Dịch: Niệm Di
Chữ viết trên tờ xét nghiệm này giống y hệt trong mấy quyển luận văn, chứng tỏ kẻ viết là ông bố.
Nhưng điều làm tôi kinh ngạc hơn là phần nội dung tiếp theo, ngoại trừ chữ viết của ông bố, tôi còn thấy những lời oán độc của những thành viên khác trong gia đình.
"Giữ nó lại làm gì? Con hoang của thằng khác, mà vu vạ trong nhà chúng ta ăn cơm chùa à? Mau tống cổ nó đi đi!"
"Cho nó theo người đàn bà đê tiện kia, để nó lăn càng xa càng tốt."
"Nếu làm thế, liệu có lợi cho nó quá không?"
"Vậy tụi con muốn sao?"
Qua những câu chữ ngắn gọn này, tôi có thể tưởng tượng ra được: một đêm khuya nào đó, ông bố gọi hết tất cả thành viên gia đình lại, trừ thằng bé ấy, để bàn bạc một kế hoạch thâm độc nào đó sau lưng nó.
Cuối cùng, bọn họ tổng kết ra bảy lý do, bảy lý do bắt buộc phải giết chết thằng nhóc này.
Trong đó, bao gồm cả lý do về bí mật dị dạng của gia đình này. Họ không muốn thằng bé mách lẻo với ai bên ngoài về chuyện đó. Ông bố phải giữ hình tượng là một vị giáo sư tại trường đại học, còn thằng bé này lại có một cọc tiền bảo hiển kết xù trên người.
"Tổng cộng 07 lý do, nhưng đây là 07 lý do dẫn đến chuyện gia đình này muốn giết thằng bé, chứ không phải lý do mà thằng bé muốn giết chết gia đình này..."
Tôi thử đổi sang một cách tư duy khác: "Có lẽ từ ban đầu, thằng bé cũng không muốn giết gia đình này. Chỉ là, nhìn hành vi điên cuồng của người thân trước mắt, lại vì tự vệ nên nó đành ra tay trước một bước. Nó bị ép bức nên mới giết người một cách bất đắc dĩ. và nếu suy nghĩ như thế, nó mới có thể an ổn tâm thần của bản thân mà ra tay."
Tôi cầm tờ phiếu xét nghiệm lên, xác định một con số: "Chọn số 7 vậy."
Thời gian trôi qua quá nhanh, kim phút di chuyển gấp gáp. Bọn ác quỷ kia đã bò gần tới cửa. Gương mặt chết thảm của chúng đã hiện lên rõ rệt trong tầm mắt của tôi. Nó dữ tợn, sưng phù, xấu xí. Tôi cầm tờ báo cáo xét nghiệm, vì những dòng chữ ác độc trên ấy mà tôi xóa bỏ sự đồng tình ban đầu với bọn người khốn nạn này.
"Chúng mày đúng là đáng chết!"
Cái xác của ông bố đang đung đưa qua lại trên đỉnh đầu, phạm vi lớn dần hơn. Hàm miệng của gã nứt toạc, con ngươi sắp rớt ra khỏi hốc mắt. Gã nôn nóng muốn thoát khỏi mối dây ràng buộc trên cổ, muốn bắt lấy một linh hồn chết thay, chịu đựng sự dằn vặt đêm ngày thay cho gã.
"Còn nửa phút nữa!"
Câu hỏi thứ ba là: "Tao giết mấy người?" Trông có vẻ như câu này không khó lắm, nhưng tôi cứ cảm giác đây là một cái bẫy.
Bọn quỷ hồn đang chen chúc đến đây có số lượng tổng cộng là bốn, gồm ông bố, anh hai, chị ba, và người phụ nữ chết thảm ngoài cửa.
Tôi đã có thể xác định thân phận của ba người, riêng cô gái chết thảm ngoài cửa là ai thì tôi vẫn chưa biết. Đối chiếu với bức ảnh trong quần áo của thằng bé, nhìn vào dáng dấp của người mẹ, thì người phụ nữ chết ngoài cửa không phải là mẹ của thằng đó. Đó là một người khác.
Nếu suy đoán dựa trên căn cứ của quyển nhật ký ghi lại, sau khi thằng nhóc tốt nghiệp trung học cơ sở, thì ông bố dẫn một người phụ nữ về nhà. Cô gái này làm giáo viên của một trường trung học phổ thông nào đó, dạy môn Ngữ Văn. Sau khi cô gái này xuất hiện, những tháng ngày tiếp theo của cậu bé này lại càng thảm thương hơn.
"Như vậy, người phụ nữ này cũng không phải người nhà của thằng bé, nên từ lúc bắt đầu, cô ta chết ở ngoài cửa. Giải thích theo cách này có vẻ hợp lý nhỉ?"
Tổng cộng có bốn quỷ hồn, vậy đã rõ số người mà thằng bé này giết, đó là "4."
Giải đến câu đố số 3, tôi đã thu được một chữ cái và ba số, trong khi còn chưa đầy 01 phút là đến 02:00 sáng.
"Đã có một chữ và 03 số, liệu câu hỏi thứ tư có phải là một cái bẫy để làm sai lệch tầm nhìn của mình?" Tôi cầm lấy ổ khóa mật mã trên cửa, nhập vào "h, 6, 7, 4."
Tôi lắc mạnh mối khóa. Nó rất cứng, không hề lỏng lẻo vì được mở ra.
"Sai ư? Sai chỗ nào nhỉ? Chẳng lẽ câu hỏi thứ tư có ý nghĩa khác?"
Bọn ác quỷ đã vào hẳn trong phòng. Những nụ cười thảm thiết ấy chỉ cách tôi càng lúc càng gần. Kim đồng hồ vẫn cứ chuyển động, thời gian càng lúc càng thu hẹp dần.
Câu hỏi thứ tư là "Tao là ai?" Thật ra, tôi đã suy nghĩ về câu này từ ngay những bước chân đầu tiên khi tiến vào căn phòng này. Cảnh mộng này chắc chắn không phải sản sinh từ ký ức của Hoàng Tuyết, mà được sáng tạo bởi một con quỷ vật khác. Nhưng rốt cuộc, đó là con quỷ vật nào? Là kẻ nào có năng lực lớn đến thế, có thể kéo tôi từ cảnh mộng của Hoàng Tuyết sang cảnh mộng của nó một cách mạnh mẽ đến vậy?
Muốn làm thế, kẻ đó nhất định phải rất quen thuộc với bùa Đồng Tang. Mặc dù Vạn Nhất đạo trưởng có đủ năng lực làm thế, nhưng ông ấy không có lý do để hại tôi.
Ngoại trừ Vạn Nhất đạo trưởng ra, kẻ có thể làm được chuyện này chỉ có một người duy nhất. Đó chính là Thần sát Nguyên Thần, kẻ đã từng nắm giữ lá bùa này trong tay!
Vật dẫn làm nên lá bùa này chính là lớp da ngực lột từ cơ thể của nó. Sau trận quyết đấu giữa tôi và nó tại trường trung học Tân Hỗ, nó biến mất không còn tăm hơi. Có khả năng là nó trốn vào bên trong lá bùa Đồng Tang này.
"Đạo trưởng Nhàn Thanh từng nói, nếu Thần sát Nguyên Thần và bùa Đồng Tang kết hợp lại với nhau, nó sẽ trở thành bất tử bất diệt. Mình đánh tan thể xác của nó, ngoại trừ bùa Đồng Tang ra, con hung linh ấy còn chỗ nào để đi nữa đâu."
Nhớ lại trận đánh trên sân thượng trường học đêm ấy, ngay giờ phút cuối cùng của Thần sát Nguyên Thần, nó chẳng hề tỏ vẻ hoang mang, lo sợ, mà còn nói một câu với tôi.
"Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi."
Âm điệu như thế, giọng nói như thế giống y hệt âm thanh thông báo mà tôi nhận được khi bắt đầu nhiệm vụ.
"Mình luôn tự hỏi, tại sao mình cảm thấy giọng nói ấy quen thuộc đến vậy, hóa ra là mày, Thần sát Nguyên Thần!"
Vậy là câu hỏi thứ 4 đã có đáp án. Đây không phải là cảnh mộng của Hoàng Tuyết, mà là cảnh mộng của Thần sát Nguyên Thần - Quách Quân Kiệt.
Nó dùng bùa Đồng Tang để tạo ra cơn ác mộng tuần hoàn vô hạn, giam cầm những linh hồn ác ý với nó bên trong đó.
"Kẻ mà bạn tổn thương, rồi sẽ có một ngày trở thành ác mộng của bạn!"
Kim đồng hồ chạy thêm một tí, thời gian không còn tới 30 giây nữa.
"Cái tên này có ý nghĩa gì nhỉ? Ý nghĩa của câu hỏi thứ tư là gì?" Tôi thử nghiệm từng chữ cái trong cái tên Quách Quân Kiệt, nhưng sai hết. Bọn ác quỷ đã bò đến cạnh bàn, nâng tay lên, cơ hồ sắp chạm vào mắt cá chân của tôi.
"Cút đi!" Tôi dán sát lưng vào cửa sổ, hai tay cầm chặt ổ khóa, đại não suy nghĩ liên tục.
"Mình sai ở đâu? Sai lầm chỗ nào? Mình đã có đáp án cho 4 câu hỏi, tại sao vẫn không nhập đúng mật mã?"
Thời gian còn lại 20 giây cuối cùng. Sợi dây treo cổ con quỷ bố đã sắp đứt. Gương mặt dữ tợn của ông ấy lắc lư giữa không trung, luôn có cảm giác càng tiến gần đến tôi!
"Bọn chúng phạm tội gì?""Tại sao tao giết người?"
"Tao giết mấy người?""Tao là ai?""Câu hỏi thứ nhất và thứ hai đều có đáp án cố định rồi, không thể sai được." Mười mấy giây cuối cùng, tôi bỗng dưng tỉnh táo hẳn, luồng tư duy vận chuyển lạnh lùng như một cái máy tính.
"Chắc chắn mình sai ở câu thứ ba!" Tôi đảo mắt qua những gương mặt quỷ trước mặt! "Nạn nhân bị giết hại chính là anh hai, chị ba, ông bố và bà mẹ kế... Vậy, còn mẹ ruột của tên Thần sát Nguyên Thần này đâu?"
Phải chăng thiện niệm đã xuất hiện trong lòng nó, chừa ra một con đường giả thoát? Nhưng nếu dựa theo tính cách của Nguyên Thần, giả thuyết này rất khó xảy ra. Huống chi, trong nhật ký đã ghi rõ. Thằng bé này mất -3 - 04 tiếng để đi qua tỉnh thành bên cạnh để tìm mẹ, rồi bị mẹ từ chối, cạch mặt từ ngoài cửa cơ mà.
Một người đang nung nấu hy vọng trong tim, trải qua cực khổ và lạnh giá để tìm kiếm mẹ mình, chờ lâu đến vậy, chỉ để đổi lấy một câu "Cút đi!" như thế, thì căm hận đến nhường nào?
Người phụ nữ ấy không xứng để làm mẹ. Do đó, Thần sát Nguyên Thần sẽ không có bất cứ lý do nào để tha mạng cho bà ta.
Tôi bèn nhớ lại tiếng nước chảy róc rách trong bồn tắm tại nhà vệ sinh. Nơi đó đang cất giấu thứ gì, tôi lại chưa từng đến xem: "Chẳng lẽ linh hồn của bà mẹ ruột cũng bị giam cầm trong ngôi nhà này?"
"Hẳn là như vậy! Thế thì cả gia đình bọn họ mới có thể đoàn tụ!"
Phỏng chừng còn có thêm một linh hồn đang bị giam giữ trong nhà vệ sinh, chỉ là vì thời gian cấp bách nên tôi không kiểm tra kịp. Từ đó, nơi ấy biến thành điểm mù trong mạch tư duy của tôi.
"Chính xác rồi, không phải Thần sát Nguyên Thần giết 04 người, mà là 05 người. Tất cả "người thân trong gia đình" từng xuất hiện trong ký ức ấu thơ của nó đều bị nó giết hại một cách tàn nhẫn, rồi nhốt linh hồn bọn họ vào cơn ác mộng tuần hoàn vô hạn này!"
Thời gian cứ qua đi từng giây một, cây kim giây đã sắp quay đủ mộ vòng!
Gương mặt cười quỷ dị, đáng sợ đang thò lên từ dưới bàn. Bên cạnh đó, bỗng nhiên có một dòng máu đỏ thẫm tràn ra từ nhà vệ sinh xa xa, lan dần đến đây!
"Còn năm giây!"
Hai cánh tay cầm ổ khóa của tôi run cầm cập. Tôi xoay ổ khóa, nhập vào "h, 6, 5, 7" một lần nữa!
Lách tách!
Một âm thanh nhỏ vang lên, ổ khóa bung ra!
Tôi mừng như điên, đẩy cửa sổ ra, đặt chân lên gờ tường.
"Khoan đã!" Nửa người tôi đều rướng ra khỏi khung cửa sổ, nhưng tôi phải dừng lại một cách đột ngột. Ngoài kia là một thế giới bóng tối mịt mùng, tựa như mộ vực sâu không đáy vậy.
Chẳng có gì ngoài ấy cả, thậm chí không có lấy một đốm sáng hy vọng le lói!
Kim giây đã chạm mốc cuối cùng! Sợi dây treo cổ con quỷ bố đứt rời ra. Gương mặt vặn vẹto do chết vì nghẹt thở ấy táp mạnh đến tôi từ trên cao xuống.
Quá khẩn cấp rồi! Tôi chỉ có thể chọn lựa trong vòng một giây duy nhất!
"Nhảy hay không nhảy đây?"
Đúng thời điểm kim giây chỉ vào số 12 trên đồng hồ, tôi nhoài người vào bóng tối, nhảy ra khỏi cánh cửa sổ ấy.