Livestream Đoán Mệnh Cho Người Hữu Duyên

Chương 447

Tần Dược cũng chẳng để tâm, chỉ cười cười rồi đột nhiên nói ra.

“Mấy chuyện này con dâu bà đều biết cả rồi, vậy thì chúng ta nói mấy chuyện chưa biết, con trai bà, chồng bà cũng không biết.”

“Lúc bà 25 tuổi, chồng đã ngoài 39, sắp 40.”

“Cũng chính vào lúc ấy, bà gặp được người thương của mình.”

“Người này họ Vương.”

“Bà nói xem tôi nói có đúng không?” Tần Dược không nói tiếp.

Nhưng bác gái này lại thay đổi sắc mặt 180 độ, ruột gan như nhộn nhạo hết cả lên, gương mặt trắng bệch như tờ giấy.

Bà ta không cười nổi nữa, miệng cũng dính chặt vào nhau. Nom khẩn trương vô cùng.

“Cậu nói gì vậy hả, tôi nghe không hiểu?”

Tần Dược hạ giọng: “Là không hiểu, hay là không dám nói? Bây giờ bà đã tin tôi có bản lĩnh chưa? Nếu bà vẫn không tin, tôi có thể nói cụ thể hơn chút nữa, khẳng định kỹ càng tỉ mỉ hơn vị Hoàng đại sư mà bà nói kia nhiều!”

Bác gái nghe vậy liền biến sắc, cách nói chuyện cũng trở nên nhượng bộ hơn trước.

“Tin, tôi tin thật mà, vị đại sư này là Tần đại sư thật sao? Lúc trước là tôi có mắt như mù, bây giờ ngài nói gì tôi cũng tin hết!”

“Là do hồi trẻ không hiểu chuyện nên tôi mới phạm phải sai lầm.”

 

“Còn may là chưa đến mức không thể cứu vãn!” “Mong đại sư đừng truy cứu nữa!”

Tần Dược nói: “Truy cứu thì không cần, chẳng phải tôi đã nói là xem bói à, bây giờ đưa điện thoại cho con dâu của bà đi!”

Bà ta vội vàng đưa điện thoại cho con dâu, thậm chí còn có cảm giác như thể vứt được củ khoai lang nóng bỏng tay.

Song bà ta cũng không dám rời đi, bà ta sợ Tần Dược nói mấy chuyện khiến người người kinh hãi với con dâu mình nên chỉ có thể ngồi kế bên nghển cổ nhìn.

Chỉ có điều, hành động này của bà ta khiến cho cư dân mạng ở trong phòng livestream phải đoán già đoán non.

“Họ Vương, ông Vương sát vách à?” “Có ẩn tình nha!”

“Người chị em, hồi trước mẹ chồng cô cũng phong lưu ghê.”

“Nè mọi người, chẳng phải 15 năm trước là lúc người chồng tội nghiệp kia chào đời à? Ẩn ý, ẩn ý!”

“Để tôi phổ cập kiến thức cho mấy người, sinh con trai hay con gái không phải do phụ nữ quyết định, mà là đàn ông đấy, nghĩ về Đoàn vương gia chút đi kìa.”

“Mô phật, đừng nói người chồng tội nghiệp kia là con của ông Vương nha!”

Đọc những dòng bình luận này, Hoa Vũ Phi Tuyết cũng bắt đầu nghi ngờ, ánh mắt nhìn về phía mẹ chồng mình cũng thay đổi.

Còn may là mặc dù bây giờ mẹ chồng của cô muốn đọc bình luận trong phòng trực tiếp, nhưng vì bị viễn thị lẫn cận thị nặng, đã thế còn không đeo kính nên không thể đọc được. Nếu không, khẳng định sẽ nhảy dựng lên cho mà xem. Dù sao mấy lời họ nói đều là sự thật.

Tần Dược lên tiếng: “Được rồi, giờ người hữu duyên nói đi, bản thân muốn xem chuyện gì. Hiện tại cô đang mang thai, tôi lại không thể cho cô xem quá khứ của cô nên mới xem quá khứ của mẹ chồng cô, vậy được không?”

Hoa Vũ Phi Tuyết gật đầu như gà mổ thóc.

“Được chứ, được chứ, cảm ơn Tần đại sư, chủ yếu chuyện tôi muốn xem chính là tôi sắp sinh rồi, dự tính là 10 ngày nữa. Nhưng mẹ tôi lại bắt tôi tới bệnh viện để bác sĩ mổ đẻ sau 3 ngày nữa, bà ấy nói đó là ngày may mắn, hơn nữa còn bắt buộc phải như vậy, giờ giấc cũng phải chính xác một chút, phải là 3 giờ chiều.”

“Dù tôi có đồng ý thì bác sĩ cũng không đời nào đồng ý!”

“Bây giờ chưa đến ngày dự sinh nên sẽ không có phòng bệnh để ở, hơn nữa còn gặp rủi ro rất lớn. Với lại thân thể tôi rất tốt, tôi cảm thấy mình có thể sinh thường được.”

“Thật ra mẹ chồng tôi không có ý xấu, cũng là bị Hoàng đại sư kia lừa gạt. Vậy nên tôi muốn nhờ Tần đại sư khuyên nhủ mẹ tôi, được không ạ?”

Tần Dược vừa nghe đã hiểu, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.

Phải biết rằng ở nghề này của họ, những đại sư có bản lĩnh thật sự cực kỳ ít, mà mấy kẻ chỉ được các mác ở bên ngoài lại rất nhiều.

Trong trường hợp này, rõ ràng đã gặp phải một gã đại sư hàng giả rồi!

 

“Cô đưa điện thoại cho mẹ chồng đi!” Bác gái vội vàng nhận lấy điện thoại.

“Tần đại sư, tôi tin ngài mà, ngài nói không sinh mổ thì không sinh mổ.”

Rõ ràng thái độ của bác gái này không chê vào đâu được.

Tần Dược nói: “Những lời của đại sư này là lời nói vô căn cứ, ngày sinh tháng đẻ của một người sao có thể cưỡng ép sửa đổi được? Cái này sẽ dẫn tới mầm tai họa, huống hồ con dâu của bà là người, chẳng lẽ bà không hề nghĩ cho cô ấy à?”

Bà ta tỏ vẻ xấu hổ.

Tần Dược hạ giọng: “Tôi cũng đâu gạt bà, chuyện bà tìm bệnh viện tư lẫn bác sĩ để cho con dâu sinh mổ đã xong đâu vào đấy cả rồi.”

Bà ta lại kinh ngạc thêm lần nữa.

Mặc dù biết Tần Dược lợi hại, nhưng quả thực bà ta không hề nói chuyện này với con dâu của mình.

Đây là do Tần Dược lại tính ra.

Lần này, bà ta hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

Tần Dược nói: “Bà lừa con dâu đi kiểm tra, cuối cùng trực tiếp sinh mổ.”

“Tôi có thể nói cho bà nghe thật rõ, đứa nhỏ này cũng là con gái.”

“Bà không hài lòng với con dâu vì suốt thời gian ở cữ không phụ bà một tay, sau đó lại thúc giục con dâu sinh đứa thứ hai. Hai người cứ cãi nhau miết, cuối cùng con dâu bà đành phải ly hôn.”

“Bà cho rằng nếu như vậy thì con của bà sẽ tìm được một người vợ khác rồi sinh con trai à?”

 

“Bà sai rồi, con trai bà tìm được cũng phải tận mười năm sau. Không những thế, vì nhà gái đã có hai đứa con trai nên không có ý định mang thai nữa, nên mười năm chung sống cũng không sinh con.”

“Sau mười năm cũng ly hôn!”

“Lúc ấy con của bà đã 45, bà cũng bảy, tám chục tuổi rồi. Cuối cùng con gái cũng không nhận mấy người, đồng nghĩa với tuyệt hậu hoàn toàn!”

“Bà muốn một cuộc sống như vậy à?”

Lúc bác gái nghe thấy mấy lời này liền cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.

Bà ta không muốn con trai tuyệt hậu hay ly hôn đâu!

“Tần đại sư, tôi sai rồi, tôi không để con dâu sinh mổ nữa, tôi không làm vậy nữa thật mà.”

“Tôi thề, nếu tôi còn làm như vậy sẽ bị trời đánh!”

“Trai hay gái đều được, nhất định tôi sẽ chăm lo cho nó lúc ở cữ.”

Bà ta thề độc.

Nhưng nói với làm là hai chuyện khác nhau. Người đàn bà này cũng khôn lắm.

Tần Dược căn bản không tin bà ta, dù cho bây giờ bà ta thề sẽ làm vậy, nhưng về sau lại ngựa quen đường cũ.

Bắt buộc phải tìm ra một cách khác khiến cho bà ta sợ triệt để.

“Ngoại trừ chuyện này ra, hiện tại đem phương thức liên lạc của Hoàng đại sư này cho tôi. Tôi lại muốn hỏi ông ta một chút, xem thử môn phái nào mà lại làm ra mấy chuyện phát rồ, xem mạng người như cỏ rác kiểu này.”

 

“A chuyện này… ”

Bà mẹ chồng này trở nên do dự.

Chỉ có điều, Hoa Vũ Phi Tuyết đã giật lấy điện thoại di động.

Lần này cô cực kỳ tức giận.

Bởi cô ta không ngờ, chính mẹ chồng của mình lại có thể làm ra mấy chuyện như vậy, hoàn toàn không hề coi mạng sống của cô ra gì.

Còn dự định đưa cô tới bệnh viện tư để sinh mổ! Đúng là điên rồi.

Lúc nghe những lời nói sau đó của Tần Dược, cô ta chỉ cảm thấy m.á.u dồn hết cả lên não, hận không thể ly hôn ngay lập tức.

“Tần đại sư, tôi có phương thức liên lạc của tên Hoàng đại sư này, để tôi đưa cho ngài!”

Sau đó, cô ta gửi phương thức liên lạc cho người của Tần Dược.

Bình Luận (0)
Comment