[Livestream] Cô Gái Bệnh Mù Mặt Không Dễ Tán

Chương 3

Editor: Kuro

“Cmn, Tiêu Dật, tao không nhìn lầm chứ《Tôi không là tôi》lại cập nhật rồi?!”

Lý Tiệp đột nhiên cầm điện thoại đứng phắt dậy ngẩng đầu hét to với Tiêu Dật, dọa đến nỗi cây bút trong tay Tiêu Dật cũng rớt xuống, hoảng loạn cũng lấy điện thoại ra mở app truyện online, lướt thật nhanh, nhìn thấy “Cập nhật” trên trang 《Tôi không là tôi》, cũng hét thật lớn “CMN! Lý Tiệp, đại lão gia Ký Linh này ẩn thân lâu quá trời cuối cùng cũng trở lại rồi!”

“Thêm một cái đùi gà!”

“Đúng! Thêm một cái đùi gà!”

Hai thằng cùng phòng cấu kết với nhau làm việc xấu, vô cùng ăn ý nhìn nhau cười một tiếng, có ánh sáng đèn sợi đốt chợt tối chợt sáng phủ lên vô cùng hợp với ký túc xá, Cô Kiêu đột nhiên cảm thấy không thể nhìn thẳng vào hình ảnh trước mắt.

Trợ lí Đậu Đậu trên QQ liên tục đề cử anh xem《Tôi không là tôi》trên bilibili, tin nhắn tới reng reng chỉ một lát đã hơn 10 tin, lòng Cố Kiêu run lên, kéo xuống xem một chuỗi tin nhắn, sau khi xem xong, đúc kết được những điểm sau:

Thứ nhất, Ký Linh là một nhà tiểu thuyết mạng nổi tiếng, văn nam nữ tần đều viết được, lúc mới hot là 3 năm trước, viết một văn nam tần thể loại giả tưởng rất có trí tưởng tượng, tên là《Biên giới chưa được đặt tên cuối cùng》, sách này được xuất bản trên nam tần, sau khi được xuất bản đã càn quét sạch tiêu đề của các trang web văn học lớn trên mạng, vì lúc đầu là một tác phẩm tiên phong về giả tưởng, được đón nhận mạnh mẽ.

Nên có người cho rằng Ký Linh hẳn là một thanh niên trẻ đẹp hoặc là một ông chú đẹp trai bút lực thâm hậu, anh ta lại tiếp tục chiến đấu ở nữ tần, không biết là một phút cao hứng hay là thật sự cố ý, nói chung sau khi viết xong《Biên giới chưa được đặt tên cuối cùng》, anh ta lại đang tiếp tục xuất bản một bộ nữ tần xuyên không về cổ đại vô cùng nghiêm chỉnh, đó là những gì mà anh ta viết cách đây hai năm, viết được khoảng trăm vạn chữ, quyền mưu tranh đấu, đất nước có nhiều chiến tranh, người đọc thỏa nguyện hét lên.

Chỉ là việc này quả thật rất tùy hứng, hai quyển này đều là bi kịch.

Mãi cho đến 1 năm trước, đột nhiên anh ta lại ngừng không viết nữa, không rõ nguyên nhân cụ thể, chỉ để lại cái hố《Tôi không là tôi》này, khiến nhiều người hâm mộ muốn cho anh ta một dao, cảnh tượng cảm động, vẫn vậy bất lực hét to.

Thứ hai, Ký Linh là nam hay nữ, giới tính chưa rõ, tuổi tác chưa rõ, nhưng lại thích du lịch và chụp ảnh, còn là một kẻ yêu thích PS[1], bìa của tất cả các quyển sách cũng là tự mình làm, ngoài ra còn có một poster cố định hàng tháng để luyện tập, phong cách mà, nhưng vẫn không nhìn ra nam hay nữ.

[1]Photoshop.

Thứ ba, Ký Linh có nuôi một chú chó, giống Border Collie màu nâu mang dòng máu thuần, tên là “Linh Vũ”, hàng ngày trên Weibo cơ bản đều là chó, PS, du lịch chụp ảnh các thứ, nhưng anh ta chưa bao giờ đăng ảnh selfie, cùng lắm là có một lần anh ta đăng một bức ảnh cún con nghịch ngợm cắn dép lê, theo cư dân mạng nhìn được thì đôi dép lê kia là đôi dép của một người đàn ông nghèo.

Thứ tư… À mà, chờ anh xem trước tác phẩm một chút đã rồi nói sau.

Trong lòng Cố Kiêu đột nhiên có một loại cảm giác phù hợp rất vi diệu, những tin này lại khiến anh nhớ tới một người, cô gái đeo một balo leo núi thích du lịch thích chụp ảnh còn mù mặt nữa.

“Reng reng reng——”

“Reng reng reng——”

Điện thoại của Lý Tiệp vang lên, cậu ta bận xem tiểu thuyết vừa cập nhật, rất sốt ruột trả lời điện thoại: “Alo… A, giao thức ăn đúng không, hôm nay đến sớm thế? Chờ dưới lâu hả? Được”

“A a a a, trễ không giao sớm không giao bây giờ mới giao! Ôi tiểu thuyết của lão tử!” Lý Tiệp cúp máy sau đó đứng lên, rất bực bội gãi gãi cái đầu ổ gà, ở trên cởi trần, phía dưới mặc một chiếc quần cộc rất ngắn, mùa hè mà, mát mẻ.

Cậu ta dường như chẳng có ý thức gì, xỏ một đôi dép lào thì liền muốn ra ngoài, Cố Kiêu ngẩng đầu nhìn cậu ta rồi gọi cậu lại: “Lý Tiệp, mày muốn cứ như thế này mà ra ngoài sao?”

Một lúc sau Lý Tiệp mới phát hiện ra, mặt hơi đỏ lên, đi ra ngoài thế này mà không phải bệnh nhân tâm thần chắc chắn là giả rồi.

Cố Kiêu cười cợt, tới bên cạnh cậu ta, vỗ vỗ vai: “Gọi thức ăn bên ngoài chứ gì? Để tao đi lấy”



Diệp Hành cảm thấy mình sắp bị biên tập viên thúc đến chết rồi, nghỉ hè bỏ ra gần 20 ngày để đi Tây Tạng, 20 ngày nay chẳng có thêm chữ nào, ngày nào cũng có tin nhắn thúc giục, ngay cả bài viết mà cô đăng hai ngày trước cũng bị thổi bay luôn, có người hỏi cô đang làm gì, cũng có người hỏi《Tôi không là tôi》lúc nào mới có chương mới, tóm lại là có đủ thứ vấn đề.

Cô không phải người làm theo lời người khác, làm theo ý mình quen rồi, đa số các tin sau khi xem xong đều không có trả lời.

Nghỉ ngơi hai ngày, đăng lên ba chương béo bỡ, thậm chí nhiều hơn ba chương, mỗi chương một vạn chữ, coi như xin lỗi độc giả đang theo dõi cô nhỉ?

Phải nói rằng, thiết lập của《Tôi không là tôi》rất mới lạ, là một câu chuyện xảy ra trong hai không gian song song ở những thời điểm khác nhau.

Thể loại này thật sự không phổ biến, hiếm thấy là, cô đặt một cái không gian song song ở một triều đại sắp diệt vong, một cái thì đặt ở thời hiện đại phát triển. nữ chính là một binh sĩ trong triều đại sắp diệt vong, tất nhiên là nữ giả nam, nam chính thì ở thời hiện đại phát triển là một học sinh trung học đang mắc trầm cảm và muốn tự tử, có một ngày, hai người hoán đổi linh hồn, trải nghiệm toàn bộ cuộc sống mà hoàn cảnh khác nhau của hai triều đại khác nhau mang đến cho họ.

Hiển nhiên, không phải lúc nào cũng trong trạng thái hoán đổi linh hồn, thỉnh thoảng cũng sẽ đổi lại, hiện tại quyển tiểu thuyết này đã đăng liên tiếp 80 vạn chữ, nữ chính đang đến thời điểm quan trọng cho sự sụp đổ của đất nước, đây là lúc hồn của nam chính đang xuyên vào người cô, một tháng trước cô đột nhiên không đăng chương nữa, ẩn thân luôn, không để người hâm mộ đánh cô một trận cũng không được!

Hoàn thành tiểu thuyết, Diệp Hành thở dài một hơi, tin nhắn từ QQ của biên tập Nguyệt Kiến gửi tới:

[Biên tập Nguyệt Kiến]: [khuôn mặt tươi cười.jpg] Ký Linh đại đại vất vả rồi, vừa về đã có chương mới, còn là ba chương rất dài nữa chứ.

[Ký Linh]: [khuôn mặt tươi cười.jpg] cảm ơn Biên Biên đã đảm nhiệm thời gian gần đây, nên làm mà.

[Biên tập Nguyệt Kiến]: Khoảng thời gian này em đi du lịch ở Tây Tạng sao? [hiếu kỳ. jpg]

[Ký Linh]: Đúng rồi ạ, em đến đi nhiễu ở Kailash, cảnh vật rất độc đáo, rất đẹp.

[Biên tập Nguyệt Kiến]: [chảy nước miếng. jpg] chắc là chụp được không ít ảnh nhỉ, nhưng nhìn Weibo của em chẳng đăng gì lên cả.

[Ký Linh]: Còn đang trong giai đoạn chọn ảnh, sau đó là chỉnh sửa, đến lúc đó xin để ý [khuôn mặt tươi cười.jpg].

[Biên tập Nguyệt Kiến]: Còn nữa, có thể mạo muội hỏi một câu không, sao lại muốn đến nơi xa xôi như thế… Đi nhiễu ở nơi nguy hiểm như vậy? Là có nguyên nhân đặc biệt gì sao?

Cố Sênh bên này vừa nghe đến núi Kailash lập tức lên trình duyệt tìm kiếm, tìm được một đống thông tin, trong đó đáng chú ý nhất là năm nay là năm đi nhiễu 50 năm mới có một lần, thực hiện một lượt hơn bình thường mười vòng, khiêu khích Phật tử tranh nhau đi nhiễu.

Nhưng mà núi Kailash cao hơn 4500m so với mực nước biển đấy, không phải là người bình thường có thể đi được, cho dù Ký Linh là nam, có quá mạnh mẽ không?

Trong đầu nghĩ vậy, bên Ký Linh vẫn chưa trả lời, trong lòng có hơi sợ, vị đại đại này, nhìn thì rất dễ nói chuyện, nhưng lại lại rất có nguyên tắc, hầu hết tình huống có một chút như thế rồi…

Quả nhiên, thông báo tin nhắn vang lên——

[Ký Linh]: Xin lỗi, đây là vấn đề riêng tư, xin lỗi em không trả lời.

Sau đó avatar đen mất.

Cố Sênh: “Không ngờ off lẹ thế!”

Cô dở khóc dở cười, từ khi Ký Linh ra mắt đến nay đều do cô một tay dẫn dắt cậu ta, vẫn một câu không hợp thì avatar đen thui.

#Đại đại ngài thật tùy hứng [Giơ tay níu kéo. jpg]#

Thật ra thì Diệp Hành ở bên này có chút oan uổng, ký túc xá đột nhiên cúp điện bạn ấy cũng không thể làm gì cả.

Sau khi trở về từ thành phố D, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày rồi mới về trường, cô học ở chuyên ngành tiếng Anh thương mại ở F Đại, trong kỳ nghỉ hè muốn viết hai bài luận văn chủ đề về giới kinh doanh nóng nhất bằng tiếng Anh, trước khi đến Tây Tạng đã viết xong một bài, bây giờ còn lại một bài, về trường sớm như vậy hiển nhiên là cần phải có luận văn.

Trong ký túc xá không chỉ một mình cô ở, còn có một cô bạn cùng phòng, là người cùng chuyên ngành với cô, là bạn tốt hồi ở sơ trung, cho đến đại học, cũng coi như là có duyên phận.

“A a a a, paper của tôi! Tự nhiên lại mất điện cơ chứ!” Một lúc sau Lương Tư mới phát hiện, nhìn màn hình đen thui rất lâu rồi mới có phản ứng tự nhiên lại cúp điện.

Diệp Hành nhìn qua từ chỗ ngồi của cô “Lại chưa save lại à?”

“Đúng vậy đó” Lương Tư phát điên “Đã viết được 80% rồi, lại phải viết lại”

“Cậu vẫn còn thời gian 2 ngày mà”

“Cậu bình tĩnh như thế, cậu viết xong rồi à?! 2 bài luôn á!”

“Còn 1 bài chưa viết, chỉ có điều chắc là ngày mai là viết xong”

“Cho nên cậu thật sự đã đến Tây Tạng gần một tháng sao?!” Lương Tư đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lại gào lên “No way! Mất luận văn, bản ghi âm cũng mất tiêu luôn! Đời tôi khổ quá!”

Diệp Hành đã quen với độ dài cung phản xạ của nhỏ bạn thân, thở dài một hơi “Thức ăn nhanh cũng sắp tới rồi, để mình đi lấy”

“Ừm? Cậu nhận ra anh trai giao thức ăn sao?”

Mặt Diệp Hành hơi đen: “Nhớ được”

Sau đó, cầm điện thoại xỏ đại hai đôi giày rồi đi.

Trời chưa tối hẳn, dấu vết ánh sáng màu cam đang chìm dần trên bầu trời, chìm dần xuống đường chân trời, trước ký túc xá có một hàng cây long não, cao đến như cột chống trời, nhuộm một chút màu của ánh hoàng hôn, một vẻ đẹp mơ hồ.

Hai mắt Diệp Hành sáng lên, mở app camera chụp lại, sau đó nhìn đông nhìn tây nhìn thấy anh trai giao thức ăn.

Anh trai giao thức ăn chỉ đứng ở một vị trí cố định, nhiều lần như vậy nên cô nhớ rất rõ, miễn mặc cùng một bộ đồ là điều kiện tiên quyết.

Có vẻ như hôm nay anh ấy có rất nhiều đơn hàng, trước mặt anh ấy còn có một người, người đó rất cao, ăn mặc cũng rất nhàn nhã, nhìn từ phía hẳn là một chàng soái ca dáng dấp không tệ.

Chỉ có điều, đối với Diệp Hành mà nói đều là mây bay, nhưng anh giao thức ăn thấy cô lập tức vẫy tay: “Ấy ấy, bạn học, bên này!”

Nam sinh quay lưng về phía cô nghe thấy tiếng gọi cũng xoay đầu lại, trên mặt hình như có một vẻ ngạc nhiên, đôi mắt sáng ngời, giống như ngôi sao vậy, khiến cô chói mắt.

Trời đã tối hẳn, long não tỏa ra hương thơm ngọt ngào, nồng đến mức khiến cho người ta hơi khó chịu.

Anh giao hàng rất nhiệt tình “Bạn học, em có nhớ anh không?”

Diệp Hành nhìn chằm chằm anh ấy mấy giây, chầm chậm gật đầu: “Nhớ ạ”

“Ha ha, hôm nay em có tiến bộ rồi, thực ra màu sắc của quần áo của anh đã thực sự thay đổi, chỉ có kiểu dáng là vẫn vậy”

Làm như là thật lại gật đầu: “Ừm, em biết”

…Thực ra cô vẫn không nhận ra anh giao thức ăn.

Cố Kiêu ở một bên vừa nghe vừa suy nghĩ trong lòng, cầm theo thức ăn của mình đi đến đứng trước người cô, chặn đường hỏi: “Diệp Hành, có nhớ tôi không?”
Bình Luận (0)
Comment