời phóng ra áp lực, hai người này vẫn là bị trấn áp phong cấm.
Khâu Vân và Khương Thiên Hưng đều là võ giả Thông U cảnh, hắn chỉ cần đối mặt một Khâu Vân, áp lực đã rất lớn, lại thêm một Khương Thiên Hưng, liền càng thêm không có khả năng chiến thắng.
Hắn không thể không vận dụng mười hai Linh Văn trụ.
“Rắc rắc!”.
Tay trái nước biển ngưng tụ, một con dao băng sắc bén, do Hàn Băng quyết hình thành.
Xách nham băng hàn đao, Tần Liệt thong dong đi hướng Linh Văn trụ, chuẩn bị đem Khâu Vân, Khương Thiên Hưng giải quyết trước, sau đó lại xuống tay đối với bia mộ.
“Thịch thịch! Thịch thịch!”.
Tiếng tim đập mạnh mà hữu lực, phút chốc từ tạng phủ của Khương Thiên Hưng truyền đến, một mùi máu tươi đậm đặc, lấy Khương Thiên Hưng làm trung tâm, đột nhiên lan tràn ra.
Khương Thiên Hưng đột nhiên mở mắt.
Đôi mắt hắn biến thành màu đỏ rực, khóe mắt nhỏ ra máu tươi đỏ tươi!
Giờ khắc này, Khương Thiên Hưng bỗng như biến thành một người khác, trở nên tà ác, dữ tợn, điên cuồng, làm Tần Liệt sinh ra một loại cảm giác không giống con người.
“Huyết Linh quyết! Người của Huyết Sát tông!”. Tần Liệt quát khẽ.
“Ô ô ô! Ô ô ô!”.
Khương Thiên Hưng phát ra tiếng khóc khẽ như ác quỷ, khóe miệng hắn cũng tràn ra một dòng máu tươi. Hắn liếm liếm khóe miệng, như người khát đã lâu, nôn nóng lao đi tìm chút nước uống.
Hắn liếc một cái đã nhìn thấy Khâu Vân.
Trong con ngươi máu của Khương Thiên Hưng nở rộ ra tia máu hưng phấn đến cực điểm, không đợi Tần Liệt phản ứng lại, hắn một tay đem Khâu Vân chộp tới, cắn một cái tới trên động mạch cổ Khâu Vân.
“Ọc! Ọc!”.
Khương Thiên Hưng đang điên cuồng nuốt máu tươi của Khâu Vân, màu máu trên làn da Khâu Vân, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhạt đi.
Ngắn ngủi mười mấy giây thời gian, làn da Khâu Vân đã biến thành màu tái nhợt đáng sợ.
Thân thể Khâu Vân run run lên, tay chân co rút, tựa như đang thừa nhận thống khổ không thể tưởng tượng, hắn nhắm mắt, huyết nhục tinh khí trên người nhanh chóng trôi qua, no đủ thân thể, cũng đang nhanh chóng trở nên gầy yếu.
Hướng hình thái thây khô lột xác!
Trên người Khương Thiên Hưng, một lực lượng mới sinh đang nhanh chóng tăng cường, khí tức cực kỳ nguy hiểm. Cũng từ hắn trên người truyền đãng đi ra.
“Hô hô hô!”.
Sáu Linh Văn trụ không ngừng lắc lư, tựa như phát hiện không ổn, tựa như muốn đem Khương Thiên Hưng một lần nữa trấn áp.
“Huyết tinh khí thật nồng đậm!”. Thanh âm linh hồn Huyết Lệ vang lên ở não hải Tần Liệt, một điểm huyết quang từ mi tâm Tần Liệt nở rộ.
Xuyên thấu qua một điểm huyết quang đó, Huyết Lệ đã nhìn thấy Khương Thiên Hưng giữa sáu Linh Văn trụ.
“Khương Chú Triết!” Tiếng hét giận dữ của Huyết Lệ ở não hải Tần Liệt vang lên ‘oành đùng đùng’.
“Hắn tên là Khương Thiên Hưng!”. Tần Liệt giải thích.
“Khương Thiên Hưng!”. Huyết Lệ lập tức phản ứng lại: “Hắn khẳng định có liên quan với Khương Chú Triết! Hắn nay đang hút máu người, lấy cái này để nhanh chóng bổ sung lực lượng của mình, hắn sau khi ăn một đoạn thời gian, lực lượng sẽ tăng vọt, sáu Linh Văn trụ này hình thành ‘Chư Thiên Phong Cấm trận’, chưa chắc có thể vây khốn hắn!”.
“Vậy hiện tại giết hắn”. Tần Liệt quát khẽ.
“Đừng! Đừng tới gần hắn! Ngươi hiện tại, tuyệt đối không phải đối thủ của hắn!”. Huyết Lệ vội vàng ngăn cản, kêu chói tai: “Sáu Linh Văn trụ ngưng tụ thành ‘Chư Thiên Phong Cấm trận’ không có lực sát thương cường đại, chỉ tạo ra tác dụng trấn áp trói buộc. Hiện tại, chính là thời khắc hắn mạnh nhất. Ngươi hiện tại không nên ngạnh kháng với hắn, lập tức đi!”.
Trong sáu Linh Văn trụ, Khương Thiên Hưng nuốt từng ngụm từng ngụm máu tươi của Khâu Vân, một đôi mắt nhỏ máu, mang theo ý vị quỷ dị nhìn chằm chằm Tần Liệt.
Khương Thiên Hưng giờ khắc này, cho Tần Liệt một loại cảm giác không phải con người, giống như Khương Thiên Hưng nhìn chằm chằm hắn, căn bản không phải một người, mà là một con hung thú ác quỷ chỉ biết cắn nuốt máu tươi.
Hắn lựa chọn tin tưởng phán đoán của Huyết Lệ.
Chưa đi nhìn Khương Thiên Hưng trong sáu Linh Văn trụ, hắn lập tức lao về phía rốn của thi thể thần, tới vị trí đặt bia mộ, đưa tay muốn đi nắm lấy bia mộ ngọc thạch cao hai thước, rộng một thước này.
Lúc tay hắn cách bia mộ nửa thước, một cỗ khí huyết lực mãnh liệt mênh mông, từ trong bia mộ ầm ầm truyền đến.
“Phốc!”.
Yết hầu Tần Liệt thế mà lại thoáng ngọt, một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra, máu theo cổ hắn, chảy tới chỗ ngực hắn.
“Ô ô ô!”.
Trong sáu Linh Văn trụ, Khương Thiên Hưng phát ra tiếng khóc như quỷ khóc, trên đôi con ngươi, thân thể màu đỏ sinh ra lông rậm rạp màu đỏ, tóc cũng như là bị máu tươi nhuộm đỏ, móng tay cũng tăng vọt nửa thước, như vuốt quỷ sắc bén.
Hắn lột xác thành huyết yêu không phải con người!
Một mùi tanh máu khổng lồ, xen lẫn huyết quang màu đỏ tươi, từ trong cơ thể hắn điên cuồng bột phát ra.
“Oành! Rầm rầm! Oành đùng đùng!”.
Sáu Linh Văn trụ đồng loạt chấn động hẳn lên, kịch liệt lay động, lực phong cấm, tầng tầng lưu quang hình thành đều đang vỡ nát.
“Hắn sắp lao ra rồi!”. Huyết Lệ lo lắng quát.
“Ta biết!”. Tần Liệt cắn răng, nhìn bia mộ gần trong gang tấc, cảm thụ được lồng ngực bị thương, lại một lần nữa vươn tay.
Hắn lần nữa đi chạm vào bia mộ, thử đem bia mộ thu vào Không Gian giới chỉ, đem nó lập tức từ rốn thi thể thần bóc ra.
Lúc ngón tay cách bia mộ nửa thước, lại một cỗ khí huyết lực khổng lồ, không nôn không nóng từ bên trong bùng nổ.
“Phốc!”.
Tần Liệt lại phun ra một ngụm máu tươi.
Một lần này, máu tươi hắn không thể được ngăn chặn, chưa từ cổ chảy vào ngực, mà là trực tiếp phun ở trên mặt bia mộ.
Máu tươi như nước rơi xuống trên bọt biển, cực kỳ quỷ dị, nhanh chóng thẩm thấu đến trong bia mộ.
Trong bia mộ, bảy đạo thần quang rạng rỡ, như bị một ngụm máu tươi của hắn nhuộm đỏ, như bị máu tươi kích phát, vậy mà lại từ trong bia mộ bay vọt ra, như là bảy sợi dây thừng ánh sáng bảy màu, quấn chặt quanh bia mộ, đem bia mộ từ trong rốn thi thể thần hút ra.
Bia mộ từ trong cơ thể thi thể thần lơ lửng đi ra!
“Vù!”.
Toàn bộ thần quang, lại ở nháy mắt nhập vào trong bia mộ, bia mộ dâng lên khí huyết dao động khổng lồ, hoàn toàn biến mất vô ảnh
Tần Liệt đưa tay lấy Không Gian giới chỉ chạm bia mộ.
Bia mộ đột nhiên biến mất.
“Đi!”. Huyết Lệ nôn nóng quát.
Tần Liệt phóng lên trời, ở lúc sắp lao ra khỏi mặt biển, nâng tay hướng bên dưới chộp một cái.
Sáu Linh Văn trụ hóa thành sáu cột sáng, từ trong nước biển gào thét lao ra, nhập hết vào Không Gian giới chỉ trên tay hắn.
Đáy biển, Khương Thiên Hưng đang rít lên thê lương, ngưng tụ thành một đạo huyết quang, điên cuồng đuổi đánh đến.
Vừa lao ra khỏi mặt biển, ánh mắt Tần Liệt như điện, lập tức tìm “Kiếm Hiệp chu” phụ cận.
Bởi thi thể thần đột nhiên cuồng bạo, “Kiếm Hiệp chu” hắn đỗ lại ở mặt biển bị sóng biển vặn thành phấn, mấy chiếc “Kiếm Hiệp chu” Khâu Vân và Khương Thiên Hưng ngồi mà đến, đỗ lại ở vị trí xa hơn một chút, nhưng cũng bị thi thể thần trong cuồng bạo lan đến, cùng bị vỡ thành mảnh vụn.
Trên mặt biển, chỉ có rất nhiều mảnh vỡ xác “Kiếm Hiệp chu”, không có một chiếc thuyền đầy đủ.
Xác một chiếc “Kiếm Hiệp chu” nứt thành hai đoạn, nhưng nguồn năng lượng chỗ đuôi vân ổn, bỗng nhiên xuất hiện ở trong tầm nhìn của hắn.
Tần Liệt không chút do dự hướng tới xác chiếc “Kiếm Hiệp chu” này phóng đi.
Dưới thân, sâu trong đáy biển, Khương Thiên Hưng lột xác thành huyết yêu đáng sợ, trên người bùng lên bộ lông màu máu thật dài, như con vượn máu gào thét mà đến.
“Mẹ!”.
Đáy lòng Tần Liệt thầm mắng một câu, dưới chân đạp một khối băng cứng, như một mũi tên bắn về phía nửa đoạn “Kiếm Hiệp chu” kia.
“Đạp!”.
Thân thể rơi xuống trên xác “Kiếm Hiệp chu”, hắn lập tức lấy ra mấy khối linh bản, đem nó nhét vào đầu mối then chốt năng lượng đặt linh thạch, kích phát linh lực của linh thạch, đến tăng cường tốc độ của “Kiếm Hiệp chu”.
Linh bản khắc họa Cổ Trận Đồ Tăng Phúc, Tụ Linh, ở dưới sự kích phát của hắn, Linh Trận đồ bên trong nhanh chóng vận chuyển.
Các khối linh thạch ngọn nguồn năng lượng, bỗng nhiên bốc hơi lên linh vụ (vụ: Sương mù) trắng xóa, linh thạch vỡ ‘ba ba’, lực lượng bên trong được nhanh chóng thúc giục ra.
Xác một chiếc “Kiếm Hiệp chu” này, cũng ở trong nháy mắt, biến thành một dòng điện lạnh trên biển, hướng tới phương hướng Linh Thứu đảo lao nhanh đi.
“Ào!”.
Một đạo huyết quang từ đáy biển ló ra, Khương Thiên Hưng ngửa mặt lên trời kêu to, trên người các tia máu màu đỏ tươi bắn vụt ra.
Hắn cũng lựa chọn mảnh vỡ một chiếc “Kiếm Hiệp chu”, điên cuồng thúc giục lực lượng máu tươi trong cơ thể, giống như một luồng huyết quang chạy như bay ở trên mặt biển, một đường điên cuồng gào thét, nhìn chằm chằm Tần Liệt không tha.
Khương Thiên Hưng hút một thân máu tươi của Khâu Vân, lúc này đã phát cuồng, mất đi lý trí, trong đầu chỉ có ý niệm diệt sát Tần Liệt, đem Tần Liệt xé thành phấn.
Khương Thiên Hưng mang chấp niệm này, tiềm lực được kích phát, máu tươi như nham thạch nóng chảy sôi trào, cuồn cuộn dâng lên.
Từng đạo huyết quang khủng bố, thỉnh thoảng từ trong cơ thể Khương Thiên Hưng bắn tung tóe ra. Huyết quang vừa đụng tới nước biển, nước biển liền ầm ầm nổ tung.
Khí thế Khương Thiên Hưng càng lúc càng mạnh, như yêu thú màu máu phát cuồng, ngưng tụ một dòng khí màu máu thật dài, hướng thẳng tắp đến Tần Liệt.
Tần Liệt và Khương Thiên Hưng cách nhau mấy ngàn thước, lại rõ ràng cảm nhận được, một cỗ huyết khí ngập trời, bên trong khắc sát ý điên cuồng của Khương Thiên Hưng, vậy mà xa xa đem hắn tập trung.
Hắn phát hiện Khương Thiên Hưng đang dần dần tiếp cận hắn!
“Nếu ta không nhìn lầm, Khương Thiên Hưng này, nhất định là con nối dõi của Khương Chú Triết sư đệ tốt của ta!”. Thanh âm Huyết Lệ, lại một lần nữa vang lên ở não hải Tần Liệt. “Cách hơn một ngàn năm, sư đệ đó của ta đối với tu luyện Huyết Linh quyết vẫn là hút máu người, không tiếc làm bản thân lột xác huyết yêu, trả giá đắt chính mình luân hãm thành huyết thú hiếu sát theo đuổi lực lượng mạnh nhất đột phá! Khương Chú Triết chẳng những bản thân đi làm như thế, thế mà còn để cho con nối dõi của mình cũng đi tu luyện loại Huyết Linh quyết cực đoan này!”.