“Đương nhiên.” Bàn tay to của gã số 5 dính chặt vào người cô gái số 4, trong cổ họng phát ra tiếng nuốt nước bọt ừng ực.
Cô gái số 4 vùi mặt vào bộ ngực đầy mỡ của gã số 5, vươn đầu lưỡi xinh xắn, nhẹ nhàng trượt qua trượt lại: “Anh đừng có mà gạt em, hẹn rồi đó nha.”
Với vẻ ngoài của người phụ nữ này, tất cả những người nhìn cô đều cảm giác miệng lưỡi khô khốc. Thế cho nên, người có vẻ ngoài xấu xí, tướng như núi thịt giống gã số 5 thì càng phản ứng mãnh liệt hơn, tay gã gần như không muốn gỡ ra khỏi người cô vậy.
Chuông cảnh báo vang lên lần thứ ba; cô gái số 4 cùng gã số 5 vẫn lưu luyến không rời, cứ như một đôi tình nhân vừa trải qua sinh ly tử biệt.
“Đi đi, đêm nay anh sẽ bảo vệ em.” Đống mỡ trên cơ thể của gã số 5 đang run rẩy, đôi mắt ti hí gần như bị đống mỡ dầy sịch phủ kín kia lóe sáng lên, nhìn chòng chọc đường cong hoàn mỹ của cô gái số 4.
“Biết rồi.” Cô gái số 4 dịu dàng đáp rồi chầm chậm bước tới bên cạnh ghế điện, đeo lên chiếc mũ sắt hôi hám và nóng hổi dưới ánh mắt thúc giục của mọi người.
Tiếng chuông cảnh báo chấm dứt, chiếc mũ sắt hơi lớn, che hết khuôn mặt của cô gái số 4.
Qua mười mấy giây sau, giọng nói có chút ngọt ngào và ngỡ ngàng phát ra từ chiếc mũ sắt.
“Trước khi tới nơi này, tôi chưa từng có một giấc ngủ ngon trong quãng thời gian khá dài. Cứ nhắm mắt lại, dường như tôi đều nhìn thấy gã bò từ dưới sàng lên, chui từ trong chăn ra ngoài. Gã bò lên trên người của tôi, muốn bóp chết tôi, muốn cắn từng miếng thịt của em.
Cho dù dùng thuốc an thần để miễn cưỡng đi vào giấc ngủ, gã vẫn xuất hiện ở trong mộng của tôi, bám dai như đỉa, dây dưa đến cùng không buông.
Tôi cũng không nhất định phải giết gã; nhưng tôi biết, nếu như không giết gã, thì sớm muộn mình sẽ có một ngày bị gã chơi chết. Tôi chỉ có thể làm như vậy, không còn lựa chọn nào khác.
“Tôi tên Vương Vũ Thuần, là một diễn viên.”
Nghe được cái tên này, tôi trợn tròn mắt: “Vương Vũ Thuần? Đây không phải là bạn gái đầu tiên của con trai út Hoàng Bá Nguyên sao? Cô ấy là một diễn viên, nghe nói sau đó bị một sugar daddy thần bí bao nuôi, tại sao cô ta lại ở chỗ này? Sao cô ta lại giết người?”
Phản ứng của mấy người quanh bàn tròn cũng tương tự như tôi. Một đoạn thời gian trước, Vương Vũ Thuần dựa vào bộ phim nào đó nhanh chóng nhảy hàng ngôi sao, từ người mẫu xe hơi tuyến 3, xâm nhập vào hàng ngũ minh tinh tuyến 2*, có thể nói là cá nhảy long môn.
Nhưng sau bộ phim đó, khán giả không còn nghe được tin tức liên quan tới nữ diễn viên này nữa.
“Là minh tinh sao? Tôi đã bảo mà, sao nhìn quen mắt như vậy.”
“Có thể tăng độ hot nhanh như vậy, khẳng định có nội tình, vừa rồi nhìn ả ta khiến cho thằng mập mê mẩn, người phụ nữ này không đơn giản.”
“Phụ nữ mà! Ba câu tin một câu thì được rồi; dù cô ả có đáng thương đến đâu, tôi cũng sẽ không bỏ phiếu cho cô ấy.”
Mọi người đều cố tình nói khá lớn, Vương Vũ Thuần nghe rất rõ; nhưng mũ sắt che kín mặt của cô, không ai biết rõ cô đang có biểu cảm gì.
“Tôi là diễn viên, tôi thừa nhận mình từng làm những chuyện rất dơ bẩn, nhưng những việc này trách tôi được sao?
Tôi xuất thân bình thường, không có quan hệ, cũng không có tiền.
Sau khi tốt nghiệp trường điện ảnh, lần đầu tiên bước vào đoàn làm phim, tôi đã thấy nhà sản xuất và đạo diễn cầm ảnh chụp nữ diễn viên chỉ chỉ trỏ trỏ. Bọn họ nói đủ loại lời dâm dục, không chút e dè.
Tôi chỉ muốn có một vai diễn thôi. Tôi ra sức biểu diễn, nhưng thật đáng buồn khi phát hiện ra rằng dù có cố gắng đến đâu cũng chỉ có thể đóng những vai nhỏ không quan trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị biên tập cắt bỏ mà thôi.
Những người đó vẫn luôn ám chỉ tôi, dạy tôi rằng người thông minh phải làm như thế nào. Nhưng tôi kiên trì, không muốn thông đồng với chúng làm bậy. Kết quả là, các cô gái cùng thời đều rất được yêu thích, chỉ có tôi là vẫn không tên không tuổi gì.
Sự kiên trì của tôi chỉ đổi được tổn thương, không ai thấy, cũng không ai khen ngợi tôi, thậm chí vốn không có ai biết đến tôi.
Sau khi đổi đoàn làm phim mới, tôi trở nên khôn khéo và hiểu chuyện hơn nhiều. Tôi giống như một con cừu ngoan ngoãn, tươi mới, giả vờ ngây thơ vô tội, tự mình đưa đến bên mép sài lang.
Bộ phim đó. tôi kiếm được 110,000 NDT, rồi gửi 10,000 NDT trong số đó về cho gia đình.
Sau này, con đường diễn xuất của tôi ngày càng rộng mở; địa vị, thân phận cũng càng ngày càng cao. Tôi vốn tưởng lúc đó mình đã chính thức bước vào "Giới nghệ sĩ", nào có thể ngờ ác mộng lặng lẽ tìm tới.
Mấy tháng trước, Lý Trường Quý, người giàu có nhất, cổ đông thật sự khống chế cổ phần của công ty mậu dịch tự do Hoa Trung Nam lớn nhất thành phố Tân Hỗ, đã xuất hiện tại lễ kỷ niệm bộ phim mới của tôi.
Lúc đó, tôi chỉ là một minh tinh tuyến hai, so với thân phận của ông ta cách nhau một trời một vực, nhưng ông ta lại bày tỏ rằng mình đánh giá tôi rất cao.
Hỏi han ân cần, tặng những món quà đắt tiền, ông ta giống như là một người cha từ ái, hoặc như một người đàn ông lịch lãm. Cũng không lâu sau, tôi đồng ý yêu cầu của ông ta, nhận ông ta làm ba nuôi, dọn vào trong biệt thự của ông ta.
Lúc đầu, ông ta không làm chuyện gì kỳ lạ với tôi cả, chỉ dẫn tôi cùng ông ta đi câu cá, đánh golf.
Tôi vô cùng tôn trọng ông ấy, tôi thật lòng coi ông ấy giống như cha mình.” Mũ sắt che kín mặt, không ai có thể chứng kiến biến hoá trên gương mặt của Vương Vũ Thuần, nhưng giọng của cô lại hơi run rẩy, hình như nỗi sợ ở tận sâu trong đáy lòng bắt đầu hiện lên.
“Cứ như vậy qua mấy tuần sau, mãi cho đến một ngày tôi muốn đi ra ngoài, nhưng đột nhiên bị vệ sỹ của Lý Trường Quý cảnh cáo, cấm tôi rời khỏi. Mãi đến khi ấy, tôi mới phát hiện tình huống không ổn.
Tôi vội đi tìm Lý Trường Quý. Lúc đó, ông ta mặc áo ngủ đắt tiền nửa nằm trên ghế sa lon, thấy tôi đến cũng không nói gì nhiều, chỉ vào 3 món đồ trên bàn.
Món đồ thứ nhất là tài liệu cá nhân của tôi, khoảng chừng trên trăm trang; bên trong bao gồm mối quan hệ gia đình của tôi, tình huống công tác của ba mẹ tôi... Tất cả những sự kiện lớn xảy ra từ khi tôi được nhận vào trường điện ảnh.
Tư liệu cuối cùng là tin tức từng vào nhà nghỉ nào, vào lúc nào, còn có một tấm ảnh chụp lén của tôi nữa.
Lý Trường Quý sớm đã bắt đầu điều tra tôi. Ông ta đã nắm rõ tôi trong lòng bàn tay. So với kẻ một tay che trời như ông ta, tôi giống như một đứa trẻ đang tập tễnh bước đi vậy.
Món đồ thứ hai trên bàn là một hợp đồng và một tấm thẻ ngân hàng, nội dung của hợp đồng đại khái chính là để tôi làm nhân tình của Lý Trường Quý trong một năm. Ông ta sẽ trả tôi 3 triệu NDT thù lao.
Vật cuối cùng trên bàn chính là một chiếc vòng cổ, chính là cái loại vòng cổ rất thông dụng dành cho chó.
Ý của ông ta rất rõ ràng, vừa uy hiếp vừa mua chuộc, nếu như tôi còn muốn tiếp tục làm diễn viên, chỉ có thể lựa chọn khuất phục.
Bắt đầu từ ngày đó, tôi trở thành nô lệ tư nhân của Lý Trường Quý. Người cha hiền từ trong lòng tôi đã thể hiện một bộ mặt hoàn toàn khác.”
Vương Vũ Thuần nâng cánh tay trắng như tuyết đặt lên ngực, dùng đầu ngón tay cởi từng cúc áo một.
Dưới ánh mắt lang sói của đám người, cô cởi rất chậm.
Tôi cũng ngồi bên cạnh bàn, nhìn hành vi kỳ quái này của cô ta: “Lý Trường Quý là người giàu nhất Tân Hỗ. Theo tin tức từ các phương tiện truyền thông, đó là một người đàn ông lớn tuổi uy nghiêm, ăn nói cẩn trọng. Đoạn thời gian trước, ông ta đột nhiên bệnh chết, chẳng lẽ chuyện này có dính líu với Vương Vũ Thuần ư?”
Tôi không có ấn tượng quá sâu sắc với Lý Trường Quý, nhưng tôi từng gặp con gái thứ của ông ta - Lý Tịnh Ngọc. Lúc Lộc Hưng phá đập để tế trời, sự lựa chọn vật tế cuối cùng cho mệnh cách Tang Môn chính là Lý Tịnh Ngọc: “Cô ta bị người anh đuổi khỏi công ty, còn để lại cho mình một lá thơ, bảo mình tự mình mở ra xem nữa.”
Những con người vốn không hề liên quan lại vướng vào nhau, đây chỉ là sự trùng hợp thôi sao?
Tôi nghĩ không ra, chỉ có thể chờ đợi, dù sao thì trò chơi này cũng vừa mới bắt đầu.
Vương Vũ Thuần cởi hết mọi nút buộc. Cô không mặc nội y, đồi núi nõn nà trắng như tuyết lồ lộ. Tuy nhiên, hình ảnh nên khiến người ta chảy máu mũi, muốn vào tù lúc này lại có chút quỷ dị trước ánh nhìn của mọi người.
“Dấu răng?”
Trên cơ thể trần truồng của Vương Vũ Thuần, kể cả những vị trí nhạy cảm cũng có rất nhiều dấu vết rất nhỏ như dấu răng, cứ như bị một người điên dùng miệng cắn vào ấy.
“Lý Trường Quý năm nay đã hơn 60, chỉ nhìn bề ngoài thì có cảm giác càng già càng dẻo dai. Trên thực tế, ông ta sớm đã bị tửu sắc móc rỗng cơ thể, gần như mất đi năng lực quan hệ tình dục. Thế nên, chỉ có từ hành hạ người khác mới có thể thu được một loại khoái cảm biến thái ấy mà thôi.” Vương Vũ Thuần không để ý đến cơ thể trần truồng, thản nhiên ngồi trên ghế điện: “Những vết thương này chính là do ông ta cắn.”
Những vết sẹo đó dường như là một bộ áo quần không thể cởi ra được, tượng trưng cho sự xấu hổ và ác mộng.
“Tôi không được đối xử như một con người trong biệt thự của Lý Trường Quý. Ông ta coi tôi thành một con chó, một loại đồ đạc để ông ta phát tiết, dằn vặt thẳng tay.
Ngay từ đầu, tôi còn cầu xin tha thứ, khóc, phản kháng, nhưng những chuyện này chỉ đổi lấy sự hành hạ dữ dội hơn.
Vì sống sót, tôi đã học cách vâng lời, chỉ cần nhẫn nhịn một chút sẽ hết năm thôi mà.
Nhưng một món đồ chơi không biết phản kháng sẽ chẳng còn ý nghĩa gì! Vì để mình vui vẻ, Lý Trường Quý bắt đầu thử nhiều trò trên người của tôi. Ông ta ép tôi uống thuốc kích dục, nhìn tôi biểu diễn đủ trò hề ở trước mặt ông ta, sau đó sẽ sỉ nhục, đánh đập tôi tàn nhẫn.”
(Chú thích:* Minh tinh tuyến 2, tuyến 3...: Người biên đã từng chú thích rất rõ về khái niệm này trong chương 17 ở truyện Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi. Nếu độc giả có thắc mắc, mời sang bộ đó để tìm hiểu)==========