Hà Tuyết Tình sợ đến hồn vía lên mây, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất của đời mình để chạy ra ngoài. Nhưng chưa kịp chạy được hai bước, chiếc xích trong tay của Bạch Vô Thường bất ngờ dài ra với tốc độ kinh hoàng, lao thẳng về phía Hà Tuyết Tình.
Chỉ trong chớp mắt, chiếc xích đã cuốn lấy Hà Tuyết Tình, quấn chặt cô như một chiếc bánh chưng.
Bị nhốt trong góc, Hà Tuyết Tình thảm hại muốn khóc mà không khóc nổi. Cô sợ hãi liếc nhìn gương mặt cười như hổ của Bạch Vô Thường, rồi theo bản năng trườn ra sau lưng của Lương An Vãn.
Giờ đây, chỉ còn mỗi Lương An Vãn mới có thể cứu cô!
Trong chốc lát, Hà Tuyết Tình quên mất nỗi sợ trước đây đối với Lương An Vãn, dồn hết hy vọng vào bóng lưng mảnh khảnh của cô.
Lương An Vãn nhíu mày, ánh mắt chuyển từ Hà Tuyết Tình sang Hắc Bạch Vô Thường, lòng đầy hoang mang.
Nếu hai người này thực sự đến vì Hà Tuyết Tình, thì điều đó quả là khó tin.
Dẫu sao việc bắt cô hồn dã quỷ vốn là công việc của các âm sai bình thường. Sao có thể phiền đến Hắc Bạch Vô Thường? Hà Tuyết Tình lại không phải ác quỷ sát nhân gì.
Việc Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện ở đây quả là dùng dao mổ trâu giết gà
“Cô chạy cái gì?” Bạch Vô Thường nheo mắt, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi: “Ta vốn không định bắt cô, nhưng cô chạy thế này lại khiến ta phát bệnh nghề nghiệp rồi.”
Ngồi xổm trong góc khóc nức nở, Hà Tuyết Tình nghẹn ngào đáp: “Thấy hai vị đại nhân, tôi chạy không phải là chuyện bình thường sao?”
“…” Bạch Vô Thường hơi khựng lại, nghĩ ngợi một lúc rồi cảm thấy lời cô nói cũng hợp lý.
Dẫu sao, trên đời này chưa có hồn ma nào không sợ bọn họ cả.
Hắc Vô Thường thì không nhân từ như Bạch Vô Thường, ánh mắt lạnh lẽo như dao găm quét qua người Hà Tuyết Tình, khiến cô run rẩy như cành liễu trong gió, rồi hỏi bằng giọng lạnh tanh: “Tại sao cô chưa xuống địa phủ đầu thai?”
Hà Tuyết Tình ngập ngừng: “Tôi...” Cô lắp bắp vài lần nhưng không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành quay ánh mắt cầu cứu về phía Lương An Vãn.
Lương An Vãn sau vài giây do dự đã kể lại toàn bộ quá trình gặp gỡ Hà Tuyết Tình mà không hề giấu giếm điều gì. Sau đó, cô khẽ hỏi: “Hai vị xin cứ yên tâm. Có tôi ở đây, cô ấy tuyệt đối sẽ không có cơ hội làm điều gì sai trái. Đã vậy, không biết hai vị có thể nể tình mà tạm để cô ấy ở lại đạo quán này một thời gian. Đợi tôi giáo huấn cô ấy xong, sẽ đưa xuống địa phủ cũng không muộn.”
Nghe lý do Hà Tuyết Tình không muốn đầu thai, cả Bạch Vô Thường – người luôn ôn hòa – lẫn Hắc Vô Thường – người vốn lạnh lùng – đều như bị sét đánh ngang tai.
Cả hai nhìn Hà Tuyết Tình với ánh mắt kỳ lạ, tràn đầy sự thăm dò và ngạc nhiên.
Sau đó, khi nghe lời đề nghị của Lương An Vãn, Bạch Vô Thường lập tức trả lời: “Dù có phần trái quy tắc, nhưng nếu cô đã mở lời, phá lệ một lần cũng không sao.”
Lương An Vãn khẽ nhướng mày, nhạy bén nhận ra sự khác thường trong thái độ của Bạch Vô Thường đối với cô.
Cô giữ nét mặt bình thản, đáp lời: “Ngài quá khách sáo rồi.”
Bạch Vô Thường thấy vậy, không bàn thêm về việc của Hà Tuyết Tình nữa mà chuyển sang mục đích chính của chuyến đi hôm nay. Anh điều chỉnh lại nét mặt, dù vẫn giữ nụ cười rạng rỡ, nhưng giọng nói đã trở nên nghiêm túc: “Nghe nói đạo hạnh của cô sâu dày, hơn nữa việc livestream huyền học của cô cũng gây ảnh hưởng lớn ở nhân gian.”
Hắc Vô Thường lúc này cũng ngẩng đầu, ánh mắt hướng về đại điện của đạo quán, nơi thờ cúng các pho tượng kim thân của các vị Đạo giáo Thiên Tôn.
Với khả năng của mình, Hắc Vô Thường dễ dàng nhận ra, đạo quán này từng có hương khói vô cùng thịnh vượng.
Hơn nữa, anh cũng nhận thấy, vốn dĩ nơi này đã suy tàn, nhưng chính nhờ sự xuất hiện của Lương An Vãn, hương khói gần như bị đứt đoạn nay lại được phục hồi không ít.
Không chỉ vậy, những nén hương được dâng cúng nơi đây đều mang theo nguyện lực mạnh mẽ. Điều đó chứng tỏ, mỗi người đến đây thắp hương đều giữ tâm hồn trong sáng, không mang theo bất kỳ ý nghĩ vẩn đục nào.
Dưới sự cung phụng của hương khói tinh khiết này, những pho tượng kim thân dần dần ánh lên một lớp kim quang mờ nhạt.
Tất cả những thay đổi, công đức ấy, đều gắn liền với một người duy nhất – chính là Lương An Vãn!