Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 335

Trái tim trên tay tôi bốc mùi hôi thối, kích thước lại không giống nội tạng người, mà giống tim gà, tim vịt gì đó.

“Dùng nội tạng sống để nuôi bọn tiểu quỷ à? R rằng vẫn còn có những bí mật khác ẩn sâu trong bệnh viện này.” Tôi đặt trái tim teo tóp xuống góc tường rồi tự nấp mình trong bóng tối.

“Trong điều kiện thiếu sáng, bề ngoài của những phần nội tạng sống này quả thực có phần giống với dâu tây. Mình đã nhìn thấy rất nhiều bức vẽ hình dâu tây trong Phòng huấn luyện tâm lý tổng hợp. Liệu những bức tranh này có ám chỉ đến điều gì không?” Có rất nhiều loại hoa quả, nhưng hết lần này đến lần khác chỉ vẽ mỗi dâu tây - chắc chắn có vấn đề.

Tôi cố tình ném trái tim teo tóp xuống trước mặt; không lâu sau, người phụ nữ kia bò đến.

Cô giống như một người hầu ở tận đáy xã hội, cẩn thận dọn dẹp đống rác do bọn tiểu quỷ để lại, sau đó gói lại những trái tim mà bọn chúng đã từng ăn qua vào một chiếc túi vải mờ đục.

Người phụ nữ càng lúc càng tiến đến gần tôi. Khi cô ấy đưa tay ra để chụp lấy trái tim mà tôi vừa đặt ở góc tường ban nãy, tôi nhảy ra khỏi chỗ nấp, áp đầu gối vào người cô ấy rồi dùng một tay bịt miệng cô ấy lại.

Tôi chỉ dùng đầu ngón tay ấn xuống vùng miệng vì không muốn làm tổn thương cô, nhưng nào ngờ người phụ nữ này lại phản ứng vô cùng quyết liệt khi phát hiện ra tôi.

Hàm dưới hếch lên trên, giống như một con cá piranha, gồng sức mà há miệng cắn vào lòng bàn tay tôi.

Chưa đến một giây đồng hồ, tôi vội vàng khép tay lại. Cô ta cắn vào không khí, dù đứng cách nửa mét vẫn có thể nghe thấy tiếng hai hàm răng cắn mạnh vào nhau.

Dùng sức mạnh đến mức nào vậy? Cô ta muốn cắn đứt bàn tay tôi thật ư?

Dùng sống tay chặt mạnh vào gáy cô, sau đó tôi tiện tay chộp lấy túi vải chèn vào miệng người phụ nữ này.

Dùng một tay hhống chế đôi tay của người phụ nữ, tay còn lại đè túi vải vào miệng cô, tôi dùng cả cơ thể của mình để đè cô ta xuống đất: “Cô ngoan ngoãn đi!”

Người phụ nữ giống như con cá sống sắp bị câu lên bờ, dùng hết sức giãy dụa, co giật đôi tay trong khi đạp mạnh hai chân vào khoảng không.

Tôi không thể để cô ấy gây ồn ào quá mức, đành phải dùng vũ lực, qua 10 giây sau mới khiến cô ấy ngừng giãy giụa.

“Cậu, cậu đã làm gì cô ấy?” Trần Tiểu Thương dẫn Vương Ngữ chạy đến, nhìn động tác thô lỗ của tôi bằng ánh mắt sợ hãi. Điều này dường như càng khẳng định thân phận tội phạm bị truy nã của tôi hơn.

“Đừng nói nhảm nữa! Tìm một sợi dây thừng tới đây. Nếu không có, cô tận dụng ga trải giường và ống truyền dịch để thay thế cũng được.” Đừng nghĩ người phụ nữ điên cuồng này chịu an phận, vừa rồi cô ta suýt chút nữa đã thoát ra, mạnh lắm đấy.

“Chẳng lẽ cậu thật sự định làm gì cô ấy à? Nếu tôi giúp cậu, có phải tôi sẽ trở thành đồng phạm không?”

“Đi nhanh!”

Nghe tôi hét lên, Trần Tiểu Thương vội vàng chạy vào phòng bệnh, lấy hai tấm ga trải giường ra, sau đó xé chúng thành từng mảnh dài rồi đưa cho tôi.

Chộp lấy sợi dây thừng bằng ga trải giường, tôi từ từ không chế cô ấy cẩn thận, sau đó mới bắt đầu quan sát kỹ người phụ nữ này ở khoảng cách gần.

Người phụ nữ điên này không mặc một chiếc váy đỏ sọc trắng, mà là một bộ đồng phục y tá rất bình thường, do bị xé rách nên trông có vé khá rộng và cũ nát.

Tuy nhiên, những dấu vết màu đỏ trên áo lại trông khá kỳ quái. Ban đầu, tôi còn tưởng là do bọn tiểu quỷ tùy tiện vẽ lên. Nhưng sau khi nhìn kỹ, tôi phát hiện ra những dấu vết ấy xuất hiện trên thân áo theo một quy luật nào đó, rõ ràng là cố ý sắp xếp theo một thứ tự nhất định.

“Này, cô giúp tôi cởi quần áo của người phụ nữ này dùm!” Ta chộp lấy cô gái điên rồi quay sang nói với Trần Tiểu Thương.

“Cởi quần áo? Kêu tôi làm?” Trần Tiểu Thương ngượng ngùng nói: “Cao Kiện, dừng tay đi. Bây giờ cánh cửa bên ngoài đã mở, cậu đừng mù quáng không tỉnh nữa. Cứ lún sâu thế này, cậu sẽ không thể nào thoát khỏi con đường tội ác đâu. Không phải là tôi không muốn giúp cậu, mà là tôi không đành lòng nhìn cậu đã sai lại càng sai.”

“Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai!”

Do Trần Tiểu Thương chỉ là người trần mắt thị, vừa rồi không hề nhìn thấy hình ảnh hàng loạt bọn tiểu quỷ trong đại sảnh. Cô ta cứ nghĩ là tôi muốn lạm dụng người phụ nữ điên này. Khuyên can tôi mãi không được, cô ấy bấm bụng cởi chiếc áo khoác y tá của cô gái này với vẻ mặt cay đắng, lúng túng đứng sang một bên nhìn tôi trói tay người đàn bà bằng tấm ga trải giường: “Sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị quả báo giống y hệt như thế này mà thôi.”

Trói xong người phụ nữ điên, tôi trải phẳng cái áo y tá của cô ta lên mặt đất. Dựa theo những vệt máu được vẽ lên, hội tụ với những đường sọc phức tạp tại phần bụng dưới của đồng phục y tá, rốt cuộc tạo thành một chữ “婴” (em bé) theo lối viết Phồn thể.

Tôi cứ có cảm giác chữ “婴” này không được tự nhiên cho lắm. Nhìn chằm chằm vào nó trong một thời gian dài, tôi nhận ra dường như con chữ này có thể phân giải ra thành ba con quỷ vậy.

“Dùng chữ 婴 vẽ phần đầu, dùng các sợi tơ máu vẽ phần ruột, đây là một lá bùa Hộ mệnh được vẽ trên quần áo!” Tôi khá quen thuộc với loại bùa này nên có thể nhận ra ngay tức khắc. Do cấu tạo đơn giản của nó, lá bùa hộ mệnh này cũng không hữu dụng lắm, ngoại trừ tác dụng che chở người đeo không bị bọn tiểu quỷ hay linh hồn con nít ám vào người.

“Dùng máu vẽ bùa, dùng quỷ để tránh quỷ, đây là thứ do bọn tà đạo luyện ra.” Vừa rồi, người phụ nữ này có thể đi lại an toàn giữa một đám tiểu quỷ mà không bị bọn chúng nuốt sạch hơi thở của người là nhờ chiếc áo này.

“Tiểu quỷ sống nhờ vào Âm sát. Chỉ cần âm khí còn tồn tại, chúng sẽ không biến mất. Tại sao đối phương lại phái người đi thu mua nội tạng gia cầm sống về cho chúng ăn? Thịt và máu có công dụng đặc biệt đối với tiểu quỷ à?” Do không hiểu lắm về đường lối nuôi quỷ, tôi đành phải đoán mò trong lúc này.

Gấp bộ đồng phục y tá có bùa hộ mệnh lại, vốn dĩ tôi định cho Vương Ngữ mặc chiếc áo này vào, nhưng lại bị bé gái oán linh ngăn lại. Xem ra, thứ này sẽ có hại cho cơ thể con người.

“Có lẽ quỷ hồn bé gái kia sẽ không làm hại Vương Ngữ, vậy mình sẽ giữ lại chiếc áo này.” Tôi lấy vải quấn kín miệng người phụ nữ điên lại, yên tâm xoay người liếc nhìn Trần Tiểu Thương: “Sao cô còn ở đây? Cửa đã mở rồi.”

“Cậu không đi cùng tôi à?” Khi Trần Tiểu Thương nói câu này, phần lớn sự chú ý của tôi đều đổ dồn vào người phụ nữ điên trong trạng thái áo khoác bị cởi ra, hai tay bị trói chặt kia. Miệng cô ấy vẫn bị chặn kín, dù muốn cầu cứu cũng không thể.

“Tôi còn có việc khác phải làm. Hiện tại, tôi không thể rời đi.” Tôi thẳng thừng từ chối. Buổi livestream chính thức khác với buổi livestream thử việc. Chỉ cần không hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ livestream sẽ không bao giờ kết thúc Tôi muốn điều tra ra tất cả những gì đã xảy ra ở đây và giúp đỡ những người đã khuất giải tỏa nỗi oan uổng.

“Còn việc khác?” Trần Tiểu Thương nhìn cô gái đã mất đi khả năng chống cự kia, sau đó nhìn về phía bé trai đang mặc quần áo con gái bằng ánh mắt cực kỳ kinh hãi, “Vậy thì… Tôi đi trước vậy.”

Trần Tiểu Thương tỏ vẻ như đang tránh né một loại bệnh dịch nào đó, cuối cùng nhanh chân chạy ra khỏi cửa chính đại sảnh.

“Dường như cô ấy đã hiểu nhầm gì đó, nhưng chẳng sao cả.” Tôi tóm lấy người phụ nữ điên rồi trốn vào một phòng bệnh bên cạnh. Sau khi hỏi khá nhiều vấn đề, cô ta vẫn không hề trả lời.

“Làm cách nào để moi ra những thông tin hữu ích từ miệng cô ấy đây?” Trong Bệnh viện Chăm sóc Sức khỏe cho Mẹ và Bé, đâu đâu cũng có bọn tiểu quỷ xuất hiện. Cảnh tượng bách quỷ tụ hợp trong đại sảnh ban nãy vẫn khiến da đầu tôi tê dại đến tận lúc này, dù có Bắc Đẩu đại thần chú thì cũng vô dụng mà thôi. “Mình không thể tìm kiếm từng căn phòng một, hiệu suất quá kém, còn dễ bị bọn tiểu quỷ bao vây nữa.”

Người phụ nữ điên phớt lờ tôi nhưng đôi mắt của cô ấy luôn luôn vô thức nhìn thẳng vào Vương Ngữ. Còn may là tôi kịp nhận ra chi tiết này.

“Hẳn là cô ấy quen biết với Vương Ngữ.”

Cứ giằng co thế này cũng không phải là cách hay. Tôi đành cầu may buông tay ra, xem người phụ nữ này có hành động đặc biệt gì không.

Cô quỳ trên mặt đất, hai tay bị trói, miệng thút thít, chẳng rõ là đang muốn biểu đạt cái gì.

Sau đó, cô ưỡn người trên mặt đất, dùng đầu chống xuống đất để bò về phía Vương Ngữ. Hành động này, dùng từ ngữ miêu tả thì có vẻ bình thường, nhưng thực chất lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ đáng sợ.

Chứng kiến một người phụ nữ bò đến như một con sâu lớn, rốt cuột sắc mặt của Vương Ngữ cũng biến đổi. Đôi mắt đen sáng ngời của nó mờ dần, Vương Ngữ cúi đầu xuống, trông rất ngoan ngoãn, lại có vẻ hơi sợ hãi.

“Tại sao Vương Ngữ lại sợ người phụ nữ này? Bà ta là mẹ của Vương Ngữ ư? Nhưng dù đó là mẹ ruột, thì nó cũng không nên tỏ vẻ sợ sệt như thế chứ?” Trong đầu tôi dần dần xuất hiện một suy đoán: “Người phụ nữ này mặc đồng phục y tá, giúp bệnh viện mua nội tạng sống. Có thể cô ấy chính là y tá công tác trong bệnh viện Chăm sóc Sức khỏe cho Mẹ và Bé. Không những thế, việc khiến một đứa bé tự kỷ cảm thấy sợ hãi theo bản năng thế này chứng tỏ một điều, lẽ nào cô ấy chính là vị ‘chuyên gia’ thực hiện điều trị tâm lý cho Vương Ngữ?”

Tôi chuẩn bị ngăn cản người phụ nữ điên tiến đến, chợt Vương Ngữ lùi lại một bước, thốt lên câu nói đầu tiên kể từ khi gặp tôi: “Mẹ!”

Nó nhìn ra ngoài cửa, và dường như do bị người phụ nữ điên này kích thích nên có thể suy nghĩ ra rất nhiều điều.

“Bà ấy có phải là mẹ của cháu không? Hay ý cháu là muốn chú giúp cháu đi tìm mẹ?”

Vương Ngữ né tránh người phụ nữ điên kia, sau đó lập tức chạy ra khỏi căn phòng hiện tại cùng con bé oán linh.

“Cháu đi đâu vậy?” Tôi túm lấy người phụ nữ điên rồi chạy theo Vương Ngữ.

Đứa bé khéo léo né tránh lối đi có bọn tiểu quỷ, cuối cùng vọt đến một căn phòng ở tầng 1 nằm bên cạnh lối thoát hiểm và nhà vệ sinh.

“Khoa Sản phụ, khoa Kế hoạch hóa Gia đình?” Trên cửa có ghi rõ tên khoa, nhưng tôi chưa từng nghe qua về Khoa Kế hoạch hóa Gia đình thế này: “Ở bệnh việ Chăm sóc Sức khỏe cho Mẹ và Bé lại có những khoa như thế này à? Trong đây thực hiện dạng chuyên môn gì nhỉ?”.

Tôi đứng sau lưng Vương Ngữ, nhìn nó đẩy cửa ra.

===============================================================================
Bình Luận (0)
Comment