Tựa Kiếm Nhìn Biển vội vàng chạy ra ngoài. Lúc này, không ít cụ già trong viện dưỡng lão đều tập trung ở trên quảng trường nhỏ đầy nắng, nghe người ở phòng 19 kể tới nước miếng văng tung tóe: “Viện dưỡng lão nhà này thật sự có quỷ đấy. Tôi ở đây lâu rồi, mấy tháng trước, cũng vào ngày này, có một bà cụ đang đi bộ tự nhiên vấp ngã, c.h.ế.t luôn.”
“Vừa rồi, tôi ở trong phòng lại nghe có người nói chuyện ở bên tai tôi, khuyên tôi c.h.ế.t đi!”
“Tôi cũng đã cuộn chăn ga sắp treo cổ!” “Đây là bị ma quỷ ám đấy!”
“Không được, phải bảo viện trưởng trả lại tiền. Tôi muốn rời đi, không thể ở lại đây được nữa!”
Lúc ông cụ nói tới đây thì Tựa Kiếm Nhìn Biển đi tới. “Ông cụ Vương, ông đừng vội.”
“Tôi không biết lúc trước mọi người có xem tin tức không? Vong Sơn bị động đất, có người cấp đại quốc sư đã ra tay tính toán, mới tránh cho sinh linh đồ thán.”
“Tôi giới thiệu với mọi người, đại sư đó chính là Tần đại sư!”
“Sau đợt động đất, Tần đại sư đích thân tới hiện trường, giúp đỡ tìm kiếm người gặp nạn, tìm người nào chính xác người đó.”
“Sau đó, cậu ta còn quyên góp một trăm triệu.” “Bây giờ để Tần đại sư nói chuyện với mọi người.” Sau đó, ông ta mở loa hết cỡ.
Để cho những cụ già này nghe được.
Bọn họ đều nhìn về phía video, trong nháy mắt nhìn thấy Tần Dược đã cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Giọng nói của Tần Dược cũng chậm rãi vọng ra.
“Ông cụ Vương, chuyện ma quỷ làm loạn trong viện dưỡng lão, ông không thể trốn tránh trách nhiệm. Không ngờ ông còn ở đây xúi giục người khác.”
Ông cụ Vương kia vừa nghe xong thì lập tức không vui.
“Có liên quan gì đến tôi chứ? Chuyện ma quỷ làm loạn đã xuất hiện từ lâu rồi!”
Tần Dược nói: “Nhưng tháng trước, tôi đã cho viện trưởng một đại ấn hình vuông.”
“Đại ấn này có thể trừ tà.”
“Các người không phát hiện ra, các người đều ngủ rất ngon sao?”
“Người ở nhà mất ngủ, tới đây, tháng này đều ngủ rất tốt.” Hắn vừa nói vậy, đám cụ già nhớ lại, đều gật đầu.
“Không phải nói chứ, tôi ở viện dưỡng lão này còn ngủ rất tốt, trước đây thức dậy lúc bốn giờ là không ngủ được nữa, bây giờ năm sáu giờ mới dậy, còn ngủ rất thoải mái!”
“Tôi cũng không nằm mơ gì.”
“Trước đây tôi ở nhà đều thức trắng đêm, chỉ cần có chút tiếng động là không được. Sau khi tới đây, tôi tưởng do xung quanh yên tĩnh, không khí mới mẻ, lúc này mới không mất ngủ!”
“Lẽ nào là vì đại ấn gì đó thật?” Tần Dược gật đầu.
“Không sai, cũng vì đại ấn tồn tại.”
“Nhưng hôm nay, con trai ông cụ Vương tới, còn trộm đi đại ấn, dẫn đến có tà ma xâm nhập.”
“Cho nên ông mới bị ma quỷ ám.”
“Bằng không, sao quỷ này đi tìm ông mà không tìm người khác đâu?”
Ông cụ Vương vừa nghe vậy thì lập tức nổi giận. “Thằng khốn này lại tăng thêm rắc rối cho ông đây.” “Không có tiền đồ.”
“Không ngờ hắn còn làm ra chuyện bắt gà trộm chó như vậy.”
“Thật không phải là người!”
Chẳng qua ông cụ mắng rất tàn tâm nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tựa Kiếm Nhìn Biển.
Cuối cùng mắng một trận xong, ông cụ hỏi Tựa Kiếm Nhìn Biển: “Viện trưởng, đã tìm được đồ về chưa?”
“Đương nhiên tìm về được rồi!” “Vậy… vậy con trai tôi thì sao?” Tựa Kiếm Nhìn Biển cười ha hả. Sắc mặt ông cụ Vương thay đổi.
“Viện trưởng, viện trưởng, con trai tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, là tôi không dạy nó tốt, đã tăng thêm rắc rối cho cậu. Cậu có thể tha cho nó, đừng kiện nó được không? Cậu mất bao nhiêu tiền, tôi sẽ đền, tôi đền nổi!”
Người này mắng thì mắng, cuối cùng vẫn chùi đ.í.t cho con trai.
Cho nên bây giờ con trai ông cụ tệ như vậy, đều do ông ta chiều mà ra.
“Hơn bốn mươi, cũng không phải là đứa trẻ nữa!” Tần Dược trầm giọng nói.
“Viện trưởng khoan hồng độ lượng, không báo cảnh sát, chỉ lấy đồ về!”
“Hơn nữa, tôi đã ra tay hàng phục ác quỷ này, bắt đi trấn áp, nếu không ông làm sao tỉnh lại được?”
Ông cụ Vương vừa nghe được lời này, lập tức giật mình tỉnh lại.
Trước đó, ông ta càng nghe giọng nói của Tần Dược càng thấy quen tai.
Bây giờ cẩn thận nghĩ lại.
Người ghé sát bên tai ông cụ quát lớn, bảo ông cụ tỉnh lại. Còn không phải là giọng nói này sao?
“Ái chà, Tần đại sư, hóa ra là cậu ra tay.” “Cảm ơn Tần đại sư!”
“Cũng cảm ơn viện trưởng!”
Ông cụ Vương vội vàng ôm quyền nói. Tần Dược hỏi: “Vậy ông còn đi không?”
“Không đi, tuyệt đối không đi nữa. Tôi thấy ở đây rất an toàn.”
“Sau này đừng gây rắc rối nữa, biết chưa?” “Tôi biết rồi, biết rồi!”
Lúc này, Tựa Kiếm Nhìn Biển nhìn thấy lại vô cùng bội phục.
Tần Dược nói vài ba câu đã trấn áp được ông cụ Vương này.
“Được rồi, nếu mọi chuyện đã được giải thích rõ ràng, vậy không làm phiền Tần đại sư nữa. Mọi người nên hoạt động, trò chuyện gì đó thì làm đi.”
Lúc này, Tựa Kiếm Nhìn Biển mới trở lại văn phòng.
“Tần đại sư, thật sự rất cảm ơn cậu. Ác quỷ kia bị cậu bắt đi thật à?”
Tựa Kiếm Nhìn Biển không biết Tần Dược nói dối lừa cụ già hay là thật.
“Là thật. Ác quỷ đã bị bắt đi, chẳng qua giữ lại đại ấn cũng không phải không có tác dụng. Bên phía tôi cũng không thể trả lại tiền cho anh đâu!”
Tựa Kiếm Nhìn Biển nghe đến đây thì dở khóc dở cười.
“Tần đại sư, cậu xem tôi là người thế nào chứ? Tôi đương nhiên không đòi lại tiền.”
“Đúng rồi, sau này tôi sẽ chuyển mười nghìn cho cậu.” “Đây là tiền bắt quỷ, tôi biết quy định!”
Tần Dược không từ chối.
Sau đó hắn nói: “Vậy tôi quyên tặng một trăm hộp nước Huyết nhân sâm cho viện dưỡng lão, sẽ gửi tới sau.”