Linh Vực

Chương 945 - Viêm Ma Giật Đây

Chương 944: Viêm Ma Giật Đây

Nàng nhìn về phía mọi người, nói: “Các đại thế lực cấp Hoàng Kim đứng đầu của trung ương thế giới, đều là thông qua huyết mạch truyền thừa, mới có thể sừng sững vạn năm không ngã”.

“Nhưng mặc dù là bọn họ, huyết mạch thái cổ cường tộc có được, cũng không bằng thần huyết trong cơ thể Tần Liệt!”.

“Máu Thần tộc, đây là huyết mạch làm mọi thế lực lớn của Nhân tộc đỏ mắt, cũng là huyết mạch công nhận mạnh nhất!”.

Hít sâu một hơi, Mạt Linh Dạ nói: “Mạch Viêm nếu có thể sinh đứa nhỏ với Tần Liệt, đứa bé này, bất luận là nam hay nữ, tương lai đều có thể đem Huyết Sát tông đưa đến độ cao đỉnh phong chúng ta chưa đạt tới!”.

Trong mắt nàng lóng lánh hào quang kích động hưng phấn.

Mặc dù là Huyết Lệ lúc trước kiên quyết không đồng ý, nghe được nàng miêu tả, cũng trầm mặc không nói.

Hiển nhiên, ngay cả Huyết Lệ, cũng rõ ràng động lòng rồi.

Có được thần huyết, từ nay về sau, cháu của hắn và Mạt Linh Dạ một thế hệ đó, sẽ trở thành nhân vật có thiên phú cùng tiềm lực nhất trong thiên địa, còn có thể đạt thành mục tiêu hắn cũng không dám hy vọng xa vời, hắn há có thể không động lòng?

Hôi đảo.

Từng gian phòng luyện khí lửa phụt lên, rất nhiều Luyện Khí học đồ non nớt, ở dưới Đường Tư Kỳ quát, quen thuộc bộ sậu luyện khí.

Đường Tư Kỳ một thân trang phục đỏ tươi, tựa như một đóa mẫu đơn kiều diễm, ánh lửa bắn ra chung quanh.

Nàng đi lại ở giữa những phòng luyện khí kia, chỉ điểm các học đồ nhập môn không lâu, nên dùng lực lượng ngọn lửa như thế nào.

Viêm Ma Đường Bắc Đẩu ngồi ở cửa sổ một ngôi lầu cao của Hôi đảo, từ chỗ cao quan sát bên dưới, tầm mắt dừng lại ở trên người Đường Tư Kỳ, suy nghĩ xuất thần.

Một lát sau, hắn từ trên cao khẽ quát một tiếng: “Tư Kỳ, ngươi đi lên”.

Đường Tư Kỳ ngẩng đầu, nhìn lên Đường Bắc Đẩu, hỏi: “Có chuyện gì sao?”.

“Ừm!”. Đường Bắc Đẩu gật đầu.

“Vậy được”. Đường Tư Kỳ đem sự việc bên này giao cho Liên Nhu đến chiếu cố, bản thân đi hướng một ngôi lầu cao kia.

“Đường sư tỷ gần đây không cười, tựa như tâm sự trùng trùng, không biết có chuyện gì”. Dĩ Uyên ở bên cạnh nhíu mày nói.

Liên Nhu lườm hắn một cái, hừ một tiếng, nói: “Còn không phải đều bởi vì Tần Liệt!”.

Dĩ Uyên giật mình, thở dài: “Loại sự việc này thực rất khó nói”.

“Có cái gì khó nói?”. Liên Nhu trừng mắt nhìn hắn, hung tợn nói: “Tần Liệt hắn có thể đi đến cùng một chỗ với Tống Đình Ngọc, vì sao không thể cùng một chỗ với Tư Kỳ? Hắn rõ ràng biết Tư Kỳ đối với hắn rễ tình đâm sâu, lại cứ làm bộ không thấy? Cái này công bằng đối với Tư Kỳ sao?”.

Dĩ Uyên sờ sờ mũi, cười gượng nói: “Hắn đã có tiểu thư Lăng gia, về sau lại có Tống tiểu thư, có lẽ... Không muốn thương tổn ai nhỉ?”.

“Có Lăng gia tiểu thư, vì sao còn muốn trêu chọc Tống Đình Ngọc? Hắn rõ ràng đã câu kết cùng một chỗ với Tống Đình Ngọc!”. Liên Nhu khinh bỉ nói.

Dĩ Uyên ho khan vài tiếng, liền tự giác câm miệng, không tranh cãi nữa.

Thấy hắn không dám lên tiếng, Liên Nhu cùng không khí thế bức người nữa, đột nhiên hạ giọng nói: “Viêm Ma tiền bối lúc trước lặng lẽ bảo người đưa tin Tần Liệt...”.

Dĩ Uyên bỗng phản ứng lại, nói: “Ngươi là nói... Viêm Ma tiền bối muốn ra mặt vì Đường sư tỷ?”.

“Bằng không vì chuyện gì?”. Liên Nhu nói đương nhiên.

“Tần đảo chủ!”.

“Đảo chủ đến rồi!”.

Đột nhiên, từ xa xa truyền đến tiếng ồn ào, chỉ thấy các Luyện Khí học đồ tập trung điều khiển lửa, cũng chợt phấn chấn hẳn lên.

Bọn họ đều ra khỏi phòng luyện khí, đều lấy ánh mắt sùng bái, nhìn về phía Tần Liệt dần dần đến gần.

Ở trong lòng các Luyện Khí học đồ này, Tần Liệt đã là một thần thoại của Viêm Nhật đảo, cũng là anh hùng cứu vớt toàn bộ thế lực Nhân tộc ở Bạo Loạn chi địa.

Bọn họ từ trong lòng kính nể Tần Liệt.

Những người này, có một bộ phận hoàn toàn là vì sùng bái Tần Liệt, mới cố ý từ đại lục khác chạy tới Viêm Nhật đảo, lấy thân phận Luyện Khí học đồ biến thành một phần tử của Viêm Nhật đảo.

Tần Liệt một đường đi tới, cười chào hỏi với các thiếu nam thiếu nữ thoạt nhìn chỉ mười lăm mười sáu tuổi này, lúc tới bên cạnh Liên Nhu cùng Dĩ Uyên, hắn ngừng lại.

Hắn nhìn thấy Liên Nhu bày ra một khuôn mặt thối, thấy hắn tới đây, cũng là giả bộ chưa phát hiện.

Trái lại, Dĩ Uyên nhún vai, mặt cười khổ, ra hiệu Liên như đang tức giận, hắn cũng không khuyên được.

“Liên Nhu sư tỷ, ai chọc giận ngươi?”. Tần Liệt cười hai tiếng hắc hắc, chợt nhìn phía Dĩ Uyên, một bộ hiểu rõ nói: “Nhất định là Dĩ Uyên gia hỏa này nhỉ?”.

Không đợi Dĩ Uyên phản bác, hắn liền hướng Dĩ Uyên quát: “Tiểu tử ngươi sao lại đắc tội Liên Nhu sư tỷ?”.

Dĩ Uyên kêu khổ không ngừng.

Các Luyện Khí học đồ mới gia nhập, thấy Tần Liệt đùa với Dĩ Uyên, Liên Nhu, thè thè lưỡi, đều ngoan ngoãn trở lại phòng luyện khí của mình.

Bọn họ đều rất biết điều, biết tính tình Liên Nhu cũng không tốt, dám xem chuyện cười của nàng, sau này nhất định không có trái cây ngon để ăn.

“Tần Liệt, ngươi hiện tại đã thành Tần đảo chủ, thành đại nhân vật của Bạo Loạn chi địa, có phải sớm đã quên chúng ta các đồng môn Khí Cụ tông này rồi hay không?”. Ở sau khi những tiểu gia hỏa kia ngoan ngoãn lùi về, Liên Nhu mới hừ một tiếng, hướng phía hắn khởi binh vấn tội.

“Không dám”. Tần Liệt cười nói.

“Ngươi theo ta!”. Liên Nhu kéo cổ tay áo hắn, đem hắn một đường kéo đến góc tường ngôi lầu đá nọ của Đường Bắc Đẩu, lại lấy ánh mắt trừng lên nhìn Dĩ Uyên một cái, bảo Dĩ Uyên đem những kẻ nhìn trộm đuổi đi, sau đó mới nói: “Ngươi nói, ngươi biết tâm tư của Tư Kỳ đối với ngươi hay không?”.

Tần Liệt nghĩ một chút, nhẹ nhàng gật đầu.

“Dám thừa nhận là tốt”. Liên Nhu đối với thái độ của hắn coi như là hài lòng, tùy ý nói tiếp: “Vậy ngươi đem Tư Kỳ đặt ở nơi nào?”.

Tần Liệt trầm mặc hẳn lên.

Liên Nhu không thuận theo không buông tha nhìn về phía hắn.

Sau một hồi, Tần Liệt than nhẹ một tiếng, nói: “Ta chỉ là muốn cho nàng thêm chút thời gian, để nàng hảo hảo cân nhắc rõ ràng, ta đối với thân phận của mình cũng không rõ ràng, hơn nữa đã dính nợ tình, ta sợ nàng tương lai sẽ hối hận”.

“Vậy Tống Đình Ngọc thì sao?”. Liên Nhu trừng mắt nhìn hắn.

“Ta và nàng khá phức tạp, lúc ở Thần Táng tràng, chúng ta đều đã cho rằng chúng ta không thể còn sống ra ngoài, cho nên mới...”.

Tần Liệt thoáng giải thích một phen, nói cho nàng lúc ấy Tống Đình Ngọc trúng Vu độc, đã mất đi hy vọng cầu sinh, ở dưới loại tình huống đó, hắn cùng Tống Đình Ngọc ôm ý tưởng có hôm nay không ngày mai, mới cuối cùng đi đến với nhau.

“Thì ra là như thế”. Sắc mặt Liên Nhu thoáng buông lỏng.

Nàng không biết tình hình của Tần Liệt và Tống Đình Ngọc hai người ở Thần Táng tràng đáng sợ như thế, nghe Tần Liệt nói như vậy, nàng đối với quan hệ giữa Tần Liệt cùng Tống Đình Ngọc thêm chút lý giải.

“Tư Kỳ đối với ngươi một mảng tình sâu, ta nghĩ nàng sớm đã cân nhắc rõ ràng, nàng thậm chí đã chủ động ám chỉ nhiều lần, ngươi nếu né tránh nữa, ta sợ nàng... Sẽ làm chuyện ngốc nghếch”. Liên Nhu nghiêm túc nói: “Nàng gần đây ở lúc luyện khí, thường xuyên tinh thần hoảng hốt, làm hỏng mấy lần. Cứ như vậy, thiên phú của nàng ở con đường luyện khí cũng sẽ bị ngươi liên lụy, chỉ sợ rất khó có tinh tiến nữa”.

“Ta biết rồi”. Tần Liệt nói.

“Biết cái gì?”. Liên Nhu ngạc nhiên.

Tần Liệt cười cười, không nói thêm cái gì nữa, mà là lập tức đi vào một ngôi lầu đá Đường Bắc Đẩu tọa trấn này.

“Người tìm con có chuyện gì?”.

Bên kia, Đường Tư Kỳ tới bên cạnh Viêm Ma, cung kính hành một lễ.

“Ta hẹn Tần Liệt”. Viêm Ma thản nhiên nói.

Đường Tư Kỳ tỏ ra có chút kích động, vội nói: “Người hẹn hắn làm gì?”.

“Nói chuyện giữa ngươi với hắn”. Viêm Ma hừ nói.

“Cái này không cần người phí công”. Đường Tư Kỳ có chút sốt ruột, khuôn mặt cũng đỏ lên: “Con, con đi trước. Người cũng không nhiều lời cái gì với hắn. Con, con...”.

Nàng vội vội vàng vàng muốn rời đi.

“Không được đi!”. Viêm Ma dựng râu trừng mắt, quát: “Có chuyện gì thì cởi mở mà nói, không nên nghẹn ở trong lòng! Ta thấy ngươi gần đây tinh thần luôn hoảng hốt, làm chuyện gì cũng không có tinh thần, còn không phải bởi vì tiểu tử đó?”.

Hừ lạnh một tiếng, hắn lại nói: “Ta thế nào cũng phải để tiểu tử này cho cái ý kiến mới được! Cô nương Đường gia ta, một điểm nào không bằng người khác? Hôi đảo có thể phát triển không ngừng, chẳng lẽ là công lao của Tống Đình Ngọc cô ta? Còn không phải ngươi luôn xử lý?”.

Không đợi Đường Tư Kỳ nhiều lời, hắn lại hét lên: “Không sai, bên người hắn là có không ít người tài ba, thì sao? Hắn hôm nay nếu không cho cái ý kiến, ta liền mang ngươi rời khỏi Viêm Nhật đảo, vĩnh viễn không trở lại!”.

“Con, con không muốn như vậy!”. Đường Tư Kỳ vội vàng nói.

Ngay tại lúc này, Tần Liệt từ bên ngoài đi đến.

Đường Bắc Đẩu giật giật mái tóc rối như tổ chim, hung ác trừng lên nhìn hướng Tần Liệt, nói: “Tiểu tử, ngươi nghe thấy hết rồi?”.

Tần Liệt cười gật đầu: “Nghe thấy được”.

“Ngươi nói như thế nào?”. Đường Bắc Đẩu quát.

Lúc này. Đường Tư Kỳ đã bị Viêm Ma túm, muốn đi cũng không đi được nữa.

Nàng cúi đầu, cổ cũng đỏ rực, không dám nhìn tới Tần Liệt.

Trước mặt Viêm Ma, Tần Liệt một đường đi đến bên cạnh Đường Tư Kỳ, đem tay Viêm Ma túm nàng cạy ra, sau đó do chính mình cầm lấy, nói: “Đây là thái độ của ta”.

Đường Tư Kỳ chợt ngẩng đầu, kinh hỉ nhìn về phía hắn.

Viêm Ma sửng sốt một chút, cười lên quái dị hắc hắc, gật gật đầu, nói: “Coi như tiểu tử ngươi biết điều!”.

Hắn chợt liền tung người rời đi.

“Mấy năm qua vất vả ngươi rồi”. Tần Liệt nhẹ giọng nói.

“Không, không có vất vả, ta không cảm thấy khổ chút nào”. Đường Tư Kỳ hé miệng thấp giọng nói.

Đuôi lông mày nhíu chặt của nàng, đột nhiên liền giãn ra.

“Tần đảo chủ được Viêm Ma mời đi Hôi đảo rồi”. Cát Vinh Quang cung kính đứng ở bên Tống Đình Ngọc, cúi đầu, thấp giọng nói.

Tống Đình Ngọc trắng nõn tay trái, đặt tại đài đá thượng, như đang ngẫm nghĩ cái gì.

Cát Vinh Quang chú ý nhìn, phát hiện dưới tay trái nàng, còn đè hai phong thư.

“Tổng tiểu thư...”. Cát Vinh Quang lên tiếng nhắc nhở.

Tống Đình Ngọc tựa như lúc này mới phản ứng lại, nàng hé miệng cười, nói: “Ngươi là cảm thấy ta sẽ ghen? Hay là cho rằng, ta nên ngăn cản chuyện giữa hắn cùng Đường Tư Kỳ?”.

“Thuộc hạ không dám”. Cát Vinh Quang vội nói.

“Ta nơi này có hai phong thư, một phong đến từ Tịch Diệt tông, một phong đến từ Huyết Sát tông, đều nói rõ cần Tần Liệt đích thân mở”. Tống Đình Ngọc cười cười cổ quái: “Ta không cần mở hai phong thư này, đã có thể đại khái đoán nội dung bên trong”.

Cát Vinh Quang ngạc nhiên.

“Tịch Diệt tông bên kia, luôn hy vọng Trầm Nguyệt năng kết hợp với Tần Liệt, Huyết Sát tông Mạt Linh Dạ, thật lâu trước đây đã muốn thông qua Tuyết Mạch Viêm tiến hành cưới hỏi với Tần Liệt, làm giữa Huyết Sát tông cùng Viêm Nhật đảo càng thêm chặt chẽ”. Tống Đình Ngọc tựa cười mà không cười nói.

Cát Vinh Quang chợt chấn động, vội nói: “Tiểu thư, bất cứ một ai trong hai người này, đối với ngài cũng là uy hiếp to lớn!”.

“Không chỉ hai người này”. Tống Đình Ngọc bĩu môi, châm chọc nói: “Thiên Khí tông La Khả Hinh, thật lâu trước đây đã ý đồ thông qua phương thức cưới hỏi, để Viêm Nhật đảo biến thành một bộ phận của Thiên Khí tông, ba năm trước, bọn họ đã đề xuất để cho Tần Liệt đảm nhiệm phó tông chủ Thiên Khí tông, cũng hứa hẹn đứa nhỏ của Tần Liệt cùng La Khả Hinh, bất luận là nam hay nữ, về sau cũng sẽ là tông chủ một thế hệ mới của Thiên Khí tông”.

“Tần Liệt ở sau khi từ chối, bọn họ mới đánh vào Khư Địa, sau đó đem chuyện Tần Liệt mang dòng máu Thần tộc bộc lộ ra, bức bách Tịch Diệt lão tổ giao người”.

“Thế mà còn có loại sự việc này!”. Cát Vinh Quang kinh hãi.

Tống Đình Ngọc nhẹ nhàng cười, nói: “Ngươi căn bản không biết giá trị huyết mạch trong cơ thể Tần Liệt, ngươi cũng không cách nào tưởng tượng về sau sẽ có bao nhiêu nữ nhân ưu tú hơn ta, sẽ không tiếc mọi giá muốn bò lên cái giường đó của Tần Liệt”.

Cát Vinh Quang sửng sốt.

“Ta nếu đi ngăn cản từng người, về sau chỉ sợ cũng không có tinh lực làm việc khác”. Nàng lắc lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Nói như thế nào nữa Đường Tư Kỳ cũng là người của Viêm Nhật đảo chúng ta, nàng có thể đi đến cùng nhau với gia hỏa đó, ta sẽ chỉ cao hứng”.

Nàng cười tủm tỉm nhìn về phía Cát Vinh Quang, nói: “Chuyện giữa nam nữ, ta hiểu hơn ngươi, ngươi không cần xen vào nhiều”.

Cát Vinh Quang cúi đầu, thành khẩn nói: “Thuộc hạ về sau sẽ ghi nhớ”.

Theo Quỷ tộc mai danh ẩn tích, chiến tranh chủng tộc thổi quét toàn bộ Bạo Loạn chi địa cũng cáo một đoạn lạc.

Tần Liệt nán lại Hôi đảo, cùng Đường Tư Kỳ cùng nhau nghiên cứu sâu các trận đồ trung cấp trong Trấn Hồn châu, chậm rãi đem những trận đồ trung gian đó nắm giữ hết.

Hắn nghiên cứu các Cổ Trận Đồ đó, không phải vì luyện khí, mà là vì thấm nhuần trận pháp ảo diệu, do đó lĩnh ngộ lực lượng chân lý.

Đường Tư Kỳ thì là thông qua những Cổ Trận Đồ đó, giúp Luyện Khí sư của Hôi đảo trưởng thành, làm Luyện Khí sư của Hôi đảo nhanh chóng vượt qua Thiên Khí tông, trở thành thế lực Luyện Khí sư số một Bạo Loạn chi địa.

“Mười lăm loại trung cấp Cổ Trận Đồ, mỗi một bức đều bác đại tinh thâm, tổ hợp vận dụng hẳn lên, thậm chí có thể luyện chế ra Thiên cấp linh khí”. Đường Tư Kỳ tán thưởng.

Trong gian điện đá rộng lớn này, trên tường đá khắc họa đồ án phức tạp như mạng nhện, toàn bộ đồ án do đủ loại trung cấp trận đồ khác nhau hình thành.

Nàng và Tần Liệt hai người, ngay tại trong điện đá, bên cạnh hai người phân tán một đống linh bản.

“Gia gia ta từng nói, trận đồ chính là biểu hiện trực quan của quy tắc thiên địa, thấm nhuần Cổ Trận Đồ ảo diệu, tương lai có thể hiểu biết càn khôn kỳ diệu, đối với cá nhân tăng lên cảnh giới cùng tăng cường thực lực, đều có chỗ tốt khó có thể nói bằng lời”. Tần Liệt cười cười, nói: “Viêm Nhật đảo có thể ở trong thời gian ngắn khỏe mạnh đến trình độ này, nói trắng ra, chính là bởi vì một vài bức Cổ Trận Đồ này”.

Đường Tư Kỳ cũng rất cho là đúng: “Không sai, không có những Cổ Trận Đồ này, chúng ta không luyện chế ra Liệt Diễm Huyền Lôi, không thể luyện chế đủ loại linh khí tinh xảo đẹp đẽ, cũng không thể tích lũy tài phú to lớn”.

“Không có lượng lớn linh thạch, không có linh tài rực rỡ muôn màu, Đạm Mạc loại võ giả cường đại này, cũng sẽ không sẽ gia nhập Viêm Nhật đảo”.

“Cho dù là mạnh như Tịch Diệt tông, muốn gom góp được tài liệu tiến giai cho một tên hồn đàn, cũng không đơn giản như vậy”.

Bình Luận (0)
Comment