Thi Cử Luôn Đỗ sải bước dài lao tới: “Tiểu An!”
Tiểu An đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc trong ký ức, ngẩn người một lúc, sau đó mới ngẩng đầu lên. Nhìn thấy thiếu nữ đang vội vàng chạy về phía mình, cậu sững sờ gọi một tiếng: “Chị...”
“Bố mẹ bảo chị là em bỏ nhà đi cả ngày, từ bao giờ em lại thành đứa không hiểu chuyện như thế này hả?” Thi Cử Luôn Đỗ vừa lo lắng, vừa tức giận, vừa mừng đến rơi nước mắt. Cô ôm lấy đầu cậu vào lòng, làm bộ tức giận mà vặn nhẹ tai cậu, nhưng hoàn toàn không dùng lực.
Tiểu An đưa tay ôm lấy eo của Thi Cử Luôn Đỗ, vùi đầu vào bụng chị, không nói lời nào.
“Tiểu An...” Mẹ của cậu đứng một bên, không biết phải làm sao. Bà muốn nổi giận, muốn dạy dỗ đứa con gan to bằng trời này, nhưng lại sợ làm cậu tổn thương, khiến cậu bỏ nhà đi lần nữa.
Do dự hồi lâu, cuối cùng bà vẫn không nói được lời nào.
Thi Cử Luôn Đỗ nhìn thấy vậy thì thở dài, chủ động kéo đầu Tiểu An ra khỏi lòng mình, hỏi: “Nói thật cho chị biết, tại sao em lại bỏ nhà đi?”
Tiểu An mím môi, không trả lời.
“Nếu mẹ mắng em, em không vui, em có thể nói thẳng với mẹ. Sao có thể chọn cách bỏ nhà đi? Em có biết cả nhà đã tìm em đến phát điên rồi không?” Thi Cử Luôn Đỗ sắc mặt không mấy dễ chịu, “Em đã nghĩ tới chưa, nếu em xảy ra chuyện gì, thì mọi người trong nhà phải làm sao?”
Tiểu An bặm môi, đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng bỗng nhiên tràn đầy nước mắt, cậu nghẹn ngào nói: “Mẹ đã hứa với con làm bài tập xong thì được chơi game nửa tiếng. Nhưng con vừa mới cầm điện thoại, còn chưa được nửa tiếng, mẹ đã không cho chơi nữa. Là mẹ không giữ lời hứa.”
“Chị không được nói đỡ mẹ! Em đã quyết định rồi, từ nay về sau sẽ không nói chuyện với mẹ nữa, sẽ trở thành một mọt sách lạnh lùng chỉ biết học, không bao giờ cười với mọi người, để cho mọi người phải hối hận!”
Tiểu An hít hít mũi, nức nở khe khẽ.
Nhưng dường như để chứng minh lời mình, dù nước mắt trong mắt cậu có đầy thế nào, cũng không rơi xuống dù chỉ một giọt.
Cậu bướng bỉnh quay mặt đi, chu môi cao đến nỗi có thể treo một chai dầu lên đó.
“Em... phì—” Thi Cử Luôn Đỗ sững sờ vài giây mới hiểu được ý của cậu em trai ngốc nghếch, không nhịn được bật cười, bất đắc dĩ xoa đầu cậu, “Được được, em muốn làm cỗ máy học tập lạnh lùng để mẹ hối hận. Nhưng người hối hận đó không bao gồm chị, đúng không? Bây giờ có thể về nhà với chị rồi chứ?”
Tiểu An do dự một chút, rồi vẫn ngoan ngoãn gật đầu, vừa thu dọn sách bài tập bày trên bàn, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em ngồi ở KFC cả ngày rồi, ăn gà rán với Coca đến phát ngán. Sau này sẽ không bao giờ ăn KFC nữa...”
“Được, về nhà rồi, em muốn ăn gì cũng được.”
Thi Cử Luôn Đỗ nén ý cười trong giọng nói, kiên nhẫn dỗ dành Tiểu An.
Mãi đến khi giải quyết xong chuyện, cô mới nhìn lại màn hình điện thoại, thở phào nhẹ nhõm nói: “Cảm ơn streamer hôm nay rất nhiều. Nếu không có chị, có lẽ giờ chúng tôi vẫn chưa tìm được Tiểu An ở đâu.”
Lương An Vãn cầm một tách trà nóng, hơi nước bốc lên làm mờ mắt cô. Chỉ thấy cô lắc đầu, mỉm cười nhàn nhạt: “Không sao đâu, tìm được đứa trẻ là tốt rồi.”
“Vậy việc đã giải quyết xong, tôi ngắt kết nối trước nhé.”
“Vâng, cảm ơn streamer.”
Khi hai người lễ phép chào tạm biệt, khán giả trong phòng livestream cũng cười ầm lên:
[Đứa trẻ này, chắc là đến tuổi nổi loạn rồi, nói bỏ nhà đi là bỏ nhà đi, chẳng nghĩ xem bố mẹ phải lo lắng thế nào!]
[Cười chết mất, vừa cãi nhau với bố mẹ là thề thầm trong lòng, sau này phải trở thành cỗ máy học tập lạnh lùng không biết cười để họ hối hận. Sao giống y như tôi hồi bé thế?]