Dịch: Bụt Thánh Thiện
Điều mà Tống Văn Hiên nói chính là chuyện mà tôi lo nhất. Tôi và Giang Phi hôn mê lâu đến vậy, có lẽ đã bị ếm Hàng đầu mất rồi.
Ngộ nhỡ đến thời khắc quyết định, ông già kia phát động Hàng đầu trên người tôi và Giang Phi, mọi nỗ lực từ nãy đến giờ sẽ trở thành Dã Tràng xe cát.
Im lặng một hồi, tôi hỏi Tống Văn Hiên: "Làm cách nào để phân biệt một người có bị ếm Hàng đầu hay không?”
“Trước khi Hàng đầu bộc phát, ai cũng như ai, y hệt người thường. Nếu mày cảm giác thân thể không được khỏe, thì nhớ cẩn thận.”
Tống Văn Hiên chỉ tôi một phương pháp đơn giản: “Người bị Hàng đầu khống chế tâm trí sẽ có đôi mắt khác với người bình thường. Mày phải quan sát kĩ tròng trắng trong mắt của họ."
“Tròng trắng à?”
“Người khỏe mạnh luôn có tròng mắt na ná nhau, là màu trắng, có màu xanh mờ, cùng một vài đường chỉ máu. Ai mà trong trắng nổi chỉ máu chằng chịt là do thức khuya, uống rượu quá nhiều, vừa mới khóc hoặc bị viêm kiết mạc. Thế nhưng, nếu chỉ máu đỏ thẫm, vả lại dưới chân chỉ máu có tụ huyết, chứng tỏ có bộ phận nào đó trên cơ thể gặp vấn đề, có lẽ là lúc Hàng đầu chuẩn bị phát tác.
Vã lại, kẻ nào bị khống chế tâm thần, đa phần trong tròng trắng mắt sẽ xuất hiện một vạch thẳng màu xám xịt. Đây chính là giai đoạn bùa chú nhập thể, ý thức bản thân mơ hồ dần. Mãi cho đến khi vạch màu xám ấy chuyển sang màu đen đậm, tâm trí của nạn nhân bị che lấp, lúc đó là khi thuật Hàng đầu phát tác toàn diện.”
Để kiểm chứng thằng này nói thật hay xạo sự, tôi bèn xốc lên mái tóc rối loạn của gã, nhìn vào tròng mắt.
Chỉ máu dày đặc tại tròng trắng, bên cạnh một vệt thẳng màu đen đậm ra, tôi còn trông thấy nhiều chấm đen li ti xung quanh.
Tống Văn Hiên không hề phản kháng, cười thảm nói: “Ông già ấy từng dùng rất nhiều Cổ độc tra tấn tao, nên đáy mắt mới có nhiều chấm đen đến thế. Mày yên tâm, tao không lừa mày đâu.”
Tính tôi cẩn thận, vừa rồi chỉ là hành vi theo bản năng: “Hiện tại, ngoại trừ tin mày ra, tao đâu còn sự lựa chọn nào khác.”
Đứng tại nhà ngục thứ tám này khá lâu, tôi cũng sợ một mình Giang Phi gặp nguy hiểm bên kia, bèn chuẩn bị chui vào rãnh nước, rời khỏi nơi này.
“Khoan đã, có phải mày quên cái gì rồi không?” Tống Văn Hiên gọi giật ngược ngay khi tôi vừa xoay người.
“Chuyện gì thế? Tao và mày, không ai nợ ai. Nếu tao có thể giết tên Hàng đầu sư kia, xem như là giúp mày trả được món nợ máu.”
Tống Văn Hiên nhìn Tống Tiểu Phượng một cách phức tạp. Từ đầu đến giờ, gã vẫn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu bé: “Mặc kệ mày có giết được lão già ấy hay không, giờ tao nhờ mày đưa con dao cho thằng nhóc.”
“Đứa bé này có cảm xúc không ổn định, coi chừng nó đâm mày.”
“Đó chính là điều mà tao muốn.” Tống Văn Hiên nhìn đứa con của mình, từ từ cúi đầu: “Tội của tao đáng chết trăm ngàn lần. Tao cũng không còn tư cách đối mặt với mấy đứa nhỏ. Nếu tự tay giết tao có thể làm thằng bé nguôi ngoai được một chút, tao tình nguyện chết trong tay nó.
Mày đưa dao cho nó lẹ đi, đây là điều kiện mà chúng ta đã thương lượng từ trước
Cho nó đi!!!!!!!”
Dường như Tống Văn Hiên có vẻ mất khống chế, dùng tất cả sức lực của bản thân để gào lên, tiếng vang vọng lan tỏa khắp nhà tù.
Thật khó tin nổi khi nguyện vọng cuối cùng của một kẻ đang hấp hối chính là được con trai mình tự tay đâm chết. Trong cách nhìn của tôi, đây là một hành động điên cuồng, nhưng cũng có thể cảm thông.
“Nếu mày muốn giải thoát, tao chiều.” Tôi chưa hề nghĩ rằng bản thân mình là một người tốt, cũng chẳng phải những chuyên gia biện luận kiên trì tư tưởng bảo vệ luân lý cương thường. Điều mà tôi cho là đúng thường dựa trên cơ sở của sự logic.
Một người muốn chết - một người muốn giết. Vốn dĩ đây là một thảm kịch chẳng ai muốn xem, thôi thì cho nó hạ màn càng sớm càng tốt.
Tôi đưa con dao cho Tống Tiểu Phựng, không cản nó nữa.
Thằng bé cầm con dao sắc bén trong tay, sau vài phúc xúc động ban đầu, nó dần bình tĩnh lại.
Khoảnh khắc đứng yên của cậu bé si ngốc này quả thật khiến tôi vô cùng khó hiểu. Nó cầm dao, đứng yên tại chỗ, chẳng biết đang nghĩ gì trong đầu.
... Leng keng...
Con da rơi xuống mặt đất.
Thằng bé òa khóc lên, sau đó nhảy tùm vào rãnh nước, bò khỏi căn phòng này.
“Chẳng lẽ... Nó hiểu mày nói gì à? Chẳng phải nó mắc chứng đần độn hay sao?” Tôi nói chuyện khá bất lịch sự, nhưng hành động của thằng nhóc bất ngờ như thế, tôi khó mà bình tĩnh chọn lọc từ ngữ nhẹ nhàng hơn.
Bọt nước tung tóe khắp nơi, Tống Tiểu Phượng đã rời đi. Chỉ còn lại tôi chuẩn bị quay bước và gã Tống Văn Hiên bị đóng đinh trên thập tự giá tại căn phòng này.
“Tại sao?” Nhìn gợn sóng nhè nhẹ trên mặt nước, Tổng Văn Hiên lẩm bẩm.
Tôi cũng im lặng, vì tôi nào đâu biết câu trả lời.
Chui vào rãnh nước quay lại căn phòng sát vách, Giang Phi đang cong eo, ngồi xổm tại góc tường: “Thế nào? Có manh mối gì không anh?”
“Manh mối cực kỳ có giá trị, hiện tại, ít nhất thì chúng ta cũng có một ít vốn liếng đấu với người kia!” Tôi mặc áo khoát của gã bác sĩ trẻ tuổi ban nãy vào, thu hồi điện thoại Âm Gian Tú Tràng về tay, "Nãy giờ em có nhìn gì trong điện thoại của anh không?"
"Dĩ nhiên là không. Nãy giờ em toàn nhắm màn hình ra ngoài trước không hà!"
Nghe Giang Phi nói chắc nịch, tôi cũng không hỏi kỷ, nhìn vào room Livestream.
"Á đù!!!!" Chỉ qua một thời gian ngắn, lượng khán giả đã vượt hơn con số 3000. Đây là chuyện vô cùng hiếm thấy trong chương trình livestream của tôi.
Từng dòng comment bay lên liên tục, dồn dập không ngừng. Tôi không thể nào xem kịp trong một thời gian ngắn.
"Giang Phi, em đã làm gì khi giữ điện thoại anh nãy giờ?"
Giang Phi tỏ ra vô tội: "Em có làm gì đâu? Theo lời anh nói, em nhắm màn hình ngay cửa, cẩn thận đề phòng."
Cô nàng thị phạm lại tư thế ban nãy; vừa xem xong, tôi đã biết chuyện gì xảy ra. Giang Phi cầm ngược điện thoại di động, camera quay chụp đúng ngay vị trí ngực của cô ấy, trong khi cô nàng còn ngu ngơ như vậy, không hề hay biết.
"Em làm hư điện thoại của anh rồi hả?"
"Không... chỉ là đêm còn dài, có nhiều anh em đêm nay phải hao tổn sức khỏe rồi."
Tôi cười khổ, liếc nhìn lượt khán giả vẫn còn đang tăng lên trong kênh livestream. Hiện tại, comment muốn phát nổ rồi.
Teletubbies Chết Bởi Mưu Sát khen thưởng kênh Livestream Siêu Kinh Dị 99 minh tệ:
- Giọng nói dịu dàng, dáng người quyến rũ! Tao chấm em này 99 điểm, vô cùng hoàn mỹ nha!"- Trời! Trời! Trời! Tiểu tỷ tỷ của tui đâu mất rồi! Tui muốn liếm màn hình, cô ấy làm tui hoài nghi nhân sinh mất rồi!
- Anh streamer tránh ra coi! Hàng nóng 18 met xuất thế, ta không muốn ngộ thương người vô tội!
- Tiểu đoàn trưởng số 02, đem nòng pháo Italy của bố mày ra!- Chị dâu! Là do Võ Tòng đến muộn!...
Tôi chẳng biết trả lời mấy dòng comment này thế nào, "Võ Tòng là cái quái gì? Cậu gọi chị dâu như thế, liệu ông Võ Đại Lamg có vui vẻ gì không?"
Cầm dao giải phẫu trong tay, tôi tháo ra một đoạn dây xích, mang theo bên người, "Đi thôi, chúng ta lên tầng ba. Cả nhóm đi chung, đừng cách nhau quá xa, nhưng cũng không quá gần."
Trước khi rời đi, tôi kéo Giang Phi và Tống Tiểu Phượng đến trước người, dùng ánh sáng từ điện thoại di động kiểm tra con ngươi trong mắt hai người. Tròng mắt của cả hai vẫn bình thường. Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Hiện tại, có lẽ thuật Hàng đầu chưa phát tán, hy vọng bọn họ có thể vượt qua một kiếp này."
Chưa đi khỏi tầng hầm nhà ngục, đèn đuốc trên đầu lại tắt ngấm lầng nữa, cả tòa bệnh viện đều chìm trong bóng tối.
"Đừng sợ, chú ý chu vi xung quanh, cẩn thận chỗ ngoặt." Điện thoại di động Âm Gian Tú Tràng trở thành nguồn sáng duy nhất, dường như có bóng người lấp lóe giữa màn đêm. Thi thể của người thai phụ cũng biến mất không còn tăm tích.
"Đi, lên tầng ba."
Nhờ tu luyện tâm pháp Diệu Chân, năm giác quan được cường hóa, tôi nhạy cảm hơn người thường rất nhiều. Còn chưa đến tầng ba, tôi dừng lại một cách đột ngột, xoay người, giữ chặt hai vai Giang Phi.
Cô nàng bị tôi hù dọa, giật mình đứng lại. Tống Tiểu Phương theo sau, thấy chúng tôi dừng lại, cũng ngây ngô đứng yên.
Cả ba người chúng tôi không hề nhúc nhích, nhưng tiếng bước chân ngoài hàng hiên vẫn vang lên đều đều!
"Quả nhiên chúng nó đến rồi!" Khi lên lầu, tôi phát hiện có gì đó sai sai, tiếng bước chân của ba người khá lộn xộn, dường như xen lẫn âm thanh nhịp bước của ai đó xa xa.
Nhìn xuống lầu dưới, chỉ thấy một màu đen kịt. Bóng tối trở thành màn che hoàn hảo cho những thứ không tên.
"Giang Phi, em đi sau cùng. Thằng bé này mắc bệnh si ngốc, anh sợ nó gặp phải nguy hiểm, chưa kịp la làng là bị giết luôn rồi."
"Nhưng mà em..." Giang Phi níu kéo áo tôi, đầu ngón tay trắng bệch: "Được rồi, em đi sau cùng."
Tiếp tục đi tới, mãi đến khi lên tầng ba, chúng tôi mới nhận ra rằng mọi chuyện mà mình nghĩ trước đó quá đơn giản rồi,
Có rất nhiều phòng bệnh ở tầng ba, chắc chắn phải mất một thời gian dài mới có thể tìm ra căn phòng mà ông già kia chọn làm nơi bồi dưỡng nội tạng.
"Cao Kiện, làm sao bây giờ?"
"Ông ta dùng máu tươi bồi dưỡng nội tạng quanh năm, chắc chắn phòng đó bám mùi máu rất nặng. Bên cạnh đó, gã tu luyện tà thuật, chắc chắn tìm nơi né nắng, tránh cho dương khí ùa vào. Tòa nhà này quay lưng về phía Nam, mặt hướng Bắc. Đầu tiên, chúng ta tìm mấy căn phòng ở phía Nam trước đã."
"Ừa... ừa!"
Giang Phi trả lời bằng một giọng yếu ớt. Tôi chau mày, nhìn cô ấy, sợ cô ấy đuối sức: "Em không sao chứ?"
"Không sao, ban nãy em bị chóng mặt chút xíu thôi!"
Cô nàng nhìn tôi bằng một ánh nhìn mờ mịt, không hề biết vừa có một vạch nhỏ bé tí màu xám xịt dần xuất hiện trong hai con mắt của chính mình.