Dịch: Niệm Di***
Mặc dù chú pháp Họa Địa Vi Lao chỉ có đẳng cấp tiểu thừa, nhưng lá bùa mà Lục Cẩn vẽ lại không phải là loại vật liệu bình thường. Bản thân lá bùa có kim quang ẩn chứa, hơi thở của đạo vờn quanh, hiển nhiên chất liệu của nó cũng là bảo vật trong trời đất.
"Chỉ để vẽ một tấm bùa tiểu thừa, mà dám vung tay vất ra loại tài liệu quý giá đến thế à? Dòng dõi của thằng này giàu đến thế ư?"
Bạch Khởi bị bắt trói, không thể động đậy. Mặc dù tôi mất đi chỗ dựa vững chắc từ người bạn này, nhưng không vì thế mà tôi hoảng loạn. Tôi nhớ rõ khẩu quyết giải trừ chú pháp. Trong nhiệm vụ livestream tại bệnh viện Hận Sơn, tôi từng dùng qua trên người Giang Phi, cũng không khó để giải quyết cục diện này.
Vấn đề nghiêm trọng ở chỗ, khẩu quyết mà thằng Lục Cẩn kia từng niệm, kết hợp với bộ pháp mà gã từng bước, đều giống y hệt trên quyển Diệu Chân tường giải ghi lại. Hầu như tôi có thể xác định một chuyện, gã này xuất thân từ Diệu Chân quan.
Một khi tôi niệm chú phá pháp, chắc chắn gã sẽ phát hiện ra vấn đề. Khi ấy, hành động học lỏm bí pháp Diệu Chân của tôi sẽ bị bại lộ mất.
Người tu đạo hiện nay khác xa với thời xưa. Bọn họ sống xa rời thành thị, giữ khư khư bí pháp thành căn cơ của đạo thống. Nếu gã phát hiện ra tôi tu luyện truyền thừa của Diệu Chân, chắc chắn gã sẽ tận dụng mọi thủ đoạn để điều tra căn nguyên của vấn đề. Lúc đó, phế sạch tu vi của tôi là chuyện nhỏ, chỉ sợ liên lụy đến manh mối dính tới Âm Gian Tú Tràng, lúc đó mọi chuyện sẽ rối tinh rối nùi cả lên.
Trong khi tôi đang do dự, gã đàn ông to con đã lách người, lao đến. Gã vung tay, đấm ra một cú với khí thế mạnh mẽ, phảng phất tạo ra âm thanh xé gió rợn người.
Tôi vung hai tay chống đỡ, vừa chạm vào đã giật nảy cả người. Sức mạnh của thằng này rất lớn. Tôi vừa tiếp một chiêu, đã lùi về sau ba, bốn bước mới hóa giải tất cả dư lực.
Gã tên Chung Cửu thấy tôi đỡ được một quyền như thế cũng ngạc nhiên. Hai mắt gã lóe sáng, đầu chân mày nhíu lại: "Cũng có tí nghề nhỉ!"
Trông có vẻ gã chỉ đấm một cú thông thường, nhưng thật ra đã sử dụng ám kình. Nếu bị gã đấm trúng bụng, liền trực tiếp bị chấn động nội tạng đến nỗi xuất huyết.
Vết thương trong lòng bàn tay tôi chưa lành hẳn, bèn bị chấn động lần nữa. Máu thấm ướt đẫm cả vải băng. Cổ tay tôi tê dại, tình hình vô cùng bết bát.
"Mày mạnh miệng tiếp đi!" Lục Cẩn phe phẫy quạt giấy, tạo dáng của một tên công tử nho nhã, bước đến bên cạnh Anh Tử: "Nhóc con, cháu nghe kỹ nhé. Mau nói cho chú vị trí cất giấu lá bùa kia, vậy thì chú sẽ không áp dụng vài ngón nghề khiến cháu phải chịu khổ trên da thị."
Anh Tử cúi đầu, sắc mặt dửng dưng. Sự bình tĩnh đáng sợ này không hề cân xứng với độ tuổi của con bé.
"Chú ấy chịu trăm cay ngàn đắng đến đây cứu cháu, chẳng lẽ cháu không lo lắng cho chú ấy sao?" Sự nhẫn nại của Lục Cẩn bị Anh Tử bào mòn dần: "Tao hỏi mày lần cuối. Bùa Đồng Tang ở đâu? Trên người mày, hay trên người thằng đó?"
Anh Tử không trả lời, cũng không khóc, không nháo, dường như mọi chuyện đang xảy ra không hề liên quan đến cô bé.
"Mày tưởng mày câm họng, thì tao bó tay à?" Vẻ mặt của Lục Cẩn vẫn bình tĩnh như mây gió nhẹ bay. Gã lấy một lá bùa có màu sắc vẩn đục ra: "Chẳng ai dám giấu giếm món đồ mà Lục Cẩn tao để mắt đến."
Gã dùng hai ngón tay kẹp chặt lá bùa, miệng lẩm bẩm gì đó. Tiếp theo, một làn khói hôi thối bốc lên: "Lá bùa Suy Mệnh này được lấy từ một cái nắp mộ. Mặc dù tuổi tác của nó khá xa xưa, nhưng công hiệu không hề bị suy giảm. Đây là thứ chuyên môn để đối phó với những kẻ có thể chất âm tà, kích thích âm khí bên trong thân thể bọn họ. Cảm giác đó giống như mày bị hàng ngàn con gium bò tới, lượn lui trong cơ thể, đau đớn khôn xiết, thà chết còn hơn. Mày sẽ có cảm giác như muốn tự tay xé rách da thịt mày ra, xem bên trong đang có thứ gì."
Lục Cẩn bày ra dáng dấp phong độ ngời ngời, đứng cạnh Anh Tử, nhưng miệng mồm lại nói lời lẽ trái ngược hẳn với khí chất của bản thân.
"Thân thể nhỏ bé của mày chắc chắn không chịu nỗi tác dụng của lá bùa này đâu. Vì thế, mày khai ra đi. Một đứa bé như mày không nên nắm giữ một lá bùa thượng thừa như thế."
Dù cách mấy mét, tôi vẫn ngửi được mùi tanh tưởi trên lá bùa ấy: "Đây là mùi xác thối mà! Lục Cẩn, mau dừng tay lại!"
"Mày còn rỗi hơi mà lo lắng cho người khác à? Chung Cửu, đừng nương tay! Nếu mày đó nó tàn phế, khi nào về núi, tao nói sư phụ truyền cho mày Tiên Thiên công!"
Nghe Lục Cẩn nói vậy, gã Chung Cửu liền thể hiện sự kích động ở ngay ánh mắt. Gã đã bái nhập vào Diệu Chân quan mấy năm nay, nhưng vẫn là một tên đệ tử tục gia. Chưa bàn đến việc đăng đường nhập thất, mỗi ngày gã chỉ biết rèn luyện võ thuật, đọc sách Đạo kinh, và cần trải qua hàng loạt thử thách nữa mới được phán định là qua ải.
Trong mắt người tu hành thế tục, họ vô cùng khát khao những bí điển chân chính của Đạo gia. Loại tâm lý này chẳng khác nào một hội chứng thần kinh vậy.
Hai mắt gã lóe sáng lên, Chung Cửu hít sâu một hơi: "Đắc tội rồi!"
Động tác của gã càng lúc càng nhanh, hơn nữa, mỗi chiêu thức đều rất giản dị, tự nhiên. Dường như những đòn quyền ấy đang đối trọng lại với bốn chữ "đại đạo chí giản", không biến hóa quá nhiều, nhưng sức lực mạnh mẽ, rất khó chống đỡ.
Mặc dù tôi từng tham gia vào nhiều câu lạc bộ võ thuật và kick-boxing khi còn ngồi ghế nhà trường, nhưng nếu so với quyền pháp của Chung Cửu ngay lúc này, những thứ mà tôi học chỉ như vẽ hoa, lá, cành, múa may cho đẹp.
Sở dĩ tôi có thể chống đỡ tên này cho đến hiện tại, là nhờ vào màn đụng độ ở lần gặp anh Lưu mù đầu tiên. Tôi nhớ rõ chưởng pháp mà anh ấy dùng lúc đó, giờ gắng gượng học theo, cũng có thể miễn cưỡng ổn định trận tay đôi vất vả này.
"Ngay cả một kẻ hấp hối sắp chết mà mày cũng đánh không thắng à? Vệ Lăng! Lên giúp nó đi! Trong vòng một chung trà, tao muốn thấy thằng đó quỳ xuống, cầu xin tha thứ!" Gã đàn ông còn lại gật đầu trong im lặng, buông Anh Tử ra, bước về phía tôi.
Một tên Chung Cửu đã đủ khiến tôi hộc hơi, giờ thêm một thằng nữa, làm sao tôi ứng phó nổi.
"Bạch Khởi!" Ngoáy đầu nhìn lạ, Bạch Khởi đang nhe răng, mặt mày u ám. Chân sau của nó đạp mạnh xuống đất, kéo căng cơ thể, rõ ràng là đang cố gắng chống lại sức mạnh vô hình của chú pháp.
Chung Cửu và Vệ Lăng chia nhau ra, tấn công từ hai bên trái phải. Tôi né đòn không kịp, bị một tên đấm mạnh vào ngực.
Cảm giác ấy y hệt như bị một chiếc xe máy tông thẳng vào, sức mạnh khổng lồ ấy xuyên thấu cả người tôi. Cổ họng tôi cảm giác được từng mảnh vỡ của máu thịt, tròng mắt lồi ra ngoài, vô thức gập người xuống.
... Bốp!!!...
Từng nắm đấm mạnh mẽ giáng xuống người tôi như mưa rào. Những vết chỉ khâu vết thương đều nứt toạt, máu tươi ướt đẫm cả lưng, dính lên nắm đấm của hai tên đối thủ.
"Mày thấy chưa? Mày nói ra vị trí cất giấu lá bùa đi, tao thả ông chú của mày ngay. Bằng không, tao đập gãy chân nó, để nó tàn phế luôn."
Rốt cuộc, sắc mặt Anh Tử biến đổi hẳn. Ánh mắt của con bé nhìn chằm chằm vào lớp máu đỏ thẫm sau lưng tôi. Những mảng máu dữ tợn ấy như một con phượng hoàng đỏ đang tỏa ra từng ngọn lửa nóng rực.
Anh Tử cúi đầu, nâng ngón tay nho nhỏ lên, chỉ về phía Lục Cẩn.
"Mày suy nghĩ xong chưa?" Lục Cẩn nhìn chằm chằm Anh Tử, ra vẻ cười cợt. Vài giây sau, gã đột ngột đẩy Anh Tử ra xa, kéo dài khoảng cách với con bé!
Nhìn lại gương mặt của Anh Tử lần nữa, da dẻ của con bé trắng bệch như tuyết. Hai tròng mắt đã biến thành hai hố đen đáng sợ!
"Âm Sát trên người! Giữa ban ngày ban mặt, mày dám thò đầu ra chịu chết à?" Lục Cẩn lùi về sau một bước, lại thò tay vào túi, lấy một lá bùa óng ánh sắc vàng ra: "Ngũ phương Thần tướng, mượn dùng pháp uy, trấn áp vạn vật, cấp cấp như luật lệnh!"
Chiêu mà gã vừa dùng chính là bùa chú tiểu thừa - bùa Trấn Áp!
Lá bùa vừa ra, gương mặt Anh Tử bỗng hóa mơ hồ. Gương mặt xinh xắn bị nhập nhòe, kèm theo một gương mặt quỷ đáng sợ thay phiên hiển hiện ra.
"Thì ra do mày tiếp xúc quá nhiều khí Âm Sát, dẫn đến thể chất bị biến đổi. Một đứa mang cơ thể Âm nữ như mày, là nửa người nửa quỷ, cũng là đỉnh lô loại thượng đẳng nha!" Lục Cẩn liền dùng hai lá bùa Trấn Áp, đè chặt luồng khí âm sát bên trong người Anh Tử chặt chẽ: "Xem ra, mày đúng là có duyên với tao! Nếu mày không khai báo tăm tích của lá bùa, vậy theo tao về núi phục mệnh thôi."
Thân hình bé nhỏ duyên dáng đang đứng đó, run rẩy bần bật. Không phải do con bé sợ hãi, mà vì khí âm sát phong kín. Luồng oán khí trong người con bé đang vùng vẫy thoát ra, lại bị trấn áp, mới gây ra hiện tượng này.
"Còn muốn phản kháng à? Mày định cứu thằng rác rưởi kia à?" Lục Cẩn giơ tay, dán lá bùa Suy Mệnh lên trán Anh Tử. Trong phút chốc, làn oán khí trong người con bé bỗng nhiên bị mất khống chế hẳn, tựa như từng con rắn nhỏ đang len lỏi dưới làn da. Mỗi một nơi nó đi qua, làn sát khí ấy lền in đậm một vệt đỏ chót trên làn da trắng nõn.
Sự đau đớn dằn vặt này, người lớn còn khó chịu đựng nỗi, huống chi là một cô bé.
"Anh Tử!" Con bé này luôn luôn gặp quỷ trong từng giấc mộng. Nó đã bị hành hạ quá nhiều rồi, giờ còn bị Lục Cẩn dằn vặt. Chuyện này quá tàn nhẫn với tấm thân yếu ớt đó.
Tôi té xuống cầu thang, thân thể bị từng cú đấm mạnh mẽ giáng xuống. Miệng tôi rỉ máu, nhưng tôi không rên la tiếng nào.
Hai mắt tôi nhìn chằm chằm vào tên đạo sĩ áo gấm Lục Cẩn kia. Gã đã khiến tôi thay đổi cách nhìn đối với những người tu hành. Bọn chúng không phân biệt chính tà, không phân thiện ác. Chung quy lại, bọn chúng chắc chắn phải đứng ở thế đối lập với tôi.
Có lẽ đây là định số của tôi, kể từ thời điểm mà tôi trở thành streamer của Âm Gian Tú Tràng. Muốn sống sót, tôi phải dùng điểm thưởng để trao đổi nhiều vật phẩm hữu dụng hơn, giúp bản thân mình mạnh mẽ hơn. Tuy vậy, những món vật phẩm này, qua những gì mà tôi đã thấy, thường là những món xuất phát từ các tông môn, vốn dĩ được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt. Hành vi của tôi được định nghĩa là đánh cắp gốc rễ của bọn họ. Đây chính là một mối mâu thuẫn không thể nào giảng hòa, cũng là một vấn đề mà tôi không thể nào né tránh mãi mãi.
Cơn đau đớn và những giọt máu tươi khiến tôi bình tĩnh dần. Tôi chậm rãi nhíu hai mắt lại, quan sát Anh Tử cẩn thận.
Con bé y hệt một nàng búp bê xinh đẹp, nhưng vì đau đớn mà vặn vẹo cả khuôn mặt. Từng dấu vết đỏ thẫm in hằn lên làn da trắng mịn, rõ rệt, lồ lộ, không khác gì những vết roi tàn nhẫn, kinh hoàng.
"Vốn dĩ đã không thể nào né tránh, vậy mình cần gì phải che giấu nữa? Đều là tu sĩ của đạo pháp Diệu Chân. Cách dùng bùa chú này, bố mày cũng hiểu biết chút ấy đấy!"