Dịch: Thỏ Thỉnh Thần
Biên: Niệm Di***
Cuộc thẩm vấn kéo dài đến rạng sáng mới kết thúc, Thiết Ngưng Hương đưa tôi ra khỏi đồn cảnh sát một mình.
Tôi đi bên cạnh cô ấy. Cô ấy cúi đầu xuống như thể vẫn chưa giải đáp được một bí ẩn nào đấy.
Khi ra đến cửa chính Cục cảnh sát, Thiết Ngưng Hương bỗng nhiên dừng lại.
“Em cảm thấy không thoải mái chỗ nào sao?” Cô bị cấp trên đình chỉ công tác vì trong lần nhận nhiệm vụ truy đuổi Lộc Hưng đã chủ quan, làm một người cảnh sát mất tích. Lúc Ngô Mãng gọi điện cũng là lúc cô đang ở nhà chăm sóc cho Y Y.
Chiếc camera gắn trên cánh cửa bỗng lóe một ánh đỏ, tối nay ánh trăng sáng ngời, chiếu thẳng vào người chúng tôi, giống như là khoác trên mình một lớp sương trắng vậy.
“Không có việc gì.” Thiết Ngưng Hương nhìn chằm chằm vào tôi, bất ngờ hỏi: “Có phải chính anh là người giết chết Vương Nhị Quân hay không?”
“Anh à? Tại sao anh phải giết gã ấy? Anh không hề có động cơ gây án nào cả. Trước đó, anh còn không quen biết gã cơ mà.” Tôi đứng tại chỗ, đôi mắt vô tình nheo lại.
Thiết Ngưng Hương nhìn tôi, bước một bước đến gần tôi, khoảng cách lúc chỉ có chừng nửa mét: “Khi Triệu Bân đem bản báo cáo khám nghiệm tử thi vào, tâm trạng của anh đã thay đổi một chút. Mặc dù anh đã tiết chế nó rất tốt, nhưng so với ngày xưa, cách nói và giọng điệu của anh có phần bình tĩnh hơn.”
“Thật sao?” Tôi nhìn vào những nếp nhăn trên lòng bàn tay mình, một lúc lâu sau mới cười: “Đàn chị, nếu em đã biết anh là kẻ giết người, tại sao em vẫn ở gần anh? Em không sợ anh thẹn quá hóa giận, sau đó giết em diệt khẩu à?”
“Nhiệm vụ của cảnh sát chính là tìm ra sự thật.” Thiết Ngưng Hương không lùi bước. Ánh trăng vừa lướt qua mái tóc của cô ấy. Dường như có một ngọn lửa chói chang bùng lên trong đôi mắt của cô nàng, rực rỡ hơn cả ánh trăng.
"Dù cảnh sát mấy người có biết được sự thật, thì em định làm gì tiếp theo?" Tôi tránh ánh mắt của Thiết Ngưng Hương, lấy một điếu thuốc ra hút: “Mấy ngày trước có một bà lão chết trong nhà mình, em có biết tại sao bà cụ ấy chết không?”
“Hai chuyện này có liên quan gì tới nhau sao?”
“Có người muốn phá ngôi nhà của bà lão ấy, bà ấy lại không chịu di dời vì muốn bảo vệ cho phần mộ chôn quần áo và di vật của ông lão. Chẳng may về sau bị một chiếc xe nâng vô tình đập thẳng vào nhà bà lão, làm cho bà bị chôn sống trong đống đổ nát.”
“Đây là tai nạn mà.”
“Không sai, trên cơ sở pháp luật thì đúng là quy định như vậy.” Tôi nhìn vào làn khói thuốc: “Nhưng ở trong mắt bà cụ lúc ấy, có lẽ chỉ có cách lấy mạng đổi mạng, mới được gọi là công bằng.”
Thiết Ngưng Hương nghe tôi nói liền chau mày: “Con cháu của bà hoàn toàn có thể dựa trên pháp luật mà giải quyết vấn đề, một mạng đổi một mạng, thật là dã man và thiếu hiểu biết.”
“Bà cụ ấy không còn người thân.” Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Thiết Ngưng Hương: “Lúc ấy, nếu anh không giúp bà cụ, sẽ càng có nhiều người vô tội phải chết. Trong khi hung thủ thực sự vẫn đang nhởn nhơ uống rượu ngon, chơi đùa cùng gái đẹp trên những chiếc giường lớn trong khu biệt thự tư nhân ấy.”
Vẩy nhẹ tàn thuốc, tôi liếc mắt nhìn Thiết Ngưng Hương: “Anh không nghĩ việc mình làm là đúng, nhưng nếu có thể quay ngược thời gian và laựa chọn lại, anh chắc chắn vẫn sẽ làm như vậy.”
Tôi không biết Thiết Ngưng Hương có hiểu những gì mình vừa nói không, bèn nhanh chóng rời đi, để lại một mình cô ấy đứng ở cửa đồn cảnh sát.
Gió đêm thổi, trên đường chỉ một chiếc taxi cũng không có. Khi tôi đang rầu rỉ ở ngã tư đường, bỗng có một chiếc Volkswagen Phaeton có vẻ ngoài bình dị nhưng giá thành lên đến hơn 200 vạn dừng bánh sát bên tôi.
“Lên xe đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Cửa sổ xe hạ xuống, Hoàng Bá Nguyên vẫy vậy tay gọi tôi.
Tôi nhìn vào bên trong xe, Hoàng Bá Nguyên tự mình lái xe, có cả Hoàng Lam ngồi ở ghế sau.
Tôi mở cửa xe và ngồi ở ghế phụ, rồi gõ nhẹ ngón tay vào cửa sổ: “Đổng sự Hoàng, có việc gì cứ nói thẳng đi.”
“Hãy xóa video ở trên điện thoại cậu đi.” Hoàng Bá Nguyên nói bằng một giọng điệu ra lệnh. Ông ta đề máy xe, lái thẳng đến nhà riêng của mình.
“Khó mà làm được, đây là vật chứng, sau này cảnh sát có thể cần đến nó trong quá trình điều tra.” Tôi đặt chiếc di động ở lòng bàn tay: “Ngoài ra, video này không hề liên quan gì đến mọi người.”
“Trong đó có tên của Hoàng Lam.”
“Chỉ là cái tên, ngoài ra chẳng hề có gì khác.”
“Tên cũng không được, nó là con gái của Hoàng Bá Nguyên tôi đây!” Chiếc xe bỗng phanh gấp, dừng lại ở ven đường, Hoàng Bá Nguyên lần đầu thể hiện sự nghiêm túc: “Nếu cậu xóa video ấy, tôi có thể đưa cậu giữ bức tranh năm xưa.”
Tôi nghiêng đầu do dự một lát: “Thỏa thuận.”
Tôi xóa video ngay trước mặt ông ta rồi trộm nhìn xuống hàng ghế sau chỗ Hoàng Lam đang ngồi. Cô gái trông có vẻ trưởng thành và tri thức ấy đang nhìn ra đường phố bên ngoài cửa xe, như thể mọi chuyện trong xe hoàn toàn chẳng liên quan gì đến cô ấy cả.
Đến biệt thự của Hoàng Bá Nguyên, ba người chúng tôi đi vào căn phòng cũ chất chứa nhiều kí ức về ngôi nhà xưa.
Nhìn thấy những đồ dùng quen thuộc ngày xưa, lại nhìn thấy lá thư tuyệt mệnh ấy, sắc mặt Hoàng Lam thay đổi. Lúc này, cô ấy giống như một đứa trẻ lạc đường đã lâu, nay mới tìm được đường về nhà. Cô bồi hồi rất lâu trong phòng, chạm tay vào những đồ đạc từ hai mươi năm trước.
Một lát sau, Hoàng Lam mới bình tĩnh trở lại. Cô ấy đi về hướng Hoàng Bá Nguyên: “Cao Kiện đã kể con nghe mọi chuyện của hai mươi năm về trước. Cậu ta nói nói chính Song Diện Phật mới là người giết mẹ, hôm nay con cũng gặp kẻ điên kia, chỉ là……”
Cô nàng nhìn vào người cha đã luống tuổi: “Tại sao bố không bao giờ nói chuyện này với con?”
“Cha không phải là một người cha tốt, một người chồng tài giỏi. Nếu năm đó, bố có thể gom góp đủ tiền để phẫu thuật cho Uyển Quân, ắt mẹ con đã không xảy ra chuyện. Cho nên chuyện con hận bố, bố cũng không trách con. Bố cũng oán hận chính mình, hận chính bố bất tài, hận chính bố vô dụng……”
Hai cha con ấy tâm sự về những chuyện đã xảy ra hai mươi năm trước, tôi biết ý liền đi ra ngoài, lặng lẽ đứng trong hành lang.
Ước chừng đợi khoảng nửa giờ, Hoàng Bá Nguyên đi ra đưa bức họa ấy cho tôi.
“Cao Kiện, trong hai mươi năm qua, cậu là người duy nhất khiến Hoàng Bá Nguyên tôi nhượng bộ. Tôi giao bức họa này cho cậu, ngàn vạn lần mong cậu không đánh mất nó.”
Tôi biết rất rõ ý nghĩa của bức họa này đối với Hoàng Bá Nguyên. Bây giờ ông ta lại chủ động giao nó cho tôi, điều này làm tôi cảm thấy khó tin: “Lúc ở trong xe tôi còn nghĩ rằng ông nói đùa chứ?”
Hoàng Bá Nguyên dựa vào vách tường: “Ngày hôm qua, tôi đã nghe Hoàng Tuyết nói về cậu. Hôm nay, cậu lại cứu Hoàng Lam một mạng, ân này dùng một bức họa ấy vẫn chưa trả đủ.”
Sau vài lời khách sáo với Hoàng Bá Nguyên, tôi rời khỏi biệt thự và được tài xế của ông ta trở về phố Đinh Đường.
Trở lại cửa hàng, tôi đặt con mắt đen bị tổn thương nghiêm trọng ấy vào Tất Mộc Quan, rồi cất bức tranh và tấm lệnh bài bát giác cùng một chỗ.
Ở trong giấc mơ, bức ảnh gia đình của Thần Sát Nguyên Thần đã bị lệnh bài bát giác hút vào. Sau đó, có hai chữ Nguyên Thần hiện ra tại một cạnh trong tám cạnh ấy. Tôi nghĩ là lệnh bài này hẳn có tác dụng thu thập Thần Sát.
Tôi mở bức tranh cuộn ra rồi đặt lệnh bài lên đó. Không lâu sau, một chữ cổ ghi Thiên Ất liền hiện ra ngay góc cạnh đối diện vị trí góc Nguyên Thần trên cái lệnh bài này.
Lấy lệnh bài ra, chữ viết trên bức họa mờ dần, vết máu cũng biến mất, tựa như đã thiếu mất thứ gì đó.
Tôi cất cuốn sách cổ đi, đeo lệnh bài bên người. Tôi có cảm giác lệnh bài này sẽ có lúc phát huy tác dụng.
Ăn nốt phần thuốc Cố Bổn Hồi Nguyên đan xong, tôi vận hành Diệu Chân tâm pháp. Khí lực đi vào nhưng lại không tiêu tan, chìm vào đan điền, có cảm giác như tôi sắp đột phá cảnh giới.
Ngồi thiền một đêm, sáng hôm sau tôi đưa Bạch Khởi đi ăn sáng, rồi bắt xe đến trường trung học Tân Hỗ.
Trong giấc mơ của Hoàng Tuyết, tôi còn tìm được một manh mối bất ngờ. Đó là thông điệp mà Quách Quân Kiệt đã nói trước khi chết.
Nó nói rằng, 5 năm trước từng có một người muốn ngăn cản Song Diện Phật như tôi. Rất có thể người kia cũng là một streamer khác của tổ chức Âm Gian Tú Tràng này.
Khi đi vào trường trung học Tân Hỗ, tôi phóng qua hàng rào bảo vệ, nhưng lại trông thấy một điều rất kì lạ.
Tôi đã đến đây ba lần. Mỗi khi vào đây, tấm bảng gỗ ghi "Cấm vào" đều rơi xuống vũng bùn.
“Là gió thổi sao?” Đây là lần thứ ba tôi nhặt nó lên và treo lại. Tôi lấy hai sợi dây thép treo nó lên: “Nơi này không phải là nơi có thể ra vào tùy tiện, đặc biệt là người sống.”
Tôi và Bạch Khởi đi vào trong ngôi trường. Sau khi chúng tôi đi vào một lúc, tấm biển gỗ lại bắt đầu lung lay.
Dùng gạch đập vỡ cửa kính, tôi nhảy vào trong văn phòng, tìm từng tầng một, cuối cùng cũng đến phòng lưu trữ thông tin của trường.
Phá vỡ cái khóa đã bị rỉ sét, tôi đẩy cửa vào. Một mùi thối bay xộc vào mũi tôi.
Lúc ấy, Thần Sát Nguyên Thần có nói cho tôi ba điều: người nọ và tôi đều sử dụng một chiếc điện di động màn hình lớn; kẻ đó cũng từng là học sinh trường trung học Tân Hỗ, và thông tin của kẻ ấy chắc chắn còn lưu lại trong hồ sơ của trường.
Căn cứ vào ba điều ấy, tôi bắt đầu tìm kiếm. Không lâu sau, tôi đã phát hiện ra một điều.
“Chuyện gì thế này? Trong khóa mà Quách Quân Kiệt học, hình như thất lạc mất toàn bộ tư liệu của một người nào đó.”