"Ngươi là kẻ bị nuôi dưỡng có chủ ý." Câu nói dứt khoát không chút nghi vấn của Lương An Vãn khẳng định sự chắc chắn tuyệt đối. Nếu là âm quỷ tự hấp thu dương khí và trưởng thành hoang dã, chúng không thể nào ngu dốt về đạo sĩ đến vậy, càng không thể yếu đến mức cô chưa tốn chút sức nào đã đánh gục.
Điều cô hiện thắc mắc duy nhất là ai đủ gan lớn để nuôi dưỡng một âm quỷ hung ác như vậy, gây hại nhân gian.
"Chủ nhân của ngươi là ai?" Lương An Vãn ngồi xổm trước mặt cô ta, nắm chặt cằm, buộc cô ta đối diện với ánh mắt mình. Chuỗi ngũ đế tiền trên cổ tay theo cử động của cô rủ xuống, cứa vào cổ mảnh khảnh của nữ quỷ, mang đến cơn đau mới.
Hốc mắt nữ quỷ trống rỗng nhưng lại chảy ra hai dòng huyết lệ. Môi cô ta run rẩy, khuôn mặt trắng bệch lộ rõ nỗi sợ tột cùng.
Cô ta cắn chặt môi, rất lâu sau vẫn không nói lấy một chữ.
Lương An Vãn lạnh lùng nhìn, buông cằm cô ta ra với vẻ khinh miệt: "Nếu bây giờ không nói, vậy thì để đến trước mặt phán quan và Diêm Vương rồi khai cũng không muộn."
Nữ quỷ này không giống Hà Tuyết Tình.
Cô ta thực sự đã làm ác, đôi tay nhuốm đầy máu. Lương An Vãn đương nhiên không thể để cô ta thoát. Địa phủ, đó mới là điểm đến duy nhất của cô ta.
Lương An Vãn đứng dậy, ánh mắt đảo một vòng quanh phòng, xác nhận trận pháp bùa chú đã thanh lọc hết mọi vệt đen và khí âm trong phòng. Sau đó, cô chậm rãi đứng lên, bước về phía cửa.
Bên ngoài, Tô Triết Phong và trợ lý đang lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.
Cách đây không lâu, cả hai đều nghe tiếng gầm thét chói tai của phụ nữ vang lên từ trong phòng, sợ đến mức chân run rẩy, suýt quỳ xuống đất. Đến giờ, màng nhĩ vẫn còn đau nhức.
Tô Triết Phong hồi hộp nuốt nước bọt: "Vị đại sư này không xảy ra chuyện gì đấy chứ?"
Mặc dù trước khi sai trợ lý đi mời người Tô Triết Phong đã sớm tìm hiểu về những thành tích nổi bật của Lương An Vãn trên mạng, biết cô thật sự có chút bản lĩnh. Nhưng ngay cả Trương Thiên Sư, người cũng có thực tài, còn bó tay chịu trói, thậm chí bị liên lụy đến mức sống dở chết dở nằm trên giường. Còn cô gái trẻ này, nhìn qua chỉ khoảng hơn 20 tuổi, khiến người ta khó lòng tin tưởng hoàn toàn.
Trợ lý mấp máy môi, lời muốn nói còn chưa kịp thốt ra thì cánh cửa đang đóng chặt bỗng được mở từ bên trong. Khuôn mặt rạng rỡ của Lương An Vãn xuất hiện trước mặt hai người.
Tô Triết Phong theo bản năng nhìn cô từ đầu đến chân, thấy cô vẫn nguyên vẹn, bóng dưới chân cũng rõ ràng, lúc này mới vội bước lên một bước, sốt sắng hỏi: "Đại sư, xin hỏi con trai tôi..."
Lương An Vãn bình tĩnh trả lời: "Ông cứ yên tâm, mọi chuyện đã được giải quyết. Thứ bám lấy con trai ông đã bị bắt. Nhưng vì bị hút đi quá nhiều tinh huyết, nên thời gian tới cậu ấy có thể sẽ rơi vào trạng thái hôn mê dài, cần tĩnh dưỡng để hồi phục."
Nghe xong, trái tim vừa được thả lỏng của Tô Triết Phong lại căng lên lần nữa: "Đại sư, cô nói thứ đó hút rất nhiều tinh huyết của con trai tôi?! Mất những tinh huyết đó, liệu sau này cuộc sống của nó có bị ảnh hưởng không?"
Lương An Vãn giải thích: "Nếu nói hoàn toàn không có ảnh hưởng thì không thực tế. Dù cậu ấy tỉnh lại, thể trạng cũng sẽ yếu hơn người bình thường, dễ mắc bệnh hơn. Những môn thể thao mạo hiểm mà cậu ấy từng yêu thích, trong thời gian ngắn chắc chắn không thể tiếp tục."
Nhìn thấy sắc mặt Tô Triết Phong tái mét, Lương An Vãn không khỏi trấn an: "Ông đừng lo, chỉ cần còn mạng sống, từ từ điều dưỡng là được. Rồi sẽ có ngày cậu ấy hồi phục hoàn toàn."
Tô Triết Phong bước đến bên giường, ánh mắt nhìn đứa con trai đang thở yếu ớt nhưng không còn đổ mồ hôi hay mê sảng. Khoảnh khắc đó, viền mắt ông đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.