Chương 480: Xé Rách Mặt
“Ô, Tần Liệt”. Phùng Nhất Vưu gật gật đầu, lúc này mới ghi nhớ tên của hắn: “Ta vừa rồi nhìn thấy ngươi lấy tinh thần ý thức cảm giác, có phát hiện gì hay không? Mọi người có thể cởi mở tán gẫu, có lẽ có thể tìm được cách tiến vào, ngươi nói sao?”.
“Cái gì cũng chưa phát hiện, một luồng tinh thần ý thức của ta vừa vào trong đó đã lập tức bị lôi điện chém giết”. Mắt thấy ba người bọn Đỗ Hướng Dương đến, Tần Liệt vội nhắc nhở: “Ba người các ngươi tuyệt đối đừng thử, lôi điện nơi này... Có thể đòi mạng, không muốn chết mà nói tuyệt đối đừng thả ra tinh thần ý thức lung tung”.
Đỗ Hướng Dương, Tống Đình Ngọc, Tạ Tĩnh Tuyền giật nảy mình.
Bọn họ sau khi qua, thật đúng là theo thói quen phóng ra tinh thần ý thức, chuẩn bị xem xét ảo diệu của bức tường lôi điện.
Vừa nghe Tần Liệt nói, có thể xảy ra án mạng, bọn họ đều không dám lộn xộn nữa.
“Ngươi thả ra một luồng tinh thần ý thức tiến vào?” Vẻ mặt Chương Thắng quái dị hẳn lên.
Các võ giả còn lại kia của Thiên Khí tông, cũng là vẻ mặt hồ nghi, thầm kêu kỳ quái.
Bọn họ đối với đầm vực lôi điện này nghiên cứu thời gian rất lâu những người trước trước sau sau tới đây, chỉ cần phóng ra một luồng tinh thần ý thức, lập tức giống như là thiên lôi dẫn dụ địa hỏa.
Trong đầm vực lôi điện lập tức sẽ tràn ngập lôi đình lực cuồng bạo, sẽ ở trong nháy mắt đem kẻ tra xét giết chết.
Chưa bao giờ có ngoại lệ!
Sau khi Tần Liệt phóng ra tinh thần ý thức, thế mà còn sống sờ sờ đứng ở nơi này, rõ ràng không hợp với lẽ thường.
“Ta đã thử, phát hiện thực không có cách nào phá vỡ vách tường, xin lỗi, ta nghĩ chúng ta không giúp được gì”. Vẻ mặt Tần Liệt tiếc hận, thở dài một hơi, lực bất tòng tâm nói: “Ta nghĩ chúng ta là tới lúc rời khỏi rồi”.
“Mọi người tâm bình khí hòa nói chuyện không được?”. Ánh mắt Phùng Nhất Vưu âm trầm xuống.
“Thực không có cách nào giúp các ngươi”. Tần Liệt lắc đầu ồn ào muốn đi.
“Thiếu tông chủ!”. Chương Thắng quát.
Phùng Nhất Vưu trầm ngâm một chút, đột nhiên nói: “Các vị, ta giải đáp kỳ diệu của Thần Táng tràng cho các ngươi, nói nhiều bí mật như vậy, hiện tại các ngươi chợt đi, có phải không quá thỏa đáng hay không?”.
“Không quá thỏa đáng?”. Đỗ Hướng Dương cười lên: “Không thỏa đáng như thế nào?”.
“Ta sẽ không nói miễn phí nhiều việc như vậy cho các ngươi”. Phùng Nhất Vưu càng lúc càng không khách khí: “Các ngươi đã nghe xong, nhất định phải tham dự vào, muốn đi? Hiện tại không được!”.
Tần Liệt cười lên ha ha: “Còn có cường hành đòi minh hữu?”.
“Thiếu tông chủ, mềm không được, thì cứng đi? Bớt dài dòng với bọn chúng!”. Chương Thắng cười lạnh hẳn lên.
Năm tên võ giả Thiên Khí tông khác lúc trước còn ra vẻ đạo mạo, giờ phút này vừa thấy phải xé rách da mặt, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tống Đình Ngọc, Tạ Tĩnh Tuyền, lập tức trở nên trần trụi hẳn đi.
Ngay cả Chương Thắng ở trong, trong mắt sáu người toát ra ánh mắt dâm tà, ánh mắt như rắn độc phun nọc, ở trên cơ thể yêu kiều mê người của hai nàng qua lại.
“Hắc, đừng nói, tuy đến từ thế lực cấp Xích Đồng, tư sắc thật đúng là thượng thừa. Cho dù là ở Bạo Loạn chi địa, loại dung mạo dáng người này cũng là nữ nhân cực phẩm, cũng thưa thớt đến cực điểm”. Một người dẫn đầu bắt đầu đùa giỡn.
“Lập tức phải chết, thật đúng là lãng phí, thiếu tông chủ, ngươi nói có phải hay không?”. Chương Thắng cười khan, theo bản năng liếm liếm khóe miệng, trong mắt toát ra dâm dục trắng trợn.
Phùng Nhất Vưu cau mày, nhưng chưa nói gì.
Hắn hiển nhiên là muốn phóng túng những thuộc hạ càn rỡ kia.
Vừa thấy thái độ của hắn, Tần Liệt, Đỗ Hướng Dương đều hiểu ra, biết thời kỳ hòa bình ngắn ngủi cứ vậy trôi qua rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Đình Ngọc, Tạ Tĩnh Tuyền đều băng lạnh hẳn lên, trong mắt đẹp nở ra hào quang lạnh lẽo, biết huyết chiến sắp lật lên rồi.
“Tần Liệt, ta hỏi một lần cuối cùng, ngươi ở bên trong đã phát hiện cái gì?”. Phùng Nhất Vưu hừ lạnh một tiếng.
“Phát hiện mười bốn hộp tro cốt, phát hiện chín linh hồn bị phong cầm, linh hồn chín người đó vặn vẹo điên cuồng, lúc nào cũng có thể nổ tung”. Tần Liệt cũng lười nhiều lời, nhếch miệng cười nói: “Chúng ta, có phải hay không sẽ trở thành bốn linh hồn mới, bị phong cấm ở trong hộp tro cốt?”.
“Ngươi phát hiện như thế nào?”. Phùng Nhất Vưu biến sắc.
Võ giả Thiên Khí tông còn lại cũng sợ hãi biến sắc, đều kinh hãi nhìn về phía hắn.
“Ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi?” Vẻ mặt Tần Liệt hờ hững.
“Ta biết đó là cái gì! Thiên Khí tông Liệt Hồn Liên Châu trận!”. Đỗ Hướng Dương quát chói tai: “Lấy mười bốn dụng cụ, phong ấn mười bốn linh hồn, lấy dụng cụ khiến linh hồn lâm vào trạng thái cuồng bạo điên điên, sau khi thúc giục đến mức tận cùng, cùng nhau nổ tung ra, nháy mắt hình thành lực phá hoại khủng bố! Thì ra, các ngươi vẫn luôn thử phá giải vách tường, chỉ là linh hồn tế phẩm của các ngươi không đủ mà thôi! Chúng ta, chính là tế phẩm các ngươi muốn tìm? Đúng không?”.
Tống Đình Ngọc, Tạ Tĩnh Tuyền hai nàng cũng biến sắc.
Rất rõ ràng, lúc trước đã có chín người, trước sau gặp bẫy của Phùng Nhất Vưu, sau khi tan xương nát thịt linh hồn bị dụng cụ hấp thu.
Thiên Khí tông bọn người kia, căn bản chính là không ngừng tìm võ giả phụ cận, lấy phương thức minh hữu, lấy huyền diệu nơi đây dụ người tới, do đó chém giết hại chết, đem người tới biến thành linh hồn tế phẩm của bọn họ.
“Phùng Nhất Vưu! Ngươi đủ âm hiểm!”. Đỗ Hướng Dương nổi giận bừng bừng.
“Ngươi thực ra ngoài ta dự kiến”. Lúc này Phùng Nhất Vưu ngược lại không coi trọng Đỗ Hướng Dương nữa, mà là nghiêm túc đánh giá Tần Liệt: “Trên người ngươi có chút kỳ diệu, ta rất có hứng thú. Ta sẽ không để ngươi lập tức chết đi”.
Trầm ngâm một chút, hắn đờ đẫn phân phó: “Giết Đỗ Hướng Dương trước, hai nữ nhân các ngươi có thể bắt giữ, sau khi bắt ta cho các ngươi ba canh giờ thời gian, ba canh giờ sau, các ngươi xử lý sạch sẽ cho ta, đem linh hồn các nàng bỏ vào trong bức tường lôi điện, về phần Tần Liệt này... Ta muốn các ngươi giam cầm hắn. Lấy Toái Niệm tinh bóc ra ký ức, ta muốn biết hắn lúc trước từng trải qua cái gì!”.
“Thiếu tông chủ xin yên tâm, chúng ta sẽ xử lý thỏa thỏa đáng đáng!”. Trong mắt Chương Thắng thiêu đốt ngọn lửa dâm dục, lại liếm liếm khóe miệng, nói: “Ta thích nữ nhân này, đủ hương vị!”. Hắn chỉ hướng Tống Đình Ngọc.
“Sáu người các ngươi, bọn chúng bốn, hẳn là không có vấn đề”. Phùng Nhất Vưu phất tay, không kiên nhẫn nói: “Mau giải quyết hết, cộng thêm bốn người bọn chúng, cũng còn thiếu một cái linh hồn, chúng ta còn có việc phải làm”.
“Được!”.
Sáu người bọn Chương Thắng mắt hiện hung quang đằng đằng sát khí lấy ra linh khí trong Không Gian giới chỉ, trong lúc nhất thời, nơi đây bảo quang lóa mắt, từng cái linh khí tinh xảo đẹp đẽ kỳ diệu bày biện ra.
Những linh khí đó có đao kiếm, có trường thương ngân xoa, có tấm khiên mâu xương, đều là do Luyện Khí đại sư của Thiên Khí tông rèn luyện, hầu như còn đều là khoảng Địa cấp nhất phẩm nhị phẩm, đều có linh văn tỉ mỉ đẹp đẽ, có linh lực dao động phi thường nồng đậm.
Thiên Khí tông không hổ là Thiên Khí tông, thật là thế lực hào phóng nhất, tài đại khí thô nhất Bạo Loạn chi địa.
Vẻn vẹn chỉ là Chương Thắng, đã mặc linh giáp màu xanh sẫm, trên linh giáp có hoa văn rùa rắn, lóe ra hào quang thanh u.
Hai tay hắn phân biệt cầm một cái linh khí một khiên một mâu, trên người chợt xuất hiện linh lực cùng khiên mâu hô ứng kỳ diệu, như là linh khí phù hợp hoàn mỹ linh quyết hắn tu luyện.
Năm người còn lại, cũng đều mặc linh giáp đặc chế, cầm một tới hai kiện linh khí, trên người đều phát ra sóng linh lực mãnh liệt.
“Mẹ, quả nhiên là bọn Thiên Khí tông, lấy linh khí đè người!”. Đỗ Hướng Dương thấp giọng mắng.
“Bên kia lôi điện dao động cực kỳ mãnh liệt!”. Đột nhiên, một tiếng rống dâng cao, từ xa xa lan truyền tới.
“Sấm sét dao động thật nồng đậm, Lôi chi cấm địa Lôi Linh, nhất định ngay trong đó!”. Thanh âm Úc Môn vang lên.
Sắc mặt đám người Phùng Nhất Vưu đột nhiên biến đổi.
Tần Liệt cũng sửng sốt.
“Có người, lấy lệnh bài điều tra một chút!”. Vạn Thú sơn Úc Môn hạ lệnh.
“Ong ong ong! Hô hô hô!”.
Từng khối lệnh bài bên hông Tần Liệt, Tống Đình Ngọc, còn có mấy khối lệnh bài chia ra thuộc thế lực khác nhau bên hông Phùng Nhất Vưu, cũng đều rít lên.
“Hắc! Thú vị”. Nữu Thiệu Quân cười khan lên.
Đám người Úc Môn, cũng săn giết không ít võ giả thế lực khác, trên người cũng treo rất nhiều lệnh bài.
Cùng Tần Liệt, Phùng Nhất Vưu bên này giống nhau.
Bọn họ lấy lệnh bài điều tra, dẫn phát lệnh bài trên người đám người Tần Liệt, Phùng Nhất Vưu liên tiếp kêu, lập tức biết tình thế vi diệu của một khu này.
Hai đám người vốn đã sắp giao phong, bởi vì đám người Vạn Thú sơn Úc Môn xuất hiện, bỗng nhiên ngừng lại.
Vài phút sau, Úc Môn mang theo đám người Nữu Thiệu Quân, phong trần mệt mỏi chạy tới.
“Phùng Nhất Vưu!” Úc Môn vừa tới, liền nhếch miệng cười lên quái dị, trong mắt toát ra chiến ý nồng đậm.
Vạn Thú sơn cùng Thiên Khí tông, cùng nằm ở Thiên Liệt đại lục, thân là người nổi bật một thế hệ thanh niên của hai thế lực, Úc Môn cùng Phùng Nhất Vưu ngoài sáng trong tối giao thủ đã nhiều lần.
Bọn họ mỗi một lần gặp mặt, thường thường đều ý nghĩa chiến đấu mới xảy ra, nhiều năm qua chưa bao giờ ngoại lệ.
“Đỗ Hướng Dương! Tần Liệt!”. Nữu Thiệu Quân sau khi tới, ngẩn ra, sau đó cũng âm trầm cười lên quái dị.
“Ồ, các ngươi cũng quen biết?”. Chương Thắng rõ ràng sửng sốt.
“Quen! Đương nhiên quen!”. Nữu Thiệu Quân cười lạnh, từ bên hông lấy ra một tấm lệnh bài Vạn Thú sơn, lấy tâm thần liên hệ một người khác, nói: “Tư Đồ Thông, ngươi có thể qua đây rồi”.
“Tư Đồ Thông!” Vẻ mặt Phùng Nhất Vưu băng lạnh.
Tần Liệt bỗng cảm thấy thế cục càng lúc càng thú vị.
Thiên Khí tông Phùng Nhất Vưu rõ ràng không hợp với Vạn Thú sơn Úc Môn, hai người vừa gặp mặt đã giương cung bạt kiếm, như là hai con gà trống, tùy thời đều có thể chiến đấu.
Quan hệ của hai người này, hắn thật ra cũng không ngoài ý muốn, dù sao hai người chia ra thế lực khác nhau, còn đều ở Thiên Liệt đại lục.
Làm hắn tò mò là Phùng Nhất Vưu cùng Tư Đồ Thông.
Tư Đồ Thông cũng đến từ Thiên Khí tông, cùng Phùng Nhất Vưu giống nhau lấy thân phận người thí luyện tiến vào, nhưng Tư Đồ Thông lúc trước từng đi cùng Nữu Thiệu Quân, hắn thế mà cực kỳ thân mật với Vạn Thú sơn.
Vạn Thú sơn, cũng là đối đầu của Phùng Nhất Vưu, là cái đinh trong mắt hắn.
Tần Liệt phát hiện Chương Thắng lúc trước thật ra nói một câu thật - Tư Đồ Thông cùng bọn họ cũng không phải người chung đường.
Quả nhiên.
Một khắc đồng hồ sau, Tư Đồ Thông dẫn ba gã võ giả Thiên Khí tông, thế mà cũng chạy tới.
Bọn họ rõ ràng vẫn là cấu kết ở cùng nơi với Vạn Thú sơn!
“Tư Đồ Thông! Ngươi lại dám câu kết người của Vạn Thú sơn!” Sắc mặt Phùng Nhất Vưu lạnh lẽo, trong mắt sát khí dạt dào: “Ta đã sớm biết để ngươi tiến vào thí luyện tràng, nhất định sẽ nảy sinh ra phiền phức!”.
“Chào thiếu tông chủ”. Tư Đồ Thông sau khi đến, cũng là sắc mặt băng lạnh: “Trước khi tiến vào, tràng so đấu nội bộ tông môn đó, ngươi lưu lại vết thương nặng ở trên người ta, ta luôn khắc trong tâm khảm, một khắc không dám quên đi!”.
“Hắc!”. Đỗ Hướng Dương cười nhẹ lên.
Hắn đã nhìn ra, quan hệ của Tư Đồ Thông này cùng Phùng Nhất Vưu, chỉ sợ so với giữa hắn cùng Lạc Trần còn không ổn hơn.
Thiên Khí tông cùng Thiên Kiếm sơn giống nhau, ở lúc chọn lựa người thí luyện, cũng từng trải qua một phen đấu tranh nội bộ.
Tư Đồ Thông hiển nhiên là phe thất bại.
Phùng Nhất Vưu cùng Úc Môn không hợp, cùng Tư Đồ Thông cũng tồn tại thù hận, cái này làm Tư Đồ Thông sau khi bước vào Thần Táng tràng, lại lựa chọn hợp tác với Úc Môn.
“Xem ra chúng ta hẳn là có thể đặt bản thân ra ngoài chuyện rồi”. Đỗ Hướng Dương nở nụ cười.
Thần thái Tần Liệt cũng thoải mái. Hắn đánh giá võ giả Thiên Khí tông cùng Vạn Thú sơn, sờ cằm suy nghĩ một chút, bỗng nhiên mỉm cười nói: “Phùng thiếu tông chủ, chúng ta không muốn xen vào chuyện này, cũng không muốn tiếp tục tra xét bức tường lôi điện, hiện tại chúng ta muốn đi, không biết ngươi thấy thế nào?”.
Trước khi người của Vạn Thú sơn đến, hai bên đã sắp khai chiến, đã sắp chém giết tanh máu.
Phùng Nhất Vưu vừa mới hạ đạt mệnh lệnh, muốn sáu người bọn Chương Thắng bắt giữ Tống Đình Ngọc, Tạ Tĩnh Tuyền hai nàng, đánh chết Đỗ Hướng Dương, bóc ra linh hồn ký ức của Tần Liệt.
Nay, ở sau khi Tần Liệt tỏ vẻ muốn đi, trên mặt Phùng Nhất Vưu toát ra sự thoải mái. Hắn còn cười cười, nói: “Lúc trước chỉ là hiểu lầm, chúng ta cũng là một phen ý tốt, hy vọng có thể cùng nhau dò xét ảo diệu trong đầm vực lôi điện. Chẳng qua, các vị đã không có hứng thú, chúng ta cũng không giữ lại nữa, các vị xin cứ tự nhiên”.
Hắn chủ động buông tay.
Đám người Chương Thắng, cũng biết rõ Vạn Thú sơn mới là đại địch trước mặt, vừa thấy Phùng Nhất Vưu buông tay, bọn họ đều ngượng ngùng cười gượng.
“Hiểu lầm, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, các vị bao dung, bao dung...”. Chương Thắng chắp chắp tay, hướng tới đám người Tần Liệt cúi đầu khom lưng, chịu nhận lỗi.
“Chúng ta bắt đầu thật sự một phen ý tốt”. Một người khác cùng vội vàng xin lỗi.
Vẻ mặt Tống Đình Ngọc, Tạ Tĩnh Tuyền mỉm cười.
“Các ngươi nói như thế nào?”. Tần Liệt lại nhìn về phía đám người Nữu Thiệu Quân.
“Tạm biệt không tiễn!”. Nữu Thiệu Quân hừ lạnh một tiếng.
“Các ngươi tốt nhất lăn xa một chút!” Úc Môn quát khẽ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Phùng Nhất Vưu.
“Ngươi nói chuyện tốt nhất khách khí chút!”. Khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Tĩnh Tuyền băng lạnh.
“Thôi, thôi, chúng ta đi”. Tần Liệt cười nhạt một cái, khoát tay, ngăn trở Tạ Tĩnh Tuyền, nói: “Hai bên này chúng ta đều đắc tội không nổi, chúng ta đi, nơi đây giao cho bọn họ lăn lộn là được”.
Tạ Tĩnh Tuyền kinh ngạc nhìn hắn một cái.
Nàng luôn biết Tần Liệt tựa như ôn hòa, bên trong lại nóng nảy vô cùng, như núi lửa, một chút ngọn lửa cũng có thể bột phát ra lửa cháy mãnh liệt.
Úc Môn bảo bọn họ cút xa một chút, ngữ khí không khách khí như vậy, lấy cá tính Tần Liệt tất nhiên muốn điên cuồng lăn lộn một phen, lần này hắn chủ động thu liễm, làm Tạ Tĩnh Tuyền rất khó hiểu.