Linh Vực

Chương 947 - Dị Tộc Suy Thoái

Chương 946: Dị Tộc Suy Thoái

Lượng lớn tộc nhân Cổ Thú tộc, lấy bản thể tiến đến, rít gào gào thét, đem những linh tài đó kéo đi.

“Các ngươi đi về trước”. Tần Liệt phân phó.

Cát Vinh Quang cúi người hành lễ, sau đó liền mang theo người quay về trước một bước.

Bởi vậy, trong khe núi, trừ Tần Liệt, cũng chỉ còn lại Hứa Nhiên một Nhân tộc.

“Hắn là... Phu quân của ta”. Đồng Chân Chân chỉ hướng Hứa Nhiên.

Đằng Viễn gật gật đầu, sau đó nói: “Các ngươi vì sao mà đến?”.

“Chúng ta muốn tìm Chu Tước cấp chín”. Đồng Chân Chân nói.

“Đồng Yên ở Viêm tộc bên kia”. Đằng Viễn nghĩ một chút, nói: “Nàng và Ni Duy Đặc đang tiến công Viêm tộc”.

“Có thể mang chúng ta đi qua không?”. Đồng Chân Chân thỉnh cầu.

“Được!”. Đằng Viễn đáp ứng.

Một màn hào quang màu vàng tươi, từ lòng bàn tay Đằng Viễn bay vọt ra, màn hào quang xoay một vòng, đem Tần Liệt, vợ chồng Hứa Nhiên, còn có Đồng Chân Chân đều bọc ở bên trong.

Màn hào quang này không nhìn trọng lực khủng bố của Bạc La giới, lấy tốc độ làm người ta hoa mắt, đột nhiên bay về phía bầu trời.

Ở màn hào quang màu vàng tươi đó, Tần Liệt nhìn các ngọn núi, như cây cối nhanh chóng lướt qua.

Hắn biết hắn cách lãnh địa Cổ Thú tộc đã càng lúc càng xa.

Một canh giờ sau.

Màn hào quang màu vàng tươi buông chậm tốc độ, Tần Liệt nhìn thấy phương xa có các ngọn núi lửa phun trào lửa nóng, rất nhiều tộc nhân Viêm tộc toàn thân lưu động các ngọn lửa, hét giận dữ, đang tranh đấu với Cổ Thú tộc.

Dưới bóng đêm, mảng thiên địa đó như đang thiêu đốt, trên đại địa các dòng nham thạch nóng chảy đều đang nổ ở chung quanh.

Các con Chu Tước, giống như mặt trời chói chang của ban đêm, xoay quanh ở bầu trời, làm bầu trời đêm biến thành biển lửa đỏ au.

Kỳ Lân, rắn khổng lồ, thằn lằn khổng lồ, ở khối thiên địa đó gào thét, đuổi giết tộc nhân Viêm tộc khắp nơi.

Các tộc nhân Viêm tộc kia, như điều khiển dòng nham thạch nóng chảy, cũng đang kịch liệt chống lại.

Tần Liệt ở trong màn hào quang màu vàng tươi đó cúi đầu nhìn trận chiến chủng tộc phía dưới, sắc mặt dần dần ngưng trọng hẳn lên.

Trận chiến đấu này, so với huyết chiến xảy ra ở Lạc Nhật quần đảo cùng Quỷ tộc tàn khốc hơn nhiều lắm.

Rất nhiều tộc nhân Viêm tộc bị các Cổ Thú kia đánh thành mảnh vụn, cũng có Cổ Thú bị lửa cháy bao phủ, trong thời gian rất ngắn bị hòa tan thành hài cốt màu đỏ.

“Viêm tộc ở Bạc La giới vốn không đủ cường đại, từ khi bọn hắn qua lại với Thái Dương cung, mới chậm rãi cường thịnh lên”. Thanh âm Đằng Viễn âm u truyền đến: “Ngàn năm nay, ở dưới sự trợ giúp của Thái Dương cung, Viêm tộc từng chút một tằm ăn rỗi đất đai của chúng ta. Rất nhiều tộc nhân Cổ Thú tộc chúng ta, đều bị Viêm tộc đốt giết, võ giả Thái Dương cung thường xuyên tới đây, giúp Viêm tộc giết chóc chúng ta, tạo thành thương tổn rất lớn cho chúng ta. Nếu không phải cánh cửa bí cảnh của bọn hắn với Thái Dương cung nổ tung, chúng ta chỉ sợ không dám động thủ đối với Viêm tộc”.

“Thì ra các ngươi sống cũng không dễ”. Đồng Chân Chân nói.

“Bạc La giới từ khi bị Nhân tộc phát hiện, thành lập thông đạo, chúng ta đã không còn ngày sống yên ổn”. Đằng Viễn thở dài.

“Chu Tước nhất tộc chúng ta, ở dưới Nhân tộc xâm nhập, đã bị ép từ vực giới chúng ta sống rời khỏi”. Sắc mặt Đồng Chân Chân bình tĩnh: “Hàn Băng Phượng Hoàng nhất tộc, trước bị Thần tộc xâm nhập, sau, Nhân tộc lấy phương thức càng thêm mãnh liệt, hầu như đem vực giới đó phá hủy”.

“Cổ Thú giới thì sao?”. Đằng Viễn trầm giọng nói.

“Tộc nhân Cổ Thú tộc kết hôn với Nhân tộc, nay nắm giữ Cổ Thú giới, bọn họ... Đã sa đọa đến hoàn toàn nghe lệnh Nhân tộc”. Mặt Đồng Chân Chân cay đắng: “Chúng ta thậm chí không thể trở về”.

Đằng Viễn hít sâu một hơi, nói: “Năm đó trăm tộc liên hợp, rốt cuộc đem Thần tộc đuổi tới vực ngoại tinh không, lại không ngờ tới Nhân tộc thừa thế mà lên, trở nên so với Thần tộc còn khủng bố hơn”.

“Bọn họ số lượng quá nhiều, Thần tộc năm đó xâm nhập một cái vực giới, căn bản không tìm thấy đủ tộc nhân đóng quân. Nhân tộc lại khác, bọn họ chỉ cần đánh hạ một vực giới, liền có thể an bài đủ nhân thủ, đem nó nắm giữ chặt chẽ trong tay”. Đồng Chân Chân thấp giọng thở dài: “Không gian hoạt động của chúng ta đã càng ngày càng ít, tộc nhân chúng ta phân tán ở linh vực, cũng không dám lấy bản thể hiện thân. Một khi bị Nhân tộc phát hiện, chúng ta... Sẽ bị bọn họ coi là linh tài trân quý đối đãi”.

“Nhân tộc hiện tại, cùng cách làm của Thần tộc năm đó không có khác biệt quá lớn, ở một số phương diện nào đó thậm chí còn càng bá đạo hơn”. Đằng Viễn hừ nói.

Đằng Viễn và Đồng Chân Chân đối thoại, Tần Liệt đều nghe vào trong tai, nhưng chưa phát biểu bất cứ ý kiến nào.

Hắn mang huyết mạch Thần tộc, hơn nữa là thân thể Nhân tộc, hai chủng tộc Cổ Thú tộc chán ghét hắn đều dính dáng.

Hắn tất nhiên sẽ không tự làm mất mặt.

Hứa Nhiên sắc mặt xấu hổ, nghe Đằng Viễn chỉ trích Nhân tộc các loại không phải chỗ, cũng không ngôn phản bác.

Hắn từng tiếp xúc một số thế lực Nhân tộc trung ương thế giới của linh vực, tất nhiên biết Đằng Viễn, Đồng Chân Chân cũng không oan uổng Nhân tộc, hắn biết rõ các thế lực cấp Hoàng Kim nay sừng sững ở trung ương thế giới, là lấy thủ đoạn gì đến đối đãi dị tộc giữ vững nguyên tắc".

“Vù!”.

Một chùm lửa đỏ đậm, từ mi tâm Tần Liệt bay vọt ra, ánh lửa đột nhiên biến đổi, ngưng tụ thành Hỏa Kỳ Lân hình thái bỏ túi.

Hư Hồn chi linh Hỏa thuộc tính, giống như cảm giác được mùi tuyệt vời của tộc địa Viêm tộc, vậy mà lại chủ động từ trong Trấn Hồn châu bay vọt ra.

Ở dưới Tần Liệt nhìn chăm chú, Hư Hồn chi linh Hỏa thuộc tính, đột nhiên rơi xuống về phía một miệng núi lửa to lớn nhất.

Phụ cận miệng núi lửa, Chu Tước cấp chín Đồng Yên, đang chiến đấu cùng một cường giả Viêm tộc cao lớn.

Khu vực đó các ngọn lửa đem bầu trời cũng thiêu đốt lên.

Đó là chỗ nóng bức nhất của toàn bộ tộc địa Viêm tộc.

Hư Hồn chi linh Hỏa thuộc tính, ngay tại lúc Đồng Yên cùng tên cường giả Viêm tộc kia giao chiến, đột nhiên bay vào miệng núi lửa.

“Ồ!”.

Đằng Viễn kinh hô một tiếng, dừng nói chuyện với Đồng Chân Chân, cũng đem màn hào quang màu vàng tươi bao lấy mọi người thu hồi.

Bọn người Tần Liệt bắt đầu lấy lực lượng bản thân lơ lửng ở trong trời đêm của Bạc La giới.

“Đó là Hư Hồn chi linh Hỏa thuộc tính?”. Đằng Viễn hỏi.

Tần Liệt gật đầu, dùng tâm thần liên Hỏa hệ linh, thuận miệng hỏi: “Ngọn núi lửa đó có chỗ nào đặc biệt?”.

Hắn chú ý tới, Chu Tước cấp chín Đồng Yên, tựa như luôn ý đồ lao vào lòng ngọn núi lửa đó.

Tên tộc nhân Viêm tộc cường đại kia giao chiến với Đồng Yên, thì là luôn ngăn cản, đang giữ nghiêm miệng núi lửa.

“Ngọn núi lửa đó chính là nguồn lửa sinh mệnh của Viêm tộc”. Sắc mặt Đằng Viễn ngưng trọng, giải thích: “Tộc nhân Viêm tộc, nếu muốn tiến vào Hỗn Độn Huyết Vực của bọn họ, phải ở lòng ngọn núi lửa kia, điểm hỏa ngọn lửa linh hồn của mình. Đương nhiên, ta cũng không biết Viêm tộc lấy loại phương thức nào, đi điểm hỏa ngọn lửa linh hồn. Chủng tộc khác nhau, có ảo diệu khác nhau. Ta chỉ biết, rất nhiều năm trước Đồng Yên đã muốn tiến vào trong đó, muốn tu luyện ở trong nguồn lửa sinh mệnh của Viêm tộc”.

Bình Luận (0)
Comment