Linh Vực

Chương 463 - Va Chạm!

Chương 463: Va Chạm!

“Rống!”.

Thân thể Úc Môn thú hóa biên độ lớn, như ở nháy mắt có được lực lượng trăm thú, khí thế khủng bố vô cùng.

Ngay cả Tần Liệt quan sát cũng vì thế động dung, trên mặt hiện ra biểu cảm ngưng trọng.

Mọi người nơi đây, chỉ sợ cũng chỉ có hắn chỉ bằng lực lượng thân thể, dám cùng Úc Môn này cận thân đánh một trận.

Bởi vì thân thể này của Úc Môn trong khoảnh khắc tăng vọt lực lượng, trăm phần trăm đến từ thân thể, đến từ máu thịt biến dị!

Tần Liệt từng mượn dùng máu thú trong ao máu tu luyện, từ trên người Úc Môn, cũng ngửi được một mùi hung thú, cái này nói rõ máu thịt Úc Môn đã xảy ra biến hóa thúc giục linh quyết đáng sợ nào đó.

“Thất Nguyệt Trảm!”.

Bảy vầng trăng non, thanh diệu lóa mắt chói lọi lơ lửng đỉnh đầu, mang theo khí thế lành lạnh sắc bén, ở đỉnh đầu Lạc Trần quay tròn.

Như hình thành một vầng trăng sáng.

Ở trước khi Úc Môn gầm nhẹ, rít gào, sắp xung phong tới, từng vòng kiếm quang đó ngưng tụ thành trăng tàn, bỗng nhiên tư thái xinh đẹp rơi hướng về hắn.

Đầy trời ánh trăng lóa mắt!

“Dạ Ức Hạo đang tới...”.

Ngay lúc hai người sắp thảm thiết chém giết, Huyễn Ma tông Tuyết Mạch Viêm, thanh âm lành lạnh dễ nghe, bỗng từ từ truyền đến.

Một bóng người nhỏ nhắn dịu dàng, như tơ liễu bay vào không trung giữa hai người, vô số lam quang, bạch quang, lục quang, cầu vồng xanh hỗn độn lóa mắt, từ trong cổ tay áo nàng như dải màu bay vọt ra.

Khu vực giữa Lạc Trần cùng Úc Môn, đột nhiên sinh kết giới kỳ dị như vùng bùn, một loại lực trói buộc ngăn cách linh lực thẩm thấu, cũng đồng thời xuất hiện.

Bất luận là Thất Nguyệt Trảm của Lạc Trần, hay là Úc Môn đang thú hóa, vừa đụng tới những kết giới đó, lập tức cảm thấy tiến lên khó khăn.

“Thần Táng tràng thí luyện, cách chấm dứt còn có một đoạn thời gian rất dài, các ngươi muốn chiến đấu về sau cơ hội rất nhiều, không cần phải gấp gáp ở một lúc”. Giữa hai người Tuyết Mạch Viêm ngữ khí lạnh nhạt nói.

“Khu rừng rậm này, có quá nhiều người bị Dạ Ức Hạo ám toán, mọi người có phải tạm thời nghỉ một chút hay không, trừ Dạ Ức Hạo trước nói sau?”. Hà Vi cũng chen vào nói: “Ít nhất, cũng cần rời khỏi nơi này trước, từ trong cảm giác của Dạ Ức Hạo thoát đi có phải hay không?”.

“Phải! Thu tay lại đi”. Tống Đình Ngọc cũng chen vào nói!

Vài nữ tử liên tiếp mở lời khuyên bảo, bảo mọi người an tâm một chút chớ vội.

Tần Liệt, Sở Ly, còn có Đỗ Hướng Dương bọn người kia, thì là khoanh cánh tay chế giễu, đều chưa khuyên bảo.

Một bộ tư thế chuyện không liên quan mình.

“Hừ! Ngươi tốt nhất quản tốt chó của ngươi!”. Lạc Trần xa xa trừng mắt nhìn Nữu Thiệu Quân một cái, đem kiếm quyết thu hồi.

“Chúng ta sớm muộn gì sẽ có một trận chiến”, Úc Môn hắc hắc cười quái dị.

Khí tức hung thú nồng đậm trên người hắn từng chút một thu liễm, xem ra cũng biết lúc này không nên tử chiến với Lạc Trần, hơn nữa có Tuyết Mạch Viêm đi ra làm người hòa giải, cũng liền thu tay.

Hai thiên chi kiêu tử thoáng tiếp xúc một chút, đều tự lui về vị trí của mình.

“Chúng ta đi”, Úc Môn phất phất tay, dẫn đầu đi về phía trước.

Một đám võ giả Vạn Thú sơn theo sát sau đó.

“Úc Môn không dễ chọc, thằng cha này cùng Sở Ly một cái đức hạnh, thích nhất gây chuyện sinh sự, ai cũng không phục”. Hà Vi cười khổ lắc lắc đầu.

“Ai thích gây chuyện sinh sự? Ngươi mắng Úc Môn thì Úc Môn, sao lại kéo cả ta vào?”. Sở Ly trừng mắt một cái.

“Trong Bạo Loạn chi địa, người tham dự thí luyện của mấy đại thế lực cấp Bạch Ngân, có ai chọc thị phi nhiều bằng ngươi?”. Hà Vi cũng không sợ hắn, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái: “Có đoạn thời gian, ngay cả lão tổ cũng chịu không nổi ngươi, trực tiếp đem ngươi giam lại. Cũng chỉ đoạn thời gian đó ngươi mới thành thật xuống, bằng không chỉ cần những nợ tình ngươi gặp phải, đã đủ Tịch Diệt tông phiền rồi!”.

Nàng nhắc tới nợ tình, Sở Ly lập tức thành thật hẳn lên, ngượng ngùng cười gượng, sờ cái mũi nói: “Nào có... Trong lòng ta thật ra chỉ có ngươi, ngươi cũng không phải không biết?”.

Hà Vi bĩu môi hừ một tiếng, lười quan tâm hắn.

“Tần Liệt, Úc Môn kia... Cơ thể phi thường cường đại. Hắn về sau có thể sẽ là kình địch của ngươi”. Bên kia, Tống Đình Ngọc hạ giọng, nhỏ giọng nhắc nhở.

Tần Liệt âm thầm gật đầu.

Thiên chi kiêu tử các phe tham gia hội thí luyện, trừ Thiên Khí tông Phùng Nhất Vưu chưa từng gặp, tám người còn lại hắn đều từng tiếp xúc.

Tám người này, Lâm Đông Hành, Tô Nghiên, Hạ Hầu Uyên ba đại gia tộc rõ ràng kém hơn một bậc, ba đại gia tộc vẫn là nội tình không đủ, cho nên liên quan, làm Tô Nghiên, Lâm Đông Hành, Hạ Hầu Uyên cũng yếu đi một chút.

Lạc Trần Sở Ly, Dạ Ức Hạo, Tuyết Mạch Viêm còn có Úc Môn vừa thò đầu, năm người này lại đều cường hãn vô cùng.

Âm thầm quan sát một phen, Tần Liệt cảm thấy năm người này hầu như có thực lực không kém gì võ giả Như Ý cảnh sơ kỳ, thậm chí còn vượt qua một chút.

Trong năm người, Lạc Trần, Sở Ly còn có Dạ Ức Hạo, Tuyết Mạch Viêm, đều không chuyên chú tu luyện cơ thể, sức chiến đấu cường hãn của bọn họ hoặc là dựa vào linh khí, hoặc là dựa vào linh quyết đặc thù.

Chỉ có Úc Môn là ngoại lệ.

Vừa rồi hắn cẩn thận quan sát phương thức chiến đấu của Úc Môn, phát hiện người này vừa động thủ đã theo thói quen lao về phía bên người kẻ địch.

Rất hiển nhiên, hắn phi thường am hiểu cận chiến, cơ thể cường hãn cùng trực giác như dã thú kia của hắn, sẽ làm hắn ở trong cận chiến chiếm hết tiện nghi.

Đây là một gia hỏa phong cách tác chiến có chút gần với hắn.

“Úc Môn tu luyện Vạn Thú sơn Bách Thú quyết, nghe nói, hắn từ nhỏ cùng trăm loại hung thú cùng ăn uống sinh sống, hấp thu khí tức hung lệ của trăm thú, cùng trăm thú cận thân chém giết giao đấu, rèn giũa thân thể”. Đỗ Hướng Dương bỗng bắt đầu giải thích: “Thằng cha này có thể là một thế hệ kiệt xuất nhất của Vạn Thú sơn! Hắn trời sinh hiểu tiếng thú, có thể cùng trăm thú lấy ánh mắt trao đổi, hắn biết tính nết hung thú, cũng may Thần Táng tràng này, không có hung thú tụ tập, bằng không, Úc Môn này chỉ sợ không ai có thể trị”.

“Ngươi sao biết Thần Táng tràng không có điểm hung thú tụ tập?”. Hà Vi trừng mắt nhìn hắn một cái: “Chỉ là ngươi chưa thấy mà thôi! Nếu thực bị miệng quạ đen của ngươi nói trúng, để Úc Môn tìm được loại địa phương này, hắn chỉ sợ so với Dạ Ức Hạo còn đáng sợ hơn!”.

Lời vừa nói ra, mọi người lập tức kinh hãi hẳn lên.

Tựa như, chỉ cần vừa nghĩ tới loại khả năng này, đã làm người ta cảm thấy bất an.

“Ngươi nói Dạ Ức Hạo sắp tới rồi? Ngươi biết hắn đến từ đâu?”. Lạc Trần ở phía trước hỏi.

“Ta không biết hắn khi nào thì đến”. Tuyết Mạch Viêm lắc đầu: “Ta chỉ biết, hắn khẳng định đang hướng vị trí chúng ta tụ tập!”.

“Ta đề nghị mọi người nhanh chóng ra khỏi khu rừng rậm này!”. Đỗ Hướng Dương giương giọng quát.

“Ta cũng cho rằng như vậy!”. Hà Vi tỏ thái độ.

“Lạc Trần tiếp tục dẫn đường đi”.

“Ừm, tiếp tục dẫn đường!”.

“Được rồi”.

Bình Luận (0)
Comment