Lương An Vãn hứng thú nhướng mày: “Nói vậy... khối ngọc đen kia chính là mảnh linh hồn của anh?”
Nếu không thì sao anh lại dùng từ tìm lại?
Phong Yến gật đầu.
Lương An Vãn nghẹn lời, im lặng một lúc rồi hỏi: “Là ai... hại anh như vậy?”
“Người đó đã sớm bị bắt, bị tống vào mười tám tầng địa ngục chịu đủ mọi hình phạt khủng khiếp nhất rồi. Sư phụ yên tâm.”
Vừa dứt lời, cả hai đều khựng lại vì cách xưng hô bất chợt.
Phong Yến là người hồi thần trước, mặt hơi đỏ, vội giải thích: “Mặc dù kẻ đứng sau đã bị xử lý, nhưng linh hồn chưa được tìm thấy thì địa phủ vẫn chưa toàn vẹn. Cũng vì lý do đó, bọn ta mới tìm đến em - muốn hợp tác với em, thông qua em truyền bá niềm tin về địa phủ đến nhân gian, từ đó bù đắp phần thiếu hụt.”
Lương An Vãn khẽ nhếch mày - thì ra là vậy. Cuối cùng mọi bí ẩn cũng đã sáng tỏ.
Cô nói rồi mà, sao thời gian ở dòng kia cứ xuất hiện lũ ác linh lên dương gian gây họa - thì ra là vì địa phủ có lỗ hổng.
“Nhưng mà... giờ khối ngọc đã tìm được, địa phủ chắc cũng đã được khôi phục rồi. Vậy thì... chúng ta có thể chấm dứt hợp tác rồi nhỉ?” - Cô thử thăm dò.
“Không được!” Phong Yến lập tức từ chối, nhận ra mình hơi hấp tấp, anh dịu giọng: “Địa phủ là nơi trọng chữ tín, đã nói hợp tác thì là hợp tác lâu dài, làm gì có chuyện bỏ cuộc giữa chừng?”
“Hơn nữa, giờ em cũng cần tín ngưỡng để tu luyện nhanh, sớm phi thăng. Hợp tác với địa phủ sẽ giúp em thu được nhiều tín lực hơn, tu luyện cũng hiệu quả hơn.”
Lương An Vãn mỉm cười, nhìn anh nói mãi, chậm rãi hỏi: “Không còn lý do nào khác sao?”
Ánh mắt Phong Yến vô tình chạm vào đôi mắt long lanh ấy, hàng mi khẽ run: “Sư phụ, ta không muốn cắt đứt liên lạc với người.”
Thật ra, đó mới là lý do quan trọng nhất.
Linh hồn đã mất tích suốt bao năm, chỉ đến khi cảm nhận được khí tức quen thuộc của cô ở nhân gian, Phong Yến mới lập tức lấy danh nghĩa hợp tác chạy đến tiếp cận.
Chứ thật sự - địa phủ bao người, đâu cần đích thân Phong Đô Đại Đế đi làm "hướng dẫn tân thủ"?
Hắn mím môi, linh hồn toàn vẹn khiến hắn tràn đầy tự tin, không kìm lòng được thốt ra: “Ta cũng không muốn người chỉ làm sư phụ của ta thôi, Vãn Vãn...”
Hai tiếng cuối gần như thì thầm, tan trong không khí, nhưng vẫn bị Lương An Vãn nghe thấy - khiến nụ cười trong mắt cô càng sâu.
“Vội gì chứ, ta đã nói là muốn cắt đứt với ngươi đâu.” Gương mặt cô nghiêm lại, thản nhiên nói, “Nhưng mấy chuyện ngươi nghĩ tới ấy, đợi ta phi thăng xong rồi hẵng tính, được không?”
Con ngươi Phong Yến co lại, gật đầu cái rụp.
“Được rồi, trời sắp sáng rồi, chúng ta về thôi.” Lương An Vãn chủ động đưa tay, “Ngươi nhanh hơn, bế ta bay về đi.”
Khóe môi Phong Yến cong nhẹ, vòng tay ôm cô vào lòng, lao vút lên trời.
Ánh sáng đầu tiên của bình minh xé toạc màn đêm, soi sáng hai thân ảnh gần như hòa làm một, cũng chiếu rọi nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt họ.
Sau khi trở về, Lương An Vãn tiếp tục sự nghiệp livestream, tích góp công đức và tín ngưỡng để giúp tu luyện, mong sớm ngày phi thăng, đường đường chính chính ở bên Phong Yến.
Con đường còn dài, nhưng cuối cùng - cô đã tìm được người đồng hành.
- Toàn văn hoàn -
Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tớ đến hết truyện. Tớ còn một số truyện khác đã hoàn thể loại ngôn tình - vả mặt - linh dị - kinh dị. Nếu có hứng thú mọi người có thể ấn vào tên tài khoản “Mộc Mộc Thích Mùa Xuân” để xem thêm ạ.