Kết quả, sau khi Tần Dược đến thì vung tay lên. Những máy móc và nguyên vật liệu đó đều biến mất.
Không biết bị Tần Dược đưa đi đâu nữa. Mặc dù biết Tần Dược lợi hại.
Nhưng cảnh tượng như vậy vẫn làm Tằng Cường kinh ngạc đến ngây người.
“Chẳng lẽ đây là thủ đoạn của đạo gia, trong tay áo có càn khôn sao?”
Tần Dược vừa cười vừa nói: “Anh cũng có thể xem đây là một loại nhẫn không gian!”
Sau khi Tằng Cường nghe được, ánh mắt liền sáng ngời. “Có thể bán vật đó không?”
Tần Dược chưa từng nghĩ tới điều này.
Quan trọng nhất chính là cần phải có linh khí mới mở ra được ngọc phù chứa vật, phải là người tu luyện mới có thể sử dụng.
Tần Dược cũng nói chuyện này với Tằng Cường. Tằng Cường chỉ có thể vô cùng tiếc nuối.
“Mặc dù tôi nói những lời này có phần không đúng lúc, nhưng có thứ này, rất nhiều vấn đề vận chuyển có thể được giải quyết, độ khó xây dựng cũng giảm đi rất nhiều, thậm chí ” giảm bớt chi phí vận chuyện cực lớn. Đáng tiếc, không có cách nào vận dụng!”
Tần Dược nói: “Bây giờ anh đang tu luyện Nhân Đạo Kinh không tệ. Nếu tiếp tục tu luyện, tiến vào giai đoạn tiếp theo, thật ra anh có thể sử dụng!”
“Vậy tôi sẽ cố gắng nỗ lực, sau đó chắc chắn sẽ tìm đến Tần đại sư xin một cái. Chỉ là không biết giá cả thế nào?”
Tần Dược chưa từng bán ngọc phù không gian, chẳng qua nguyên liệu để làm thứ này cần phải là loại phỉ thúy Đế Vương Lục chịu được lực.
Cho nên giá tất nhiên sẽ đắt hơn ngọc phù cao cấp.
“Cứ định giá là mười triệu!”
Trên thực tế, loại phỉ thúy Đế Vương Lục, cho dù chỉ lớn bằng một tấm thẻ cũng trị giá hàng chục triệu.
Nhưng theo quỷ khí khôi phục, mạng người bị uy hiếp, an toàn không được bảo đảm, tiền tài, hàng cao cấp đều trở thành giấy vụn, ngọc cũng vậy.
Mặc dù nói ngọc ẩn chứa linh khí, giá trị sau này có thể tăng vọt, nhưng người có thể người dùng lại càng ít.
Hơn nữa, linh khí trong trang viên của Tần Dược bây giờ đã hoàn toàn bị kích hoạt, chất lượng những ngọc thạch chìm vào trong ao này có thể được nâng cao.
Đối với Tần Dược, chúng chính là bắp cải.
Cho nên mười triệu cũng chỉ là một cái giá mà thôi. Mà đối với Tằng Cường.
Mười triệu có vẻ rất nhiều.
Nếu chỉ dùng cho việc vận chuyển thì hình như không đáng.
Nhưng đôi khi dưới tình huống đặc biệt, thứ này thật sự có thể tiết kiệm được số lượng lớn tiền, nhân lực, vật lực.
Hơn nữa, đây là thứ dùng cả đời đấy. Tằng Cường thật sự xiêu lòng.
Đồng thời, từ sau khi Nhân Đạo Kinh của Tần Dược được công bố, ông ta vẫn chăm chỉ luyện tập, thậm chí đẩy phần lớn công việc cho cấp dưới, cũng uỷ quyền cho con trai.
Kết quả, con trai ông ta cũng không muốn kiếm tiền, chỉ muốn tu luyện.
Dù sao, nhà bọn họ thật sự quen Tần Dược, biết thực lực của Tần Dược.
Thời đại này, tiền đã không quan trọng nữa. Thực lực mới là thứ tốt nhất.
Cũng may, có vài người bình thường vẫn mê mẩn kiếm tiền, ông ta chỉ coi như một cổ đông, cũng rất thoải mái, tự tại.
Nếu không phải lần này Tần Dược tìm tới ông ta, ông ta cũng không muốn nhận nhiệm vụ xây dựng phiền toái như vậy.
“Chẳng qua lần này ông giúp tôi xây dựng, sau này tôi sẽ tặng một ngọc phù cho ông!”
Tằng Cường vừa mừng vừa lo.
“Cảm ơn Tần đại sư, lần này không thể nói là tôi giúp Tần đại sư, mà là Tần đại sư tạo điều kiện cho tôi kiếm tiền. Tần đại sư yên tâm, lần này xây dựng sơn môn, tôi chắc chắn sẽ làm tốt cho cậu.”
Ông ta không từ chối lòng tốt của Tần Dược. Có đôi khi Tần đại sư nói đưa, vậy đều là ban tặng.
Tuyệt đối đừng khách sáo.
Khách sáo ngược lại có vẻ xa cách.
Dù sao, Tần đại sư cũng không thiếu số tiền này. Đã chứa xong đồ.
Tần Dược lại đi cùng Tằng Cường tới địa điểm thi công. Trước mắt, ba ngọn núi nhỏ đã được Tần Dược đặt lại tên.
Ngọn núi đầu tiên là Linh Vị Phong cũng là nơi xây nhà hàng và chỗ ở. Khách sạn được đặt tên là Linh Vị Các.
Ngọn núi ở giữa chính là sân luyện võ, được gọi là Vấn Đạo Phong.
Mà chỗ đại điện cuối cùng chính là vị trí Đạo Thiên Môn. Cũng được gọi là Đạo Thiên Phong.
Tần Dược lần lượt đưa đồ tới địa điểm xây dựng. Mà Tằng Cường lại liên hệ với công nhân.
Từng chiếc xe buýt chờ người qua.
Thậm chí tài chính thanh toán ngay trong ngày. Ngày đầu tiên đã dẫn đến hơn một nghìn người.
Ở dưới chân núi nhanh chóng xây dựng nhà bằng tôn, sau đó xây dựng cầu thang.
Mỗi bậc thang đều vô cùng hoàn mỹ.
Còn có một nhóm công nhân được trực tiếp đưa vào trong núi lớn.
Bắt đầu cùng lúc xây dựng sân luyện võ, nhà hàng vân vân. Tần Dược tất nhiên cũng đồng bộ theo.
Ngoại trừ Tiểu Tử, Phương Minh Húc, Tiểu Yến, Tiểu Ny, Tiểu Ly còn đang học tập, toàn bộ đều trở thành công nhân vận chuyển, giúp đưa cơm, đưa nguyên vật liệu thiếu hụt.
Dưới sự cố gắng vượt bậc của những công nhân này, thuộc tính cuồng ma cơ sở hạ tầng được biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Thời gian trôi qua một tuần. Tiến độ rõ nét.
Chẳng qua lúc này, Tần Dược không tiếp tục bận rộn ở công trường thi công nữa…
Thậm chí người trong nhà đều tới cổng trường tiểu học chờ đợi.
Hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Yến Tiểu lên cấp hai. Mặc dù nói những cuộc thi này không khó với Tiểu Yến. Nhưng cuộc sống lúc nhỏ của cô đã đủ bi kịch.
Tần Dược cố gắng hết sức, làm cô cảm nhận được tình yêu thương.
Giống như đứa trẻ bình thường vậy.
Thi lên cấp hai là lựa chọn đầu tiên trong cuộc đời của Tiểu Yến, đương nhiên phải coi trọng.
Cho dù trường học đã bố trí xe, đồng thời cũng cần tự đưa đón.
Nhưng Tần Dược vẫn muốn tới.
Kết quả không ngờ còn thật sự gây ra ầm ĩ.
Trên trường thi, sau khi mọi người ngồi xuống, một số người tò mò nhìn Tiểu Yến.
Có vài người cảm thấy cô xinh đẹp.
Còn có vài người cảm thấy cô còn nhỏ tuổi, sao cũng tới thi.
Chẳng qua, ly kỳ hơn chính là, một đứa trẻ trong đó vẫn luôn nhìn Tiểu Yến.
Sau khi tiếng chuông vang lên, cậu ta lập tức giơ tay lên. Hai giáo viên nhìn về phía cậu thiếu niên này, hỏi.
“Thí sinh kia, em có chuyện gì sao?”
Thí sinh kia chỉ thẳng vào Tiểu Yến, nói: “Sao phụ huynh của bạn ấy không ra ngoài?”
Hai giáo viên nhìn về phía Tiểu Yến, cảm thấy kỳ quái. “Phụ huynh nào?”
“Hai người lớn đứng bên cạnh cô ấy đấy.” “Làm gì có!”
Hai giáo viên này nói với vẻ khó hiểu.
Thiếu niên kia nóng nảy, bởi vì lúc này quỷ vương áo đỏ bên cạnh Tiểu Yến trừng mắt nhìn cậu ta với vẻ hung ác.
“Hu hu!”
Thiếu niên này òa khóc.
“Cậu ấy dối trá, cậu ấy dẫn theo phụ huynh.”
“Em đang nói gì vậy? Bên cạnh cô bé căn bản chẳng có ai hết. Các em có nhìn thấy không?”
Những đứa trẻ khác đều lắc đầu. “Không, không thấy!”
“Được rồi, thí sinh này, em ngồi xuống, cố gắng thi đi.” “Em không nói dối, cô ta còn đang trừng mắt nhìn em!” Tiểu Yến nghe đến đây, cũng nhíu mày.
Cô đã ý thức được nhóc nam sinh trước mặt này hình như cũng nắm giữ một loại năng lực giống như mắt âm dương.
“Các người ra ngoài trước đi!” Tiểu Yến khẽ nói.
Hai con rối nghe đến đây, trực tiếp rời khỏi thắt lưng của Tiểu Yến.
Sau đó, nhảy qua cửa sổ.
Cậu bé kia hoàn toàn suy sụp.
“A, bọn họ nhảy lầu!”