Livestream Đoán Mệnh Cho Người Hữu Duyên

Chương 437

Sau khi nghe Tần Dược chào hàng.

Điền Tuyết Thiền không nhịn được, móc hai tháng tiền lương để mua Dưỡng Nhan Phù.

Ngay cả mẹ Vưu Minh Khê cũng rất muốn mua, chẳng qua tình hình nhà cô ta không cho phép cô ta tiêu tiền như nước, chỉ có thể nhìn với ánh mắt nóng bỏng, cuối cùng đi theo Điền Tuyết Thiền rời đi.

Lần này đoán mệnh cũng mang cho Tần Dược một số thu hoạch thay đổi thiên cơ.

Thứ năm.

Trong bệnh viện ung bướu cách thành phố Hàng tám trăm cây số.

Một người phụ nữ nằm ở trên giường bệnh, ý thức mơ hồ.

Nếu có fan của Tần Dược ở đây, có lẽ nhìn thấy người phụ nữ này sẽ cảm thấy nhìn quen mắt.

Người này chính là Bát Kim Lão Lão trở thành người hữu duyên vào thứ hai.

Sau khi rút thăm trúng, đoán mệnh, Bát Kim Lão Lão chẳng những không cho tiền quẻ, còn mắng Tần Dược.

Bây giờ, bà ta nằm trên giường giống như miếng thịt nằm trên thớt vậy.

 

Bị gây mê toàn thân.

Theo lý thuyết, sau khi bị gây mê toàn thân, bà ta đáng lẽ không có ý thức.

Mà bây giờ bà ta lại có thể cảm giác, cơ thể của mình không có cảm giác đau đớn nhưng ý thức lại hiểu rõ.

Bà ta cảm giác được bác sĩ xung quanh đang tiến hành phẫu thuật.

Thậm chí bọn họ đang nói chuyện nhà.

Điều này làm bà ta rất tức giận, cảm thấy bác sĩ không coi trọng ca phẫu thuật của mình.

Trên thực tế, trong lúc làm phẫu thuật, bác sĩ muốn thả lỏng, đều sẽ trò chuyện.

“Sao khối u này lớn nhanh như vậy?” “Phát triển!”

“Cắt thêm một ít đi!” “Không tốt, chảy m.á.u rồi!” “Kẹp cầm máu!”

“Hút!”

“Nhanh chóng tìm ra vết máu!”

“Huyết áp của bệnh nhân đang giảm xuống!” Các bác sĩ điên cuồng bận rộn.

Còn Bát Kim Lão Lão cảm giác được rõ ràng sức sống của mình đã trôi đi.

Trong lòng bà ta vô cùng hoảng sợ.

Bà ta muốn còn sống, muốn để bác sĩ cứu bà ta. Có lẽ lời cầu nguyện của bà ta đã được đáp lại.

 

Bác sĩ cuối cùng cũng cầm được máu.

bà ta cảm giác được rõ ràng, mình vừa đi dạo một vòng qua cửa Địa Ngục, ý thức hơi mơ hồ.

Nhưng trong phút chốc.

Các bác sĩ lại kinh ngạc kêu lên. “Khối u này vẫn còn!”

“Lại cắt bỏ đi. Sợ rằng dạ dày chẳng còn nữa!”

“Sao lớn thế? Không phải ba ngày mới chụp CT sao?” “Lại chảy m.á.u rồi!”

Sau đó lại là một lần cấp cứu.

Có lẽ Bát Kim Lão Lão chưa tới lúc mất mạng, lần này vẫn cấp cứu thành công!

Chẳng qua rất nhanh lại xuất hiện tình huống mới. Lại cắt bỏ, lại có chỗ chảy m.á.u mới.

Lần này, bất kể các bác sĩ cố gắng thế nào, cũng không cầm m.á.u được.

Ý thức của Bát Kim Lão Lão càng lúc càng mơ hồ. Cuối cùng chìm vào trong bóng tối.

Trong bóng tối.

Bà ta hình như nhớ lại lời Tần Dược nói.

“Lần giải phẫu này của bà sẽ phải trải qua ba nguy cơ!” Ba lần nguy cơ, cố qua được thì tốt, qua được là qua!

Đáng tiếc, bất kể bà ta cố gắng giãy giụa thế nào, cũng không thể khỏi bóng tối.

Hoàn toàn mất đi ý thức.

 

Không tỉnh lại nữa.

Trên thiết bị y tế xuất hiện một đường thẳng. Bà ta c.h.ế.t rồi.

Hơn nữa, cho dù là quỷ khí sống lại, quỷ khí tăng thêm gấp đôi, bà ta cuối cùng không hóa thành lệ quỷ.

Chỉ là một linh hồn bình thường, sau đó đần độn, bồng bềnh một thời gian rồi tiêu tan.

Ở chỗ khác.

Một căn phòng cho thuê vang lên tiếng gõ cửa.

Một người phụ nữ với gương mặt tinh tế nhưng hơi mập đi ra mở cửa, nhìn thấy cảnh sát ở bên ngoài.

“Lý Quyên, cô bị nghi ngờ là lừa đảo, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến!”

Người phụ nữ này là Lý Quyên.

Chính là Ngư Khinh Thiển - nữ thần trong trò chơi cùng được rất nhiều đại gia yêu thích.

Lần này, cô ta hoàn toàn ngã rồi.

Thủ đô.

Sân bay.

Trần Khả Tâm mệt mỏi, ngồi dựa vào ghế, trong phòng chờ ở sân bay.

Cô ta đã ly hôn vào ba ngày trước.

Kết thúc cuộc hôn nhân kéo dài mười tám năm.

Bây giờ, cô ta không mệt mỏi, ngược lại cảm giác thư giãn.

 

Cô ta muốn đi du lịch về phía nam, định trạm dừng chân thứ nhất là thành phố Hàng.

Cô ta muốn tìm Tần đại sư khiến cô ta quyết định ly hôn, để đoán mạng.

Mà ngay vào lúc này, một tiếng gọi kinh ngạc vui mừng truyền đến.

“Khả Tâm!”

Trần Khả Tâm mở mắt ra, đập vào mắt cô ta là một người đàn ông mặc áo gió, tóc được chải chuốt cẩn thận, đeo kính gọng đen, nhìn qua giống như một học giả.

Cô ta ngẩn người một lúc, mới mỉm cười. “Phó Bác? Thật khéo nhỉ!”

Đây là bạn thời đại học của cô ta.

Mới đó, bọn họ đã bảy tám năm không gặp rồi! “Đúng vậy, cô đi đâu thế?”

“Tôi tới thành phố Hàng.”

“Trùng hợp vậy? Tôi cũng đi thành phố Hàng…..” “Anh đi du lịch à?”

“Đúng vậy, còn cô?” “Ừ, tôi cũng vậy!”

“Vậy cô đi theo đoàn à? Cô đi cùng ai thế? Chồng và con cô à? Bây giờ đúng kỳ nghỉ đông, đám trẻ không phải đi học.”

Trần Khả Tâm nghe thấy đối phương nói vậy, nụ cười gượng cũng biến mất.

Khóe miệng của cô ta xị xuống.

Trầm giọng nói: “Không đi cùng con. Tôi ly hôn rồi.”

 

Vì mau chóng ly hôn, con cuối cùng do chồng nuôi.

Dù sao đứa trẻ lớn rồi, cũng hiểu chuyện, thậm chí có thể hiểu được lý do Trần Khả Tâm ly hôn, thậm chí còn ủng hộ.

Cậu ta lựa chọn tiếp tục ở lại bên ba. Theo cách nói của cậu ta, cho dù ly hôn cũng phải kế thừa tài sản, nếu không sẽ lợi cho đứa con hoang, cậu ta sẽ mất hứng.

Sau này, cậu ta lấy được tiền, sẽ hiếu thảo với mẹ.

Trần Khả Tâm cũng biết đứa trẻ thương mình, hơn nữa cô ta thật sự cần một môi trường yên tĩnh để bình tĩnh.

Nhưng không ngờ mình mới ra ngoài, đã bị bạn học thời đại học bắt gặp.

Phó Bác đứng đối diện chợt im lặng.

“Tôi cũng đi một mình. Hay là tôi đi cùng cô. Tôi thấy tình trạng của cô không tốt lắm!”

“Cám ơn anh, bạn học cũ! Tôi không sao!”

“Tôi thật sự lo lắng cho cô, sợ cô làm chuyện ngu ngốc!”

Trần Khả Tâm nín khóc mỉm cười: “Không đến mức đó đâu, tôi quen rồi. Bây giờ, tôi còn cảm thấy được giải thoát đấy.”

Hai người nói chuyện về tình hình gần đây. Lúc này, Trần Khả Tâm mới biết, không ngờ bạn học cũ trước mặt bây giờ đã là một giáo sư đại học nổi tiếng, đồng thời trước mắt đang tham gia nghiên cứu khoa học với thành quả khả quan.

Cô ta nhớ, lúc bọn họ học đại học, người bạn học cũ này đặc biệt liều mạng, vô cùng nỗ lực, hàng năm đều giành được học bổng, lúc tốt nghiệp cũng tiến hành bảo vệ nghiên cứu sinh, rất nhiều người giáo viên hướng dẫn đều muốn nhận anh ta.

 

Sau đó, những gì cô ta biết về anh ta đều do người khác nói lại. Anh ta học lên tiến sĩ, trên tiến sĩ, tốt nghiệp, đảm nhiệm làm người hướng dẫn, có người nói còn nghiên cứu dự án gì, đặc biệt lợi hại.

Cô ta nghĩ đến đây lại càng bội phục hơn.

Đời sống của đối phương có vẻ rất đặc sắc và cao cả.

Nhìn lại mình, sau khi tốt nghiệp đã cưới chồng, ngoài hai đứa con và một cuộc hôn nhân thất bại, cô ta chẳng có gì nữa.

“Tôi cũng nên cố gắng nhiều hơn!” Trần Khả Tâm thầm muốn.

Máy bay bay hết mấy giờ, cuối cùng hạ cánh xuống sân bay thành phố Hàng. Trần Khả Tâm nóng lòng đi tới cửa hàng Thần Toán ở phố đồ cổ vùng ngoại thành phố.

Bình Luận (0)
Comment