Chương 429: Bát Dực Ngô Công Vương
Thanh niên thường thường phát ra tiếng rú thảm, vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn, nhưng một đôi mắt đen như đá quý, lại bình tĩnh có chút dọa người.
Tựa như, ở trong đau đớn như thế, hắn vẫn duy trì bình tĩnh cùng tỉnh táo, chưa bởi đau đớn ảnh hưởng sức phán đoán chút nào.
“Vũ Phong, ngươi dẫn người đi qua, làm rõ nguyên nhân cho ta, tìm được người luyện chết Vu trùng! Nhớ rõ, ta cần sống!”. Người nọ quát lạnh.
“Thiếu chủ, ta lập tức xuất phát!”. Một võ giả Hắc Vu giáo cả người che ở trong áo bào đen, sau khi cung kính thi lễ, mang theo hai người nhanh chóng rời khỏi.
“Thiếu chủ? Thiếu chủ của các ngươi, chính là Hắc Vu giáo Dạ Ức Hạo nhỉ?”. Bên kia, Tần Liệt lạnh lùng đến bên cạnh Vũ Nguyên, nhìn võ giả Hắc Vu giáo thân thể cháy đen, đã hấp hối này, hờ hững nói: “Giải Vu độc như thế nào?”.Tống Đình Ngọc khôi phục một chút tinh thần, mắt cũng hiện ra hàn quang đi tới, đôi mắt đẹp lạnh như băng một cái chớp mắt không dời nhìn về phía người này.
Ba giọt tinh huyết như Kê Huyết thạch, lúc này lại bị Tần Liệt thu về trong cơ thể, lẫn vào trong máu tươi lòng bàn tay hắn.
Hai tay Tần Liệt, phân biệt nắm một khối Thiên Viêm tinh so với nắm tay hắn còn to hơn, ba giọt tinh huyết Hỏa Kỳ Lân ở lòng bàn tay hắn, đang hấp thụ viêm năng trong Thiên Viêm tinh.
Thiên Viêm tinh phóng ra vầng sáng long lanh đỏ đậm, từng luồng năng lượng nóng bức không ngừng chảy vào lòng bàn tay hắn, bị ba giọt tinh huyết nhanh chóng hấp
“Muốn giải Vu độc? Ha ha, các ngươi nằm mơ đi!”. Vũ Nguyên điên cuồng cười lên quái dị: “Trừ ‘Bát Dực Ngô Công Vương’ ở trái tim thiếu chủ, ai cũng không có cách nào phá giải Vu độc! Các ngươi trúng Vu độc, thì hảo hảo cảm nhận mùi vị chậm rãi tử vong, mỗi một ngày, mỗi một khắc, mỗi một giây, thiếu chủ đều có thể thông qua ‘Bát Dực Ngô Công Vương’, đến hút linh hồn cùng sinh mệnh tinh khí của các ngươi!”.
Hắn bỗng nhiên chỉ hướng Tống Đình Ngọc, nhe răng cười nói: “Không qua nửa tháng, ngươi sẽ hao hết sinh mệnh năng lượng mà chết, ngày cuối cùng đó, ngươi sẽ thừa nhận thống khổ thế nào, ngươi rất nhanh sẽ biết”.
“Về phần ngươi?”. Hắn nhìn về phía Tần Liệt, điềm nhiên nói: “Ngươi cũng chỉ có một tháng thời gian! Ở trong một tháng, cho dù ngươi không bị người của chúng ta tìm được giết chết, ngươi cũng sẽ như ả, đường ả đi qua, ngươi cũng sẽ đi toàn bộ một lần! Các ngươi đều sẽ chết thê thảm, sẽ không thống khoái hơn ta bao nhiêu, ha ha ha!”.
“Phập!”.
Một con dao găm nhọn lạnh đâm vào trên đùi Vũ Nguyên, con dao găm ở trong máu thịch của hắn rạch qua lại, đem xương đùi đâm vang lên “ken két”.
Tần Liệt cầm dao găm, từng chút một hướng chân, bụng hắn di chuyển vị trí, hờ hững nói: “Ta muốn phương pháp giải độc”.
Vũ Nguyên rống đau xé tim xé phổi.
“Không có cách nào! Trừ ‘Bát Dực Ngô Công Vương’ chiếm cứ trái tim thiếu chủ, ai cũng không giải được Vu độc!”. Hắn lớn tiếng kêu thảm thiết.
Vẻ mặt Tần Liệt bất động, dao găm đâm vào gốc đùi Vũ Nguyên đột nhiên hướng lên trên một chút.
Mắt Vũ Nguyên lồi ra, tiếng kêu thảm thiết trong miệng càng thêm thê lương, thân thể hắn không ngừng run ấy, như lúc nào cũng có thể tắt thở.
Tần Liệt đánh cái ánh mắt đối với Tống Đình Ngọc.
Tống Đình Ngọc hiểu ý, lập tức lấy ra một khối Toái Niệm tinh, đem nó đặt ở trong một con mắt của Vũ Nguyên.
Vũ Nguyên bị Tần Liệt tra tấn chết đi sống lại, căn bản không sinh ra ý chí phản kháng, chờ hắn ý thức được một khối Toái Niệm tinh đặt ở trong mắt, đã không kịp làm ra phản ứng.
Mắt Tống Đình Ngọc hiện ra hận ý thật sâu, vỗ mạnh thiên linh cái Vũ Nguyên một cái, ở sau một tiếng xương vỡ nát, thần thái trong mắt Vũ Nguyên nhanh chóng tán loạn.
Nàng vội thi triển bí thuật, từ trong Toái Niệm tinh truyền đến lực hút mãnh liệt, đem ký ức trong đầu Vũ Nguyên nhanh chóng bóc ra.
“Vu trùng!”. Nàng đột nhiên quát khẽ.
Con rết trăm chân nọ co ở trán Vũ Nguyên, ở sau khi chân hồn của Vũ Nguyên tan vỡ, quyết đoán bay ra, muốn bỏ chạy hướng mẫu trùng.
Ba chùm huyết quang điện mang như từ lòng bàn tay Tần Liệt bay ra.
Con ấu trùng này của “Bát Dực Ngô Công Vương”, mới bay khỏi trán Vũ Nguyên một thưwsc, đã bị ba quầng lửa bao phủ, bị lửa Hỏa Kỳ Lân mãnh liệt thiêu đốt luyện hóa.
Vu trùng nho nhỏ, ở trong ngọn lửa cuồn cuộn, không cam lòng giãy giụa, thét chói tai, sinh mệnh lực ương ngạnh kinh người.
Giằng co mãi non nửa canh giờ, con Vu trùng này mới bị luyện thành tro tàn, hoàn toàn bị giết.
“Sinh mệnh lực của Vu trùng, so với ba võ giả Hắc Vu giáo này còn ương ngạnh hơn, còn đáng sợ hơn!”.
Tống Đình Ngọc nhìn Vu trùng bị đốt thành tro, vẻ mặt lòng còn sợ hãi, trong mắt che kín ý sợ hãi thật sâu.
Đến đây, ba gã võ giả Hắc Vu giáo, ba con Vu trùng đều bị Tần Liệt chém giết luyện chết.
“Vũ Nguyên cũng đã chết”.Chỗ sâu trong rừng rậm, tên thanh niên Hắc Vu giáo kia, tiếng rít duy trì nửa canh giờ, ở sau khi một con Vu trùng cuối cùng hoàn toàn chết, hắn mới ngừng rống đau.
Vu trùng ở trán ba người bọn Vũ Nguyên, đến từ “Bát Dực Ngô Công Vương” trên trái tim hắn, những ấu trùng đó, được hắn gửi nuôi ở trán đám người Vũ Nguyên, lấy hút tinh khí thần đám người Vũ Nguyên mà sống, có thể giúp hắn phóng ra Vu độc.
Toàn bộ người trúng Vu độc, linh hồn, sinh mệnh khí tức đều sẽ từng chút một trôi đi, những năng lượng trôi đi đó, không tiêu tán ở trong thiên địa, mà là bị hắn cùng “Bát Dực Ngô Công Vương” chia ăn.
“Bát Dực Ngô Công Vương” ăn sinh mệnh tinh khí, mà hắn, thì là săn bắt linh hồn khí tức.
Thông qua loại phương pháp này, hắn có thể lấy tốc độ cực nhanh đề tăng cường năng lượng linh hồn, thông qua Vu độc khuếch tán, thông qua một đám kẻ trúng độc thong thả tử vong, để lớn mạnh tẩm bổ hắn cùng “Bát Dực Ngô Công Vương”.
Hắn bởi vậy mà càng ngày càng mạnh.
“Liên tục chết ba con ấu trùng! Tận ba con! Các ngươi biết Vu trùng của ta thai nghén ra một con ấu trùng, cần hao phí bao nhiêu lực lượng, cần tiêu phí của chúng ta bao nhiêu tinh lực không?”. Hắn lớn tiếng giận mắng.
Võ giả Hắc Vu giáo bên cạnh hắn đồng loạt trầm mặc.
“Tộc nhân Vũ gia các ngươi chết thì chết, với ta mà nói ảnh hưởng cũng không lớn, các ngươi, căn bản không trân quý bằng một con ấu trùng!”. Hắn nhíu mày nhìn về phía những người đó, bạc tình quyết ý nói: “Nhớ kỹ một điểm! Lần sau, nếu các ngươi tự biết hẳn phải chết, phải lập tức cởi bỏ kết nối linh hồn với Vu trùng, để Vu trùng có thể nhân cơ hội chạy trốn ra ngoài!”.
Võ giả Vũ gia không nói một lời.
“Ta hy vọng các ngươi hiểu, là Vũ gia các ngươi lựa chọn dựa vào ta, chỉ có ta cường đại, Vũ gia mới có thể cường thịnh! Nếu ta có gì ngoài ý muốn, ra biến cố, hoặc là thực lực yếu bớt, toàn bộ Vũ gia các ngươi cũng phải cùng gặp họa theo! Ta nói đủ rõ ràng chưa?”.
“Thiếu chủ, chúng ta rõ rồi”.
“Lần sau, nếu tình thế không ổn, chúng ta sẽ cởi bỏ kết nối linh hồn với Vu trùng, tận lực để cho Vu trùng sống sót trước”.
“Rõ”.
Những người đó cúi đầu tỏ thái độ.
“Đây mới là đạo lý, đại nghĩa một kẻ dựa vào xứng chức nên hiểu, nên tuân thủ”. Người nọ lúc này mới hài lòng gật đầu.