Linh Vực

Chương 870 - Thánh Khí U Nguyệt Tộc

Chương 870: Thánh Khí U Nguyệt Tộc

A Bố Lợi Đặc sau khi bị thương nặng, vì phòng ngừa Cự Long không thuận theo không buông tha, bị ép rời khỏi Long giới.

Vì để Ma Long nhất tộc không bị Cự Long đuổi giết, hắn lúc ấy để một bộ phận Ma Long, mang theo ba đứa con của hắn, phân biệt tiến vào ba cái vực giới khác nhau.

Bản thân hắn cũng mất tích.

Sau này, ở thời điểm Cự Long cùng Tà Long nhất tộc còn đang tranh đoạt ‘Thủy Long mộ địa’, Bác Thiên tộc chậm rãi từ vực ngoại tinh không buông xuống, bắt đầu con đường xưng bá linh vực.

Thời kỳ này, các đại chủng tộc phân biệt giao phong với Bác Thiên tộc, hầu như tất cả đều thảm bại.

Cự Long và Tà Long nhất tộc, cũng trước sau bị Bác Thiên tộc đánh tan, tộc nhân đều từ linh vực di chuyển hướng Long giới.

Không bao lâu, Tà Long nhất tộc ở dưới Bác Thiên tộc du thuyết, lựa chọn hướng Bác Thiên tộc nguyện trung thành.

Sau đó, ở dưới sự trợ giúp của Bác Thiên tộc, Tà Long nhất tộc giết về Long giới, đem toàn bộ Cự Long đuổi khỏi Long giới.

Tà Long nhất tộc sau đó độc chiếm Long giới, có được ‘Thủy Long mộ địa’, đáng tiếc lại chưa thể mở ra ‘Thủy Long mộ địa’, chưa từng biết bí mật của ‘Thủy Long’.

Thời kỳ đó, Bác Thiên tộc có Tà Long dựa vào, như hổ thêm cánh, sau khi xưng bá linh vực cũng chưa từ bỏ chinh phạt.

Bọn họ mang theo Tà Long nhất tộc giết hướng các vực giới.

Tộc trưởng Tà Long nhất tộc, lúc ấy theo tộc nhân Bác Thiên tộc, ở trong một vực giới không biết, biết được Ma Long tộc trưởng A Bố Lợi Đặc bị nhốt ở một chỗ quỷ dị, mãi không thể giãy thoát.

Lúc ấy Tà Long tộc trưởng hướng Ma Long nơi đó hứa hẹn, sẽ nghĩ cách giúp A Bố Lợi Đặc thoát vây, đáng tiếc, ở thời điểm hắn chưa tìm được cách, các tộc liên hợp lại đem Bác Thiên tộc đánh bại.

Tà Long nhất tộc, cũng chỉ có thể chia làm một bộ phận tộc nhân theo Bác Thiên tộc trốn đi vực ngoại tinh không, một bộ phận tộc nhân cấp thấp khác lựa chọn ở linh vực hôn mê, như Cát Nhĩ Bá Đặc.

Trong các tộc liên hợp kia, Cự Long tộc, vừa vặn chính là lực lượng trung kiên.

Sau cuộc chiến, Long giới vốn bị Tà Long tộc chiếm lấy, cũng tự nhiên mà vậy bị Cự Long chiếm.

Chuyện Tà Long tộc trưởng đáp ứng Ma Long ở vực giới không biết kia, muốn giúp A Bố Lợi Đặc thoát vây, cũng liền không ai biết nữa.

Tần Liệt thấy Ba Lôi Đặc vô cùng mập mạp, tự nhiên mà vậy liên tưởng đến A Bố Lợi Đặc, liền đoán hắn và A Bố Lợi Đặc có liên hệ huyết mạch, cho nên mới chủ động khiêu khích.

“A Bố Lợi Đặc chính là cha ta! Ngươi nói cho ta biết, ông nay ở nơi nào?!”. Ba Lôi Đặc hét lớn.

Ba Lôi Đặc ngồi dưới đất lấy long ngữ kêu to.

Trong thôn xóm, Ngải Địch bọn tộc nhân Ám Ảnh tộc, thấy Tần Liệt và Ba Lôi Đặc lấy long ngữ trao đổi, còn làm cảm xúc của Ba Lôi Đặc càng ngày càng kích động, đều càng thêm lo lắng, tương tự cũng không rõ nguyên do.

Bọn họ không biết Tần Liệt và Ba Lôi Đặc đang thảo luận cái gì.

“Cha, A Bố Lợi Đặc là ai?”. Viên Sơn lấy long ngữ hỏi.

Sắc mặt Viên Văn Lương nghiêm nghị, thấp giọng giải thích: “Là lão tộc trưởng Ma Long nhất tộc, cũng là cha của Ba Lôi Đặc, tính hẳn lên... Cũng là cội nguồn huyết mạch chúng ta”.

Huynh đệ Viên Sơn và Viên Xuyên nghiêm nghị trào lên kính ý.

Lúc nhìn lại Tần Liệt, ánh mắt bọn họ thay đổi, mơ hồ cảm thấy Tần Liệt cười nhạo, hẳn không phải cố ý khiêu khích Ba Lôi Đặc, mà là vì được Ba Lôi Đặc chú ý, đạt được một cơ hội trao đổi với Ba Lôi Đặc.

“Về chuyện A Bố Lợi Đặc... Nơi này không quá tiện nói nhỉ?”. Tần Liệt cố ý nhìn về phía Lận Tiệp cùng U Thiên Lan.

Ba Lôi Đặc cố nén kích động trong lòng, hít một hơi thật sâu, sau đó lấy ngôn ngữ thông dụng nói với Lận Tiệp và U Thiên Lan: “Các ngươi rời khỏi nơi này trước”.

Tần Liệt cũng hướng Ngải Địch nói: “Ta có việc bàn riêng với Ba Lôi Đặc”.

Ngải Địch ngạc nhiên.

Lúc này, hắn mới ý thức được Tần Liệt cười nhạo có thâm ý khác, mà không phải cuồng vọng thật muốn khiêu khích Ba Lôi Đặc.

“Vậy chúng ta một lát nữa lại đến?”. Lận Tiệp lễ phép hỏi.

Cái tay béo cứng ngắc ở giữa không trung của Ba Lôi Đặc tùy ý vung một cái: “Tùy tiện các ngươi”.

“Chúng ta ra ngoài trước”. Lận Tiệp gật gật đầu, hé miệng cười, rất tò mò nhìn nhìn Tần Liệt, lúc này mới theo U Thiên Lan xoay người muốn rời khỏi.

Nhưng vào lúc này, một vầng trăng sáng mới, lặng yên hiện lên ở bầu trời u ám.

Có thêm một vầng trăng sáng, nguyệt năng liền nhiều thêm một phần, tự nhiên có ánh trăng khác rơi xuống, phân biệt tràn vào trên người U Thiên Lan, Lận Tiệp, còn có... Tần Liệt.

“Ồ?”.

U Thiên Lan và Lận Tiệp hai nàng hầu như cùng lúc hô khẽ, cũng đều cùng lúc xoay người.

Hai nàng, bốn mắt sáng ngời, cùng nhau chăm chú nhìn ở trên người Tần Liệt.

Các nàng sâu sắc phát giác được, ngay tại nháy mắt vầng trăng sáng mới kia hiện lên, chẳng những có ánh trăng bị các nàng hấp dẫn đến, còn có một luồng nguyệt năng khác, như suối chảy ngoài bầu trời, hướng trong cơ thể Tần Liệt rót vào.

Một đạo nguyệt năng như suối chảy đó, so với nguyệt năng các nàng hấp dẫn, thế mà còn thuần túy ngưng luyện hơn.

Cái này lập tức khiến hai nàng chú ý.

Nhất là U Thiên Lan, nàng ở lúc nhìn về phía Tần Liệt, khối tinh thể trăng non ở mi tâm đột nhiên phóng ra ánh sáng bạc rạng rỡ.

Chỉ thấy khối tinh thể trăng non nho nhỏ, lúc hướng tới Tần Liệt, bên trong hiện ra từng cái tàn ảnh ánh trăng, dâng lên rất nhiều cảnh tượng mơ hồ hư ảo.

Mắt U Thiên Lan cũng càng lúc càng sáng.

Tần Liệt sửng sốt, cũng chợt phản ứng lại, ý thức được theo một vầng trăng sáng mới mọc lên, Ngân Nguyệt ấn ký bả vai hắn lại hấp thu thêm một luồng nguyệt năng.

Tộc nhân Ám Ảnh tộc và Viên gia không tu luyện nguyệt lực lượng, cũng không có thiên phú thần thông, tất nhiên không thể nào thể hội.

U Thiên Lan với Lận Tiệp thì khác.

Hai người thân mang huyết mạch U Nguyệt tộc, đều có thể từ trăng sáng trên trời hấp thu nguyệt năng, cảm giác đối với nguyệt năng cực kỳ sâu sắc.

Các nàng tất nhiên đã từ trên người hắn nhìn ra khác thường.

“Sao?”. Ba Lôi Đặc trầm mặt, hừ một tiếng, tỏ ra có chút không vui: “Chẳng lẽ không nghe hiểu lời ta?”.

“Xin lỗi, chỉ là đột nhiên nhớ tới một số chuyện”. Lận Tiệp xin lỗi khom người, sau đó kéo kéo góc áo U Thiên Lan, không để ý nàng ngẩn ra nhìn về phía Tần Liệt, đem nàng kéo lên phi hành linh khí hình trăng non rời khỏi.

Chờ một chiếc phi hành linh khí hình trăng non này rời khỏi thôn xóm mấy ngàn thước, U Thiên Lan mới phục hồi tinh thần, hít một hơi thật sâu, nói: “Rất kỳ quái, trên người thanh niên Nhân tộc kia có món đồ, tựa như có thể hấp thu nguyệt năng. Thứ đó, làm ta cảm thấy rất quen thuộc, tựa như ta ở lúc đối mặt hai loại thánh vật kia trong tộc, cảm giác được như vậy”.

“Không có khả năng chứ?”. Lận Tiệp kinh ngạc nói.

Nàng thân mang huyết mạch U Nguyệt tộc, tự nhiên biết ở tổ địa U Nguyệt tộc, thờ hai loại thánh khí cường đại.

Mặc dù là nàng, có huyết mạch U Nguyệt tộc, bởi vì không phải tộc nhân U Nguyệt tộc chân chính đủ tư cách đi tổ địa chiêm ngưỡng hai kiện thánh khí đó.

Chỉ có U Thiên Lan loại tộc nhân U Nguyệt tộc chân chính này, mới có thể ở lúc hiến tế, đi tổ địa cảm thụ thánh khí dao động.

Nàng biết rõ hai loại thánh khí đó của U Nguyệt tộc, đối với tộc nhân U Nguyệt tộc mà nói quan trọng cùng thần bí bao nhiêu, cũng biết chỉ có thời điểm U Nguyệt tộc gặp phải phiền toái cực lớn, cường giả trong tộc mới sẽ mời ra hai loại thánh khí đó.

Thánh khí trên người, tộc nhân U Nguyệt tộc sẽ từ trong ánh trăng đạt được lực lượng khó có thể tưởng tượng, làm người cầm thánh khí thực lực tăng vọt.

Theo nàng phỏng đoán, hai loại thánh khí U Nguyệt tộc từ thời kỳ cổ truyền xuống đó, có thể cao cấp cường đại như Thần cấp linh khí của Nhân tộc.

U Thiên Lan nói từ trên người Tần Liệt, cảm giác được khí tức như đối mặt hai loại thánh khí, theo Lận Tiệp thấy quả thực không thể tưởng tượng.

“Ta cũng biết không có khả năng”. U Thiên Lan lắc lắc đầu, vẻ mặt có chút hoảng hốt: “Nhưng loại cảm giác đó... Lại thực tồn tại, ta biết ta cảm giác không sai, cái này rốt cuộc là chuyện gì?”.

Lận Tiệp ngạc nhiên.

“Trước đợi một chút, chờ lão long kia nói chuyện xong với hắn, chúng ta trở về hảo hảo đưa ra nghi vấn rõ ràng”. U Thiên Lan nói.

“Cũng chỉ có thể như vậy”.

Bên kia.

Ở dưới Ba Lôi Đặc yêu cầu, toàn bộ tộc nhân Ám Ảnh tộc, đều từ thôn xóm chân núi quay về hang đá.

Sau khi người của Thái Dương cung và Thái Âm điện rời khỏi, nơi này, liền chỉ còn lại Tần Liệt, Ma Long Ba Lôi Đặc, cùng tộc nhân Viên gia.

Viên gia thân là huyết thân của Ba Lôi Đặc, mang huyết mạch Ma Long nhất tộc, không bị Ba Lôi Đặc coi là người ngoài, cho nên cũng được giữ lại.

“Tiểu tử, ngươi sao có thể biết tin tức cha ta?”. Ba Lôi Đặc còn ngồi dưới đất, mắt trừng lớn, như muốn ăn thịt người: “Ngươi nếu dám lừa ta, ngươi tin ta đem ngươi nướng chín, xé nát từng mảnh ăn hay không?”.

“Cái kia... Huynh đệ, ngươi thật biết tin tức của lão tộc trưởng?”. Viên Sơn cũng hỏi.

Nhìn Ba Lôi Đặc, còn có đám người Viên gia, Tần Liệt cười nhạt, trấn định tự nhiên: “Nguồn tin tức của ta là Tà Long”.

“Tà Long?”. Tâm thần Ba Lôi Đặc khẽ động.

“Không sai, chính là Tà Long”. Tần Liệt càng thêm thả lỏng, giải thích: “Năm đó Ma Long nhất tộc các ngươi, còn có Tà Long nhất tộc, cùng nhau tranh đấu với Cự Long nhất tộc, ở Long giới tranh đoạt ‘Thủy Long mộ địa’. Kết quả, cha ngươi bị thương nặng, không thể không mang theo tộc nhân Ma Long nhất tộc rời khỏi Long giới. Cha ngươi lo lắng sẽ bị Cự Long không thuận theo không buông tha truy kích, liền bảo một bộ phận tộc nhân theo ba huynh đệ các ngươi phân biệt tiến vào vực giới khác nhau, bản thân thì là tìm kỳ địa khác dưỡng thương...”.

Hắn đem các tin tức hắn từ Hỗn Độn Huyết Vực đạt được, không có bất cứ gì giấu giếm, nói rõ ràng từng cái.

Ba Lôi Đặc nghe rất cẩn thận, trong mắt hắn vốn còn vài phần không tin, theo một phen lời của Tần Liệt chấm dứt, hoàn toàn biến mất.

Hắn từng trải qua tràng chiến đấu theo lời Tần Liệt kể.

Thân là con nhỏ của A Bố Lợi Đặc, hắn chính mắt chứng kiến Ma Long nhất tộc thất bại, hắn biết Tần Liệt nói không có chút sai.

“Ngươi nói không sai, đó là một trận chiến tổn thất thê thảm đau đớn nhất của Ma Long nhất tộc chúng ta, ta cả đời khó quên!”. Ba Lôi Đặc quát khẽ.

“Ở sau khi các ngươi rời khỏi, chiến đấu giữa Tà Long và Cự Long chưa dừng lại, vẫn hừng hực khí thế tiến hành...”. Dừng một chút, Tần Liệt lại nói: “Thẳng đến Bác Thiên tộc buông xuống, bắt đầu chinh chiến linh vực, xưng bá toàn bộ thiên địa, chiến đấu của Tà Long và Cự Long mới ngừng lại. Theo Tà Long hướng Bác Thiên tộc nguyện trung thành, ở dưới sự trợ giúp của Bác Thiên tộc, Tà Long nhất tộc đuổi toàn bộ Cự Long ở Long giới, cuối cùng xưng bá Long giới, sau đó...”.

Đem các tình huống hắn hiểu biết, lại cẩn thận nói rõ, Tần Liệt cuối cùng nói: “Cha ngươi A Bố Lợi Đặc bị nhốt ở một vực giới không biết, nơi đó không có mặt trăng mặt trời tinh tú, không có ánh sáng, chỉ có bóng tối vĩnh hằng, chỉ có một ít sinh vật bóng ma có thể tồn tại. Lúc ấy tộc trưởng Tà Long nhất tộc từng đáp ứng Ma Long nơi đó, về sau sẽ nghĩ cách giúp cha ngươi thoát vây. Nhưng, theo Bác Thiên tộc chiến bại, Tà Long cũng bị ép chạy ra vực ngoại tinh không, không trở về nữa, cũng liền không có cơ hội giúp cha ngươi thoát vây”.

“Không có mặt trăng mặt trời tinh tú, không có ánh sáng, chỉ có bóng tối vĩnh hằng...”. Viên Văn Trì nhấm nuốt phen lời này, sắc mặt dần dần trở nên khó coi.

Ba Lôi Đặc hiển nhiên chưa từng nghe qua địa phương này, quay đầu nhìn về phía hắn, dò hỏi: “Ngươi biết nơi đó không?”.

Viên Văn Trì gật gật đầu, sắc mặt ngưng trọng đến cực điểm: “Ta quay về nói với ngươi sau”.

Chân mày Ba Lôi Đặc cau lại, hắn từ vẻ mặt của Viên Văn Trì, đã biết nơi đó không phải bình thường, muốn giải cứu phụ thân chỉ sợ sẽ tương đối khó giải quyết.

“Ngươi còn biết cái gì?”. Hắn lại nhìn về phía Tần Liệt.

“Thủy Long mộ địa sau khi bị Tà Long nhất tộc chiếm lấy, ngay cả cánh cửa mộ địa cũng chưa từng mở ra. Trải qua Tà Long nhất tộc và Bác Thiên tộc nghiên cứu, cho rằng muốn mở Thủy Long mộ địa, cần ba món đồ của Ma Long nhất tộc các ngươi, Tà Long nhất tộc, còn có Cự Long nhất tộc”. Tần Liệt ngừng một chút: “Cụ thể là cái gì, ta không biết, con Tà Long đó cũng không nói cho ta biết”.

Ba Lôi Đặc trừng lớn mắt nhìn về phía hắn: “Ngươi biết thật đúng là không ít! Con Tà Long đó vì sao sẽ nói cho ngươi nhiều thứ như vậy? Sao hắn lại có thể biết?”.

“Cái này thì không rõ”. Tần Liệt nhún vai.

“Còn có gì không?”. Ba Lôi Đặc hỏi tiếp.

Lần này Tần Liệt lắc đầu: “Không, ta chỉ biết nhiều như vậy”.

“Nói đi, ngươi muốn nhận được cái gì? Nghe nói ngươi là dưới sự vô ý, không cẩn thận tiến vào Bạc La giới, ngươi nếu muốn trở về, ta có thể an bài”. Ba Lôi Đặc nghe được huynh đệ Viên Xuyên hướng Viên Văn Lương nói phen lời đó, đối với thân phận của Tần Liệt, ít nhiều có chút hiểu biết: “Trừ cái đó ra, ta còn có thể cho ngươi một món tài liệu phong phú, cho ngươi ở sau khi quay về linh vực, có thể đạt được cảnh giới nhanh chóng tăng lên”.

“Không, không, ta tạm thời không muốn về linh vực, cũng không muốn tài liệu của ngươi”. Tần Liệt cười lắc đầu.

“Vậy ngươi muốn cái gì?”. Ba Lôi Đặc ngửa đầu.

“Sau khi Ám Ảnh tộc có quyết định, muốn từ Bạc La giới quay về linh vực, hy vọng ngươi có thể rộng lượng buông tay, đừng truy cứu tiếp”. Tần Liệt nghiêm túc nói.

“Cứ như vậy?”.

“Ừm!”.

Ba Lôi Đặc hừ một tiếng, nhìn về phía các tộc nhân Ám Ảnh tộc lùi về hang đá, có chút không tình nguyện gật gật đầu, nói: “Ta sẽ buông tay, nhưng sẽ không đưa bọn họ về linh vực, bọn họ nếu có bản lãnh, thì không dựa vào bất luận kẻ nào trở về”.

“Hai cánh cửa bí cảnh, phân biệt ở trong tay Thái Dương cung, Thái Âm điện, bọn họ muốn quay về linh vực tất cả... Truyền tống phí chỉ sợ khó có thể gom góp ra”. Viên Văn Trì lắc đầu: “Lấy lực lượng bản thân bọn họ, không có khả năng trở lại linh vực, chỉ có Thái Dương cung và Thái Âm điện gật đầu, hoặc là Viên gia chúng ta giúp bọn họ trả truyền tống phí đắt đỏ”.

“Chỉ cần ngài đồng ý buông tay là được”. Tần Liệt chỉ nhìn về phía Ba Lôi Đặc.

“Ta nói không quản sẽ không quản!”. Ba Lôi Đặc kêu la.

“Vậy thì tốt”. Tần Liệt cười gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment