Dịch: Niệm Di***
"Khi ấy, đêm khuya, vạn vật yên tĩnh. Em đến phòng khách, nhận ra phòng của Giang Thần vẫn sáng đèn. Em đứng ngoài cửa, nghe anh ấy lầu bầu gì đó một mình. Dường như anh ấy đang răn dạy thứ gì đó, nghe như là Vào người, Ký thác, Đẻ ra quỷ em bé... gì gì đó."
Diệp Băng ôm choàng bả vai của chính mình. Xem ra, chuyện hôm qua đã lưu lại một bóng ma kinh khủng trong lòng cô nàng.
"Em chờ đến khi anh ấy không còn lầm bầm trong phòng riêng nữa, mới dám trộm lấy chậu hoa trong phòng khách mang đi. Chậu hoa to chừng quả bóng rổ. Em mang nó đặt tại góc hành lang cạnh nhà vệ sinh, định nhờ vị trí ẩm ướt, khuất sáng quanh năm này để làm chậu hoa khô héo. Ai mà ngờ, cây trồng trong đó càng lúc càng tốt tươi hơn nữa.
Em đã nhận ra chậu hoa này có vấn đề từ lâu. Do hiếu kỳ, em lấy xẻng nhỏ xới đất trong chậu hoa lên. Chỉ là một hành động bình thường như thế, nhưng lại khiến em trông thấy một cảnh tượng kinh khủng.
Ai mà ngờ dưới chậu hoa ấy đang chôn một xác em bé. Thi thể của nó dính liền với rễ cây, nhìn vô sởn cả gai óc. Nếu không nhờ em chụp tay kịp, sợ là chậu hoa ngã rơi mất."
"Xác em bé sinh trưởng cùng rễ cây à?" Tôi chưa từng thấy thứ gì quái lạ như vậy.
Diệp Băng gật đầu khẳng định: "Trong xấp hồ sơ này có ảnh chụp, không tin anh có thể lật ra xem."
"Không cần, anh đã nói từ đầu, gã Giang Thần đó có vấn đề." Giữa màn khói thuốc mờ nhạt, tôi hỏi: "Sau đó thì sao? Còn gì xảy ra đêm qua hay không?"
"Lúc đó, em bị dọa hoảng sợ, cũng không còn lần khần liệu có bị Giang Thần phát hiện hay không, ôm lấy chậu hoa định ném ra ngoài cửa. Chẳng ngờ rằng, em chưa kịp mở cửa là bị ai đó tóm lấy bả vai. Đó là một bàn tay rất nhỏ. Em thề luôn, đó không phải là tay của Giang Thần, chắc chắn có ai đó trong căn phòng lúc ấy.
Em không dám quay đầu lại, sợ gặp phải thứ gì đó khủng khiếp, cuối cùng là đem chậu hoa về vị trí cũ, rồi trốn về phòng mình.
Đêm đó, em không chợp mắt được, cũng không dám kể chuyện này cho Giang Thần nghe. Hiện giờ, em rất sợ. Cao Kiện, anh nói em phải làm sao đây?"
Diệp Băng kể chuyện vô cùng sống động, dường như khiến tôi lạc vào đêm đó vậy. Suy đi tính lại, kết hợp với trải nghiệm mấy ngày qua, tôi đã có ý tưởng cho bản thân.
"Chắc chắn Giang Thần nuôi tiểu quỷ trong nhà. Chuyện như thế làm sao giấu được người thân trong nhà, từ đó suy ra chuyện này đã được ông chủ nhà họ Giang ngầm đồng ý rồi. Nhà họ Giang có thể làm mưa làm gió tại Giang Thành, nhà tổ xây ở ngay long mạch, chắc chắn là nhờ cao nhân chỉ điểm. Làm sao bọn họ không biết mối nguy hại khi nuôi tiểu quỷ, thế sao gã Giang Thần đó lại cố chấp đến thế?" Tôi không để ý Diệp Băng tố khổ, mà suy nghĩ đến tầng ý nghĩa sâu xa hơn.
"Nước tại nhà họ Giang rất sâu, trong những mối quan hệ phức tạp này, Diệp Băng đóng vai trò gì nhỉ? Tại sao Giang Thần chọn cô ấy để cưới làm vợ?" Liên tưởng đến những từ ngữ mà Diệp Băng vừa lơ đãng tiếc lộ ban nãy - Vào người, Ký thác, Đẻ ra quỷ em bé, chắc chắn mục đích mà Giang Thần nuôi tiểu quỷ không đơn giản chỉ là cầu tài vận.
Một điếu thán lụi tàn, Diệp Băng thấy tôi tập trung suy nghĩ nên không dám quấy rầy. Cô ấy biết rõ thói quen suy nghĩ của tôi, cũng như tôi biết rõ số đo ba vòng của cô ấy vậy.
"Anh không giúp được chuyện này rồi." Tôi mồi tiếp một điếu thuốc, mở cửa để ánh mặt trời ban ngày tiến vào.
Nói thế, không phải là tôi định làm khó cô ấy, mà thật ra có một cách vô cùng đơn giản. Chỉ cần cô ấy đi khỏi nhà họ Giang, rời khỏi Giang Thành là được. Nhưng mà, Diệp Băng đã trải qua trăm cay ngàn đắng mới có thể bước chân vào cửa gia tộc này, nên cách trên là không thực tế.
Còn nếu muốn giải quyết vấn đề của cô ấy từ bản chất lại quá khó, trừ khi Giang Thần chủ động buông tay.
Những phương pháp khác có thể trị ngọn, nhưng không trị gốc. Mặc dù hôn lễ đỗ vỡ, cả hai vẫn chưa ngủ chung một phòng, nhưng Diệp Băng vẫn là vợ trên danh nghĩa của Giang Thần. Phòng ngày, phòng đêm, nhưng làm sao có thể phòng kẻ trộm chung nhà? Nếu gã ấy muốn thi pháp với người ở chung, thật quá đơn giản.
"Chẳng còn cách nào sao anh?" Diệp Băng đứng dậy, bước đến gần tôi: "Cao Kiện, ngày xưa, dù anh gặp bất cứ chuyện nan giải nào, đều cố gắng nghĩ ra biện pháp giải quyết cơ mà? Lần này, anh vì em một lần, có được không?"
"Anh chỉ có thể nói là: Giang Thần đang nuôi quỹ. Còn về phần em, em muốn làm sao cứ làm thế, tất cả là do em chọn. Nếu em thật sự sợ hãi, thì đến dưới khu cầu vượt tìm một ông thầy bói mù, hoặc tự đến chùa, miếu cầu vài lá bùa bình an đi."
"Cao Kiện..."
Giữa màn khói bụi thuốc lá, tôi nhìn thẳng vào gương mặt tiều tụy kia: "Đi đường nào, do em tự chọn. Hơn nữa, anh cho em 05 phút đồng hồ... đã hết giờ rồi."
Ánh mặt trời rất rạng rỡ bên ngoài, nhưng sắc mặt của Diệp Băng lại rất kém. Cô ấy tự cầm chiếc túi xách hàng hiệu của mình, khẽ cắn môi, định nói gì đó.
Luồng ánh sáng bên ngoài bỗng bị ai đó che mờ tối sầm, tiếp theo, một dáng người thướt tha bước đến.
Cô ta khoảng hai mươi mấy gần ba mươi tuổi, tóc dài xõa vai, miệng nhếch nụ cười nhẹ, cực kỳ quyến rũ, động lòng người.
Cô ấy mặc một cái áo trắng thấp cổ, bên dưới là quần sọt ngắn nóng bỏng cùng đôi vớ đen bó sát vào cặp chân dài. Cặp chân rất dài, chỉ ngắn hơn tôi một chút mà thôi.
Cánh môi mỏng ướt át khẽ khàng hé mở, bắn ra một nụ hôn gió từ khoảng cách vài mét: "Cao Kiện, tại sao cậu không đến thăm Anh Tử mấy ngày nay? Chẳng phải cậu đã hứa rồi ư? Chỉ cần cậu có thể chơi đùa cùng Anh Tử nhiều một chúc, cậu muốn làm gì tôi cũng..."
Cô ấy bước vào, nhận ra còn một người nữa trong phòng: "Hèn chi không đến gặp tôi, hóa ra là trong nhà có giấu bảo vật. Cậu làm vậy, Anh Tử đau lòng lắm đó."
"Tôi không biết Anh Tử có đau lòng hay không, nhưng chị nói con gái mình như thế cũng hơi quá đáng nhá!" Bà chị quyến rũ trước mặt này chính là Onitsuka Ayaka, một người mẹ đơn thân với quá khứ đầy chuyện đau lòng. Cô ấy cũng là một trong những người phụ nữ khiến tôi vô cùng đau đầu. Sự nhiệt tình của cô ấy khiến người khác khó kiềm lòng được, hoặc là, khó mà kiểm soát được tình hình khi đứng trước mặt người phụ nữ này.
"Đừng có quạu! Hôm nay, tôi đến đây tìm cậu là có chuyện quan trọng." Onitsuka Ayaka tỏ vẻ nghiêm túc hiếm hoi. Cô ấy choàng tay qua bả vai tôi một cách tự nhiên, rồi nói: "Tôi mượn anh ấy một lát nhé, cô không phiền chứ?"
"Được thôi." Chẳng biết vì sao từ khi Onitsuka Ayaka xuất hiện, sắc mặt của Diệp Băng càng tái hơn, giống như cô ấy không được khỏe vậy, đứng nép sát vào góc tường.
"Cô đừng táy máy tay chân được không? Nghiêm chỉnh chút xíu đi."
Tôi đẩy cánh tay của Onitsuka Ayaka trên vai ra. Cô ấy cũng chẳng thèm để ý, rút một mảnh giấy từ ví da bên người ra: "Chiều hôm qua, Anh Tử ra ngoài, mãi đến bây giờ còn chưa trở về. Đây là tin nhắn mà con bé để lại cho tôi."
"Cả đêm còn chưa về à? Chuyện quan trọng thế này, sao cô không nói sớm."Tôi chộp lấy mảnh giấy được gấp chỉnh tề kia. Giấy này được xé từ vở bài tập xuống, ngoại trừ câu dòng chữ "Đừng lo lắng" ghi bằng tiếng Nhật ra, còn có bốn chữ viết bằng tiếng Trung trông như gà bới: "Tân Hỗ, Cao Kiện."
Chẳng ngờ tờ giấy mà Anh Tử để lại có ghi tên tôi trong đó. Việc này làm tôi vô cùng ngạc nhiên.
"Anh Tử ghi Cao Kiện. Tôi còn nghĩ rằng con bé cảm thấy buồn chán, đến tìm cậu chơi, nên ban đầu không mấy để ý."
"Cô cho rằng con bé là cô à? Con gái mất tích cả đêm rồi mới đến đây tìm tôi. Cô báo cảnh sát chưa?"
"Báo rồi! Nhưng cảnh sát bảo đang hạn hẹp về nhân lực, nên mất tích 24 giờ mới bắt đầu cho điều tra."
"Được rồi. Tôi đi tìm con bé cho cô. Anh Tử không giao tiếp với người khác, lại hay gặp ma quỷ trong mộng, dễ gặp nguy hiểm lắm."
Tôi nhìn đi nhìn lại tờ giấy trong tay: "Cái tên Tân Hỗ và tên mình cùng xuất hiện trên tờ giấy này, chắc chắn nơi đây có liên quan đến mình."
Một cái tên hiện ra trong đầu tôi: "Trường cấp ba Tân Hỗ."
Trường cấp ba Tân Hỗ là địa điểm mà tôi livestream lần thứ hai. Thế nhưng mà, sau khi stream xong, vẫn còn khá nhiều câu hỏi mà tôi chưa giải đáp được.
Hơn nữa, theo tôi suy đoán, chắc chắn có thứ gì đó chôn sâu bên dưới ngôi trường qỷ ám kia. Có thể là một bảo vật gì đó có khả năng hấp dẫn tà mị, mới khiến oan hồn lảng vảng tại đó.
"Khả năng cao là Anh Tử đến đó, mình phải lên đường ngay lập tức." Bé gái ấy đã từng giúp tôi, ngăn cản Thần sát Nguyên Thần, bằng không tôi đã không đợi kịp Tiểu Phượng đến hỗ trợ.
Tôi với tay lấy áo khoác tại giá treo đồ, ném chìa khóa cửa cho Onitsuka Ayaka, gọi Bạch Khởi theo cùng, rồi vội vàng ra khỏi cửa.
Đợi tôi đi xa, Diệp Băng vẫn đứng yên lặng nãy giờ tại góc tường mới kiễng chân bước ra ngoài, dáng dấp tựa như vừa đánh mất thứ gì đó rất quan trọng, vẻ mặt y như hồn bay phách lạc.
Sở dĩ cô ấy chờ tôi đi rồi mới chịu ra về, là vì còn ảo tưởng một sự may mắn cuối cùng. Cô ấy hy vọng tôi có thể quay lại, hy vọng tôi sẽ xem cô ấy là cả thế giới như ngày xưa.
"Này, em gái xinh đẹp, giỏ xách Louis Vuitton của em nè." Onitsuka Ayaka dùng một ngón tay nhấc chiếc giỏ xách hàng hiệu của Diệp Băng lên. Chờ Diệp Băng tiến đến lấy lại, thì Onitsuka Ayaka bỗng bước lên, ép Diệp Băng vào vách tường.
"Chị định làm gì?" Dù là phong cách hay độ to của vòng một, Diệp Băng đều thua kém cô gái này. Cô ta dựa lưng vào vách tường, hai tay vô lực buông thõng xuống.
Onitsuka Ayaka cười híp mắt, nhìn Diệp Băng, vuốt bàn tay lạnh lẽo như ngọc của mình lên khuôn mặt của Diệp Băng: "Em cũng được xem như một hot girl, nhưng bị mù mắt rồi. Chị nghe hết đoạn nói chuyện của em và cậu ấy. Chị nên nói em thật đáng thương hay đáng buồn đây?"