Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 147

Dịch: Niệm Di

Trước kia, tôi từng hỏi qua Anh Tử, mới biết vì đủ mọi sự hạn chế ràng buộc mà con bé chỉ có thể nói một lời duy nhất trong giấc mơ.

Chỉ là vừa rồi, cô bé có bề ngoài rất giống Anh Tử này đã lên tiếng tổng cộng hai câu.

Nếu không nhờ tố chất thần kinh vững vàng, ngộ nhỡ sơ ý một chút, tôi sẽ rơi xuống vực sâu ác mộng không có điểm dừng ngay. Vì thế, tôi buộc phải cẩn thận.

“Cùng đi thôi.” Tôi cư xử rất tự nhiên, thậm chí còn làm ra vẻ thân thiết và mừng rỡ. Trên thực tế, kỹ năng diễn xuất này thuộc về phạm trù quản lý nét mặt, cũng là kiến thức cơ bản mà những người cảnh sát mặc thường phục phải nắm giữ.

Cô bé có dáng dấp giống hệt Anh Tử không biết tôi đã cảnh giác. Con bé vẫn giữ nụ cười ngọt ngào ấy, đi theo sau tôi, cách tôi khoảng 02 mét.

Hoàng Tuyết bỗng khều ngón tay tôi, rồi nghiêng đầu qua, nói nhỏ: “Cẩn thật chút nhé.”

Tôi không trả lời, cũng không quay đầu lại, mà chạy nhanh xuống lầu dưới.

Cả hành lang này chẳng có bóng dáng của bất cứ người học sinh nào. Nhưng chạy được 10 phút, tôi và Hoàng Tuyết phải đứng lại một cách tuyệt vọng.

“Đây chính là hành lang gấp khúc vô tận!”

Tôi đã từng đến trường trung học Tân Hỗ, tự nhiên biết rõ tòa nhà thí nghiệm này chỉ có 06 tầng. Thế nhưng mà, dường như tòa nhà hiện tại đang thông xuống địa ngục, một tầng lại một tầng, vĩnh viễn không có điểm cuối.

“Tại sao lại như thế?” Hoàng Tuyết nắm chặt góc áo của tôi, nói năng hơi lộn xộn, ánh mắt vô cùng mờ mịt: “Tiêu rồi! Chắc chúng ta không trốn thoát được rồi anh ơi. Đây cơ bản là một tử cục!”

Tôi đứng trước đầu cầu thang, vẫn cố gắng suy nghĩ tìm cách phá giải tình huống này. Tôi đã sở hữu cái tâm tính dai dẳng thế này khi đã trải qua bốn lần livestream.

“Vẫn còn hy vọng mà, đừng hốt hoảng.” Tôi nhìn thoáng về phía cô bé sau lưng: “Anh Tử, cháu hiểu khá nhiều về giấc mơ, vậy cháu có đề nghị gì không?”

Con bé thu lại nét cười trên mặt, nói: “Không ra được đâu. Một khi ác mộng giáng xuống, nó sẽ bao trùm tất cả.”

Giọng nói của con bé rất giống Anh Tử, nhưng lại vô cùng khác biệt về ngữ điệu và thói quen dùng từ. Có cảm giác như là, cách nói chuyện thế này không phải của một cô bé còn nhỏ tuổi, mà là đến từ một người trưởng thành.

“Không ra được ư?” Tôi chau mày, nhìn về bảng số tầng lầu gần đó. Trên tường ghi tầng 01, nhưng nếu đi đến tầng kế tiếp, con số trên tường lại là tầng 06.

“Tuần hoàn vô hạn, không có đường ra.” Tôi thử đạp mở cửa phòng thí nghiệm ở bên cạnh, bước vào trong, đẩy cửa sổ ra, nhưng bên ngoài chỉ là bóng tối đen kịt, thậm chí chẳng thấy nổi mặt đất bên dưới.

Cô bé nghiêng đầu, nhìn hành vi vô ích của tôi: “Đây là ác mộng, chẳng có bất cứ một tia hy vọng nào tồn tại đâu. Chẳng ai có thể chạy trốn khỏi ác mộng.”

Ba người bọn tôi đang đứng trong phòng, bỗng nghe có tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang. Âm thanh ấy có vẻ vội vội vàng vàng, dường như đang tránh né một thứ gì đó.

“Hình như chạy về hướng chúng ta? Tìm chỗ nấp nhanh lên.” Sát bên trong căn phòng thí nghiệm này, có một loạt các tủ đựng đồ dùng linh ta linh tinh. Tôi kéo cửa tủ ra, vô thức ôm lấy Anh Tử, trốn vào trong.

Đây là phản xạ tự nhiên của cơ thể trong những tình huống khẩn cấp, tôi cũng khó giải thích rõ ràng. Lúc này, con bé giãy giụa vài cái, rồi không phản kháng nữa, tựa đầu vào vai tôi.

“Nè nè, còn em nữa!” Hoàng Tuyết gấp gáp đến nỗi giẫm mạnh chân liên tục. Vốn dĩ không gian trong tủ này không lớn, hai người là tôi và con bé đã chiếm hầu hết khoảng trống trong đây.

“Đừng ngớ người ở đó! Chạy vào nhanh lên!”

“Nhưng mà...”

Tôi bèn giật mạnh Hoàng Tuyết, kéo vào ngăn tỷ. Thân thể con bé dán sát vào người tôi. Trong khi đó, tôi cố gắng bẻ cong thân thể mình ra sau, cố giữ cho Hoàng Tuyết một ít khoảng trống hơn nữa.

“Tay anh đang đặt ở đâu vậy?”

“Giờ mà so đo chuyện này sao? Em im lặng đi.” Tôi kéo cửa tủ lại. Ba người cố gắng nhồi nhét bên trong ngăn tủ chật hẹp. Dường như cánh tay cuộn tròn của tôi có chạm vào thứ gì đó mềm mềm.

... Đùng...

Người bên ngoài gõ mạnh vào cửa phòng, đây là căn phòng thí nghiệm duy nhất mà nó có thể vào được do ổ khóa chốt cửa bị hỏng.

Gã chạy vào, vẻ mặt hoảng loạn, cả người đầy vết máu bầm, nắm một lá thư tình trong tay.

“Quách Quân Kiệt?” Qua khe thông gió của tủ chứa tạp vật, tôi trông thấy bộ dạng của người bên ngoài: “Tại sao nó bị rượt thế nhỉ? Theo lý thuyết, nó phải chung đám với bọn quỷ hồn học sinh kia cơ mà.”

Tên Quách Quân Kiệt gầy còm kia không đủ thời gian đóng cửa bèn chạy nhanh đến khu tủ chứa đồ tạp vật. Nó mở nửa ngày, cũng chưa mở đến cái tủ mà chúng tôi đang nấp. Nhìn tới nhìn lui, cuối cùng nó quyết định chui xuống nấp dưới gầm bàn.

“Giấu đầu lòi đuôi, trốn ở đó là bị phát hiện ngay.”

Sự suy nghĩ của tôi về đứa nam sinh này đã bị thay đổi từ lúc nào mà tôi còn chẳng hay. Ban đầu, tôi nghĩ nó là một kẻ tội ác tày trời, nhưng ở thời điểm hiện tại, tôi có một chút cảm thông.

Chuyện bi thảm như thế đã xảy ra tại trung học Tân Hỗ, thật ra, hung thủ chủ yếu chính là kẻ đã vạch ra kế hoạch này – Song Diện Phật.

Quách Quân Kiệt vừa trốn xong, cửa phòng thí nghiệm đã bị đẩy mở ra. Người đi vào chính là Tiết Phi và Tú Mộc.

Tiết Phi với thể hình cao to đi trước, Tú Mộc sợ hãi, rụt rè theo sau.

“Mày thấy rõ à? Thằng dơ bẩn đó chạy vào đây à?” Tiết Phi nắm cổ áo Tú Mộc, kéo nó đến bên cạnh.

“Em thấy rõ mà, nó chạy loạn để trốn, còn cầm lá thư tình trong tay nữa.”

Tú Mộc rất sợ Tiết Phi. Mặc dù nhà nó cũng giàu, nhưng vẫn còn kém xa mấy gia đình quyền quý khác trong ngôi trường này. Nếu nó không chung tay bắt nạt Quách Quân Kiệt, nó sẽ trở thành tầng lớp ở hạng chót như thằng nhóc kia. Vì để chính mình không bị bắt nạt, nó chỉ có thể cố gắng ra sức bắt nạt Quách Quân Kiệt nhiều hơn nữa mà thôi.

Đa phần trong các trường học tư nhân, đều có một loại cấp bậc, chế độ không được định hình bằng văn bản, nhưng có tồn tại. Những kẻ có gia cảnh xuất chúng, đứng trên đỉnh Kim Tự tháp như nhóm người Tiết Phi sẽ có một đám nịnh bợ tụ tập xung quanh, chẳng khác gì bọn chó theo đuôi, nghiễm nhiên hình thành một xã hội thu nhỏ.

Nếu nơi ấy có tầng lớp thượng đẳng như thế, vậy chắc chắn phải có tầng lớp hạ đẳng dưới đáy làm cơ sở. Trong một ngôi trường tư nhân luôn tôn vinh tiền tài và địa vị xã hội như thế, dù không có Quách Quân Kiệt, cũng sẽ có một tên Lý Quân Kiệt, Trương Quân Kiệt bị bắt nạt, bị khi dễ, bị cô lập giữa đám đông.

Tú Mộc thề sống thề chết, Tiết Phi bèn chửi một tiếng, rồi lục soát khắp phòng. Hai ngược lung tung mọi nơi, còn Quách Quân Kiệt run bần bật dưới gầm bàn. Nếu bị tìm ra, chắc chắn nó sẽ ăn một trận đòn no nê và gánh lấy nhục nhã.

Tiết Phi đi tới dãy tủ chứa đồ cuối cùng nằm cuối phòng thí nghiệm. Tôi im lặng cầm một lá bùa trong tay, cả người nín thở.

“Tìm ra mày rồi! Quách Quân Kiệt! Mày dám chạy à?” Tú Mộc chỉ về phía Quách Quân Kiệt đang quỳ rạp dưới đất, trốn dưới gầm bàn, tỏ vẻ đắc ý ra mặt: “Tiết Phi, em đâu có nói xạo anh làm gì!”

“Đúng thật là nó dám chạy nhỉ?” Tiết Phi cười một cách dữ tợn, rồi tung chân đá văng cái bàn ấy ra: “Mày đã thích lòn cúi như thế, vậy tao cho mày quỳ, bò cho thỏa thích!”

Gã đá vào mặt Quách Quân Kiệt, dùng đế giày dính đầy cát chà vào mặt nó: “Chạy đi! Mày chạy tiếp cho tao xem?”

Hai thằng này lôi Quách Quân Kiệt ra giữa phòng học, đánh nó, sỉ nhục nó, cuối cùng còn lấy một lọ hóa chất từ ngăn tủ ra, tưới lên đầu nó.

Mùi hóa chất gay mũi lan tỏa bên trong căn phòng, trong khi hai kẻ học sinh ma quỷ đứng cười cợt như điên như khùng.

Trong tủ chứa tạp vật, tôi trông thấy tất cả. Chẳng rõ vì sao, tôi cảm giác rất tức giận trong lòng. Tôi chờ mong Quách Quân Kiệt phản kháng, vung tay đấm nát hai gương mặt kiêu ngạo, đáng ghét kia.

Nhưng sự chờ mong của tôi đã thất bại, vì mai cho đến khi Tiết Phi và Tú Mộc đã quá mệt mỏi vì hành hạ nó, nó vẫn không dám đánh trả.

“ĐM, thứ bẩn thỉu này có da dày quá.” Tiết Phi xoa nhẹ cánh tay, rồi giật lá thư tình của Quách Quân Kiệt, xé thành từng mảnh nhỏ trước mặt nó: “Vừa rồi có nhiều bạn học ở xung quanh, nên tao không tiện nói rõ. Hiện tại, tao nói cho mày nghe một lần nữa nhé.

Mày chỉ là một con chó bên cạnh Trầm Mộng mà thôi. Bọn tao đều có thể tùy tiện sai bảo mày. Mày đừng có ảo tưởng oai phong, cũng không cần tự mình đa tình.”

Vừa nhắc đến Trầm Mộng, vẻ mặt của Quách Quân Kiệt bỗng thay đổi nhẹ. Lần nào cũng như lần nấy, kẻ bắt nạt nó đều chính là Tiết Phi, do đó, nó vẫn còn một chút ảo tưởng về Trầm Mộng.

Khó mà nói nó ngu dại, vì người con gái kia chính là động lực duy nhất để nó tồn tại ở nơi này.

“Mày nghe hiểu không?”

Đối mặt với câu hỏi của Tiết Phi, Quách Quân Kiệt không hề trả lời. Thái độ im lặng của nó thế này khiến Tiết Phi bực bội. Gã cảm giác như mình đấm một đấm thật mạnh vào cục bông mềm vậy.

“Xem ra mày vẫn chưa hết hy vọng nha!” Tiết Phi đập nát miệng bình chất hóa học, rồi bảo Tú Mộc cạy miệng Quách Quân Kiệt ra. Gã định đổ dung dịch hóa học trộn lẫn với thủy tinh vỡ vào miệng Quách Quân Kiệt.

Nhìn thấy cảnh này, tôi im lặng liếc sang cô bé bên cạnh.

Con bé giống Anh Tử như đúc này đang bị hấp dẫn bởi hình ảnh bên ngoài. Sắc mặt nó xám xịt, một ánh lửa giận ngút ngàn đang bùng cháy dần trong ánh mắt của nó.

Tại sao con bé lại chú ý đến tình cảnh của Quách Quân Kiệt đến thế?

Rốt cuộc con bé là ai?

Tôi đã có đáp án trong lòng, nhưng lại không tiện mở miệng xác nhận, chỉ đành đưa tay vỗ nhẹ vai con vé. Sau đó, trước ánh mắt khiếp sợ của Hoàng Tuyết và cô nhóc này, tôi mở cửa tủ ra: “Mặc dù đây chỉ là một giấc mơ, nhưng anh nghĩ anh nên làm chuyện mà anh cần làm.

“Anh điên à?”

Hoàng Tuyết kéo áo tôi là, nhưng tôi không thèm để ý cô ta, kẹp một tờ bùa Họa Địa Vi Lao trong tay, bước ra khỏi dãy tủ chứa tạp vật.

Ngay khi nhìn thấy tôi, ngay cả Tiết Phi và Tú Mộc cũng giật mình: “Thì ra bạn mới cũng trốn ở đây, có muốn gia nhập cùng bọn tao hay không?”

Trước lời mời của hai tên này, tôi lắc đầu, nâng ngón tay lên, chỉ về hướng Tiết Phi: “Vạn pháp Càn khôn, chấp chưởng tại tâm, xem đây là giới hạn, vẽ đất thành ngục tù, khốn!”
Bình Luận (0)
Comment