Linh Vực

Chương 978 - Khảm Thái Thiết Qua

Chương 977: Khảm Thái Thiết Qua

Sáu võ giả Thái Âm điện tử vong, làm Trang Tĩnh đột nhiên biến sắc, ánh mắt nàng nhìn về phía Tần Liệt cũng tràn ngập băng lạnh tàn khốc.

“Tộc nhân U Nguyệt tộc, cũng dám động thủ với Thái Âm điện chúng ta, quả thực không thể tha thứ!”.

Tên thanh niên Thái Âm điện luôn nói lời ác độc kia, như con rắn độc bị giẫm vào đuôi, trong con ngươi âm trầm lóe ra hào quang độc ác cừu thị.

“Ngươi chết chắc rồi! Tộc nhân Bạc La giới U Nguyệt tộc các ngươi, sẽ bởi vì hành vi hôm nay của ngươi, mà chọc phải mầm tai vạ!”. Trang Tĩnh quát lạnh.

Từ đầu tới cuối, bọn họ chưa từng đối đãi tộc nhân U Nguyệt tộc ngang hàng, tuy mang huyết mạch U Nguyệt tộc, nhưng bọn họ vẫn xem thường tộc nhân U Nguyệt tộc.

Ở trong mắt bọn họ, Tần Liệt tộc nhân U Nguyệt tộc thấp hèn này, cách làm như thế quả thực là phạm thượng, tội đáng chết vạn lần.

“Có lẽ... U Dạ đối với tương lai của U Nguyệt tộc, sẽ có tính toán mới”.

Tần Liệt không đem Trang Tĩnh uy hiếp đặt trong lòng, chỉ là nhíu mày nhìn về phía ‘Nguyệt chi tinh hạch’, nhìn bóng dáng linh hồn U Dạ bên trong, âm thầm suy nghĩ sâu xa.

Những kẻ một thế hệ mới này của Thái Âm điện mang huyết mạch U Nguyệt tộc, đối với U Nguyệt tộc đều coi thường, không đem bọn họ đặt ở trong mắt như thế, những thế hệ trước của Thái Âm điện... Thái độ đối với U Nguyệt tộc chẳng lẽ không phải càng thêm không chịu nổi?

U Nguyệt tộc còn có cần thiết buộc cùng một chỗ với Thái Âm điện hay không?

“Ngươi thay ta giết sạch những người này, lần sau chờ ngươi hướng tới Bạc La giới, ta sẽ hiện thân nói chuyện với U Phủ”. U Dạ lấy linh hồn đưa tin: “Ta sẽ thuyết phục tộc nhân Bạc La giới U Nguyệt tộc, bảo bọn họ rũ sạch quan hệ với Thái Âm điện. Nếu có thể... Ta hy vọng U Nguyệt tộc có thể hướng Thần tộc tuyên thệ nguyện trung thành, hy vọng có thể được Thần tộc che chở”.

“Việc này về sau nói sau”. Tần Liệt đáp lại.

Hắn đã đạt thành mục đích của hắn.

Sau đó, hắn đem ánh mắt một lần nữa rơi xuống trên thân đám người Trang Tĩnh, lại nhìn về phía chỗ Nạp Cát và Cơ Kỳ tiềm ẩn, khóe miệng hiện ra nụ cười ý vị sâu xa.

“Huyết Long Ngâm!”.

Một con rồng máu huyết chi linh lực ngưng tụ thành, rít gào, giống như từ lồng ngực hắn lao vọt ra.

Con rồng máu thân dài mười mấy thước, vảy màu máu trên người rõ ràng có thể thấy được, trong mắt rồng khát máu tràn đầy hung tàn thô bạo.

Cùng lúc đó, sâu trong con ngươi của Tần Liệt, có thể thấy được các tia điện đan xen bắn nhanh.

Trên ‘Nguyệt chi tinh hạch’, mười mấy võ giả Thái Âm điện còn lại, vốn tham lam nhìn về phía Tần Liệt, ý đồ từ trên người hắn đem thánh khí U Nguyệt tộc cướp lấy.

Lúc này, con rồng dài khát máu kia vừa ra, các võ giả Thái Âm điện này đều chợt kinh ngạc hô lên.

“Hắn không phải tộc nhân U Nguyệt tộc!”.

“Hắn căn bản không thi triển bí thuật U Nguyệt tộc!”.

“Hắn giống với chúng ta, nhiều nhất cũng chỉ có được huyết mạch U Nguyệt tộc!”.

Võ giả Thái Âm điện phản ứng lại.

Nhưng, các võ giả Thái Âm điện kinh ngạc kêu la đó, chưa kịp động thủ, ánh mắt đã đột nhiên dại ra.

Các tia chớp thanh u, từ trong con ngươi bọn họ thoáng hiện, làm hồn hồ bọn họ tràn ra, chân hồn đều bị thương nặng.

“Ngươi rốt cuộc là ai?!”. Trang Tĩnh thất thanh hét lên.

Một chuỗi thủ đoạn của Tần Liệt bao quát hàn băng, lôi điện, huyết chi lực lượng, lại không có huyết mạch lực của U Nguyệt tộc.

Nàng có ngốc cũng biết Tần Liệt tuyệt không phải tộc nhân U Nguyệt tộc.

Nhưng trên người Tần Liệt gieo Ngân Nguyệt ấn ký, còn nắm giữ thánh khí U Nguyệt tộc, tất cả cái này đều vượt qua nàng dự đoán.

“Người sắp chết rồi, cũng không cần thiết biết ta là ai nữa”. Tần Liệt cười thoải mái, trong mắt có các dòng điện bắn phá.

t r u y e n c u a t u i N e t Từng luồng tinh thần ý niệm mang theo sấm chớp, từ trong con ngươi hắn bay vụt ra ngoài, đánh về phía toàn bộ võ giả Thái Âm điện còn lại.

Tâm niệm khẽ động, hắn lấy ‘nước lôi trì’ thúc giục Tật Lôi Độn, đột nhiên hiện lên ngay tại trước thân thanh niên Thái Âm điện không ngừng ăn nói cay nghiệt kia.

Hắn cười đưa tay đặt ở ngực thanh niên đó.

“Oành!”.

Một lôi cầu lấp lánh, từ ngực thanh niên đó vỡ ra, hào quang lóa mắt.

Tiếng xương khớp tan vỡ từ toàn thân thanh niên truyền đến, hắn bị hào quang lôi điện bao lấy, thân thể bị thiên lôi liên tục oanh tạc, chân hồn cũng hoàn toàn tiêu vong.

Không ngừng lấy Tật Lôi Độn thuấn di ở cự ly ngắn, Tần Liệt thân như quỷ mị, bỗng hiện lên ở bên cạnh võ giả Thái Âm điện còn lại.

Các Lôi Điện cầu cực lớn, nổ tung ở ngực các võ giả Thái Âm điện kia, từng gã võ giả Thái Âm điện tử vong như vậy.

Ngắn ngủi mấy chục hơi thở, trừ Trang Tĩnh, toàn bộ võ giả Thái Âm điện đứng ở trên ‘Nguyệt chi tinh hạch’ đều bị giết.

Những kẻ chết thảm đó, đại đa số đều là Phá Toái cảnh trung kỳ, còn có hai người giống như Trang Tĩnh, có tu vi Phá Toái cảnh hậu kỳ.

Kẻ kiêm tu nhiều loại linh quyết, tiến giai mỗi một cảnh giới, đều chậm hơn người chỉ chuyên tu một loại linh quyết.

Tu luyện linh quyết càng nhiều, tốc độ đột phá cảnh giới sẽ trở nên càng chậm.

Nhưng, sức chiến đấu của người tinh thông nhiều loại linh quyết, thường thường mạnh hơn nhiều kẻ chỉ tu luyện một loại linh quyết!

Tần Liệt, tinh thông hàn băng, lôi điện, đại địa, Huyết Linh quyết, thân mang huyết mạch mạnh nhất thế gian công nhận, thân thể rèn luyện vượt qua võ giả cùng cảnh giới xa xa, thực lực thật sự của hắn, cũng tuyệt đối không phải những Phá Toái cảnh sơ trung kỳ đó của Thái Âm điện có thể sánh bằng.

Hắn ở lúc vượt cảnh chém giết các võ giả Phá Toái cảnh trung kỳ kia, từ đầu tới cuối thần thái đều thoải mái, không có chút cảm giác gian nan.

Điều này làm tâm thần Trang Tĩnh Phá Toái cảnh hậu kỳ đã kinh hãi.

“So với ta nghĩ còn khó giải quyết hơn chút”. Tu La tộc Nạp Cát xa xa lặng lẽ quan sát, sắc mặt kinh ngạc, thấp giọng lẩm bẩm: “Các tộc lão nói không sai, trải qua hai vạn năm phát triển lột xác, Nhân tộc chủng tộc ti tiện này, đã trở nên không thể coi thường. Khó trách... Nhân tộc càng ngày càng kiêu ngạo, xem ra thật đúng là thực lực tăng lên quá nhiều”.

Tu La tộc luôn là một trong những thái cổ cường tộc, ở thời đại thái cổ đã xưng bá vũ trụ, thống trị rất nhiều tinh vực.

Linh vực cũng thường xuyên bị Tu La tộc xâm nhập đánh giết.

Thời cổ, lúc Tu La tộc tàn sát bừa bãi linh vực, Nhân tộc thường thường không có nửa điểm sức phản kháng, bị bọn họ giết hại diện tích lớn.

Bọn họ một đợt cho rằng Nhân tộc là chủng tộc nhỏ yếu nhất thế gian.

Thần tộc sau khi thành công đem linh vực thống trị, Tu La tộc cũng giao phong mấy phen với Thần tộc, lại nhiều lần bại trận bị thương nặng.

Cuối cùng Tu La tộc trốn vào vực giới của bọn họ, ở thời kỳ Thần tộc thống trị linh vực, không dám mạo muội bước vào linh vực nữa.

Ở trong cảm nhận của tộc nhân Tu La tộc, trong vũ trụ mênh mông, cũng chỉ có Thần tộc mạnh hơn bọn họ, bọn họ cũng luôn tán thành địa vị bá chủ vũ trụ của Thần tộc.

Mấy năm nay, Nhân tộc thay thế Thần tộc, chậm rãi xưng bá linh vực, còn đem vết chân hướng các đại vực giới kéo dài, cũng từng phát sinh xung đột với Tu La tộc.

Tộc lão Tu La tộc từng giao thủ với Nhân tộc, sau khi trở về, nói cho bọn họ Nhân tộc đã khác xưa, bảo toàn bộ tộc nhân Tu La tộc về sau cẩn thận Nhân tộc.

Chỉ là, tộc nhân Tu La tộc trẻ tuổi, rất nhiều vẫn cho rằng Nhân tộc nhỏ yếu không chịu nổi, chưa đem Nhân tộc để vào mắt.

Nạp Cát cũng là loại người này.

Thẳng đến hôm nay, nhìn Tần Liệt và võ giả Thái Âm điện giao chiến, hắn mới ý thức được tộc lão không nói ngoa.

Nhân tộc... Quả thực đã nhanh chóng trưởng thành lên.

“Hô!”.

Lại một lần trải qua Tật Lôi Độn thuấn di, Tần Liệt liền dừng lại chỗ một thước trước người nàng, đưa tay muốn chộp về phía cổ Trang Tĩnh.

Trang Tĩnh rõ ràng ngay tại trước mắt, ở lúc Tần Liệt chộp tới, như trăng trong giếng, hoa trong nước, phút chốc tiêu tán như khói mỏng.

Một tay Tần Liệt vậy mà lại chộp trượt.

Chờ sau khi hắn ý thức được thất thủ, phát hiện Trang Tĩnh chậm rãi ngưng hình ở ngoài mấy trăm thước, một đôi con ngươi lóe ra ánh trăng màu bạc sáng.

“Ta khác với bọn họ, muốn giết ta, cũng không đơn giản như thế”. Trang Tĩnh lạnh lùng nói.

Một kiện linh giáp màu bạc sáng ánh trăng chảy như nước, đem toàn thân nàng bao trùm, trên linh giáp che kín đường nét thần bí, truyền đến khí tức mát mẻ.

Trong ‘Nguyệt chi tinh hạch’ bên dưới, các luồng nguyệt năng lặng yên bay vọt ra, đều chảy về phía linh giáp đó.

Sâu trong con ngươi của Trang Tĩnh, như cỗ ánh trăng chậm rãi dâng lên, cả người nàng cũng phóng ra ánh trăng thuần túy.

“Bích Nguyệt Hàn đao!”.

Một thanh Liễu Diệp đao (đao lá liễu) mỏng như cánh ve, như do nguyệt chi tinh hoa ngưng luyện thành, bên trên có nguyệt năng uyển chuyển lan tỏa như mặt nước.

Thanh Liễu Diệp đao này từ tâm khẩu Trang Tĩnh từng chút một mơ hồ đi ra.

Trên bề mặt Liễu Diệp đao, linh hồn u ảnh Tần Liệt, vậy mà lại rõ ràng hiện lên.

Cảm giác quỷ dị linh hồn bại lộ đột nhiên ùa về trong lòng Tần Liệt.

“Hô!”.

Thanh Liễu Diệp đao bị Trang Tĩnh xưng hô là ‘Bích Nguyệt Hàn đao’ đó hóa thành một chùm ánh trăng, bắn nhanh như sao băng tới.

“Cẩn thận! Đây là Thiên cấp linh khí!”. U Dạ đột nhiên nhắc nhở.

“Thiên cấp linh khí...”. Tần Liệt bĩu môi.

Một cầu vồng lôi điện đột nhiên ngưng hiện ra.

Từng giọt ‘nước lôi trì’, từ trong huyệt khiếu của Tần Liệt bắn ra, nhanh chóng hội tụ vào cầu vồng lôi điện.

Cầu vồng lôi điện lấy Lôi Phách đao hình thành, đột nhiên điện chớp sấm rền, tăng vọt mấy lần, hóa thành lưỡi dao lôi điện khổng lồ dài gần trăm thước, rộng mười thước.

Hào quang cầu vồng lôi điện, đem ánh trăng trên ‘Bích Nguyệt Hàn đao’ che khuất rất hoàn chỉnh.

“Phá Toái cảnh, có thể ngưng luyện nước lôi trì, đây là... Lôi Đế truyền thừa!”. Cơ Kỳ đột nhiên kinh ngạc hô lên.

Lôi Phách đao giống như kinh thiên thần điện, đem hào quang của ‘Bích Nguyệt Hàn đao’ bao phủ, đem vị trí Trang Tĩnh cũng hoàn toàn bao phủ.

Trong lúc nhất thời, trên ‘Nguyệt chi tinh hạch’ lôi điện đan xen, truyền đến tiếng nổ vang cuồng bạo.

‘Bích Nguyệt Hàn đao’ Trang Tĩnh phóng ra phút chốc thu liễm toàn bộ nguyệt năng.

“Chờ ta ra ngoài, ta sẽ bẩm báo Thái Âm điện, Bạc La giới U Nguyệt tộc sẽ bởi ngươi mà chịu thanh tẩy!”. Trang Tĩnh thét chói tai.

Trong tiếng kêu, ả và ‘Bích Nguyệt Hàn đao’ như ngưng tụ thành một thể, hóa thành một mảng ánh trăng màu bạc sáng chạy về phương xa.

“Đừng để ả còn sống ra ngoài!”. U Dạ ở trong Nguyệt chi tinh hạch hò hét.

“Yên tâm, ả không đi nổi”. Tần Liệt nhếch miệng cười nói.

Một quầng điện từ trên người hắn bùng ra.

Trong nháy mắt, hắn lại lấy ‘Tật Lôi Độn’ đuổi về phía Trang Tĩnh, thanh Lôi Phách đao đó như lôi điện cầu vồng, cũng như bóng với hình, đuổi sát Trang Tĩnh không tha.

“Mọi người đều là Nhân tộc, cần gì đuổi tận giết tuyệt?”. Cơ Kỳ luôn thờ ơ lạnh nhạt, nhìn không được, cau mày khuyên bảo: “Người tiến vào của Thái Âm điện, chỉ còn lại có một mình nàng, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, thả nàng một con ngựa đi?”.

Tu La tộc Nạp Cát thì là cười quái dị hắc hắc, nói: “Trừ cỏ không trừ tận gốc, sẽ chỉ rước lấy phiền toái cho chính mình”.

Hắn và Cơ Kỳ đều chính đại quang minh đi ra.

Tần Liệt căn bản chưa đem bọn họ để ở trong lòng, cũng hoàn toàn không nhìn lời bọn họ nói, hắn lấy ‘Tật Lôi Độn’ hiện thân ở phía sau Trang Tĩnh, điểm một chỉ hướng lưng của Trang Tĩnh.

Đầu ngón tay bắn ra mấy chục tia điện.

Mà Trang Tĩnh đang chạy, thân thể đột nhiên thoáng khựng lại, đột nhiên ngừng lại.

Từng dòng điện, như linh xà leo lên trên người Trang Tĩnh, tê dại máu thịt trong cơ thể nàng.

Thân thể Trang Tĩnh bị dần dần giam cầm.

“Ngươi... Ngươi muốn làm gì?”. Trang Tĩnh kinh hoàng thất thố.

Sắc mặt Cơ Kỳ trầm xuống, cũng nói: “Ngươi không nên quá đáng”.

Hắn cho rằng Tần Liệt bắt Trang Tĩnh làm chuyện bất lương.

“Các ngươi nên làm gì thì làm cái đó”. Vẻ mặt Tần Liệt phiền chán, lạnh lùng nhìn về phía Cơ Kỳ cùng Tu La tộc Nạp Cát, lại nói: “Về phần ta muốn làm cái gì... Không cần để ý tới ý kiến của bất luận kẻ nào!”.

Nói xong, một tay hắn nắm tóc Trang Tĩnh, không để ý Trang Tĩnh hô to gọi nhỏ, đem nàng kéo về chỗ U Dạ chìm xuống.

“Cơ Kỳ! Cơ gia thiếu gia! Xin ngươi quản người này một chút!”. Trang Tĩnh hô to gọi nhỏ.

Thân thể nàng bị lực lượng lôi điện giam cầm, gân mạch tê dại đau đớn, linh lực không thể triệu tập lên, đã mất đi sức phản kháng.

Thân là võ giả Thái Âm điện, tu luyện linh lực là năng lượng nguyệt, huyết mạch cũng là huyết mạch U Nguyệt tộc, đối với Tần Liệt có thần khí ‘Nguyệt Lệ’ mà nói, nàng căn bản chỉ là dê núi đợi làm thịt.

Rất nhiều pháp quyết lực sát thương cực lớn của nàng, đều không phát huy hiệu quả đối với Tần Liệt, huyết mạch lực càng là hoàn toàn không thể thương tổn tới Tần Liệt.

Người của Thái Âm điện, sở dĩ bị Tần Liệt dễ dàng chém giết, cũng bởi vì nguyên nhân này.

Chỉ cần Ngân Nguyệt ấn ký trên vai, đã khiến hắn ở thời điểm đối phó võ giả Thái Âm điện có ưu thế quá lớn.

“Cơ gia ta đem vị trí này công bố, là hy vọng mọi người đồng lòng hợp sức, tận khả năng tìm được phương vị chuẩn xác năm đó Thần tộc rút lui”. Sắc mặt Cơ Kỳ trầm trọng: “Nơi đây hung hiểm trùng trùng, còn có dị tộc qua lại hoành hành, thậm chí có thể Thần tộc đã lặng yên đến đây, Nhân tộc chúng ta nên đoàn kết nhất trí, mà không phải tàn sát lẫn nhau”.

“Phương vị Thần tộc rút lui?”. Ánh mắt Tần Liệt lóe lên.

Không nói tiếp, hắn nhớ tới thi hài các đại thái cổ cường tộc dọc theo đường đi, dần dần làm rõ một chút đầu mối.

Nơi này, rất có thể chính là con đường năm đó Thần tộc khi trốn vào vực ngoại tinh không, Thần tộc chính là đi qua nơi đây thần bí biến mất.

Sau rất nhiều năm, Thần tộc hoàn toàn mai danh ẩn tích, các đại thế lực cấp Hoàng Kim của Nhân tộc cũng không còn thấy Thần tộc.

Nay, không biết xuất phát từ loại lý do nào, Nhân tộc, còn có một số thái cổ cường tộc không ngờ một lần tìm đến, hơn nữa tiến vào nơi đây, còn muốn tìm được phương hướng chuẩn xác Thần tộc rút lui...

Bình Luận (0)
Comment