Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 32

Mặc dù Lương An Vãn không nói rõ ra bốn chữ sau, nhưng mọi người có mặt đều hiểu được ý của cô.

Đặng Đông Thanh tự nhiên cười đắc ý, còn ông lão gầy gò thì tức đến nỗi ngực phập phồng, mặt mày xanh mét, đôi mắt tam giác căm hận nhìn theo bóng lưng Lương An Vãn.

Một lát sau, ông mới bước vào cửa hàng.

Đặng Đông Thanh nói không sai, trong cửa hàng này, chu sa và giấy vàng đúng là chất lượng rất tốt. Lương An Vãn đi một vòng, chọn những thứ mình cần, rồi chuẩn bị đến quầy thu ngân thanh toán.

Khi vừa đứng trước quầy thu ngân, đột nhiên có một người phụ nữ vội vàng xông vào.

Trán cô đầy mồ hôi, những sợi tóc nhỏ dính trên da, trông có vẻ rất khổ sở.

Cô lao thẳng đến quầy thu ngân, khẩn khoản nói với cậu nhân viên thu ngân: “Cậu ơi, cậu có thể trừ tà không?”

Cậu nhân viên ngẩng mặt lên, bình thản nói: “Tôi chỉ bán hàng, không tiếp nhận các dịch vụ khác.”

Nghe vậy, người phụ nữ gần như sắp khóc.

Cô nghẹn ngào nói: “Con gái tôi từ chiều hôm qua ra ngoài chơi một lúc, khi trở về tối qua như bị trúng tà, gọi cũng không tỉnh, phản ứng chậm chạp. Đến sáng nay thì ngất đi, gọi thế nào cũng không tỉnh, đi bệnh viện cũng không khám ra. Cậu ơi, vì cậu đang bán những thứ chu sa và giấy vàng này, chắc chắn cũng là người trong Đạo môn, xin cậu cứu giúp, cứu lấy con gái tôi với.”

Cậu nhân viên bị cô nắm tay cầu khẩn, vẻ mặt khó xử: “Chị à, không phải tôi không muốn giúp, mà là tôi thực sự không có khả năng đâu. Tôi chỉ biết bán hàng, không biết gì khác.”

Nếu có thể giúp, chắc chắn cậu sẽ giúp, nhưng nghe người phụ nữ mô tả, cô bé có vẻ giống như bị trúng tà, cậu không thể không biết gì mà đồng ý được.

“Như vậy thì chẳng phải làm hại cô bé sao?”

Nghe thấy vậy, người phụ nữ tuyệt vọng che mặt lại: “Vậy con gái tôi sẽ làm sao? Nó mới có sáu tuổi…”

Cô đau khổ khóc nức nở, tiếng nấc vang vọng trong cửa hàng yên tĩnh.

Lương An Vãn vốn đã thanh toán và chuẩn bị rời đi, nhưng khi gặp phải tình huống như thế này, không khỏi dừng lại.

Bên cạnh, Đặng Đông Thanh nhìn người phụ nữ khóc lóc thảm thiết, không đành lòng liếc nhìn Lương An Vãn, thấp giọng hỏi thử: “Đại sư, cô có thể giúp đỡ con gái cô ấy không?”

Nghe thấy vậy, Lương An Vãn quay đầu nhìn cậu ánh mắt có chút nghi hoặc và tò mò.

Nói ra rồi, Đặng Đông Thanh mới nhận ra sự thiếu tế nhị của mình.

Giúp hay không giúp đều do đại sư quyết định, cậu có tư cách gì mà thay mặt đại sư để đưa ra quyết định?

Đặng Đông Thanh tự trách bản thân, định mở miệng đính chính, cải thiện hình tượng của mình trong mắt Lương An Vãn thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc, mang chút âm điệu lạnh lẽo vang lên từ phía sau:

“Chị ơi, tôi nói chị khóc nhầm người rồi. Khóc với cậu bé đó có ích gì, phải khóc với cô nhóc này mới đúng. Chị không nghe thấy sao, đồng bọn của cô ta gọi cô ta là đại sư, chắc chắn có thể chữa trị cho con gái bị trúng tà của chị!”

Lương An Vãn nghe thấy, quay lại nhìn, phát hiện người nói chính là ông lão gầy gò đã gây sự với Đặng Đông Thanh ở cửa hàng.

Cô nhíu mày, nhạy bén cảm nhận được từ đối phương một chút thù địch mơ hồ.

Thật là khó hiểu.

Lương An Vãn nghĩ thầm.

Suốt từ đầu đến giờ, cô chưa từng nói chuyện với ông lão gầy gò này, không hiểu sự thù địch của ông xuất phát từ đâu.

Nếu không phải vì Lương An Vãn luôn đeo khẩu trang che mặt, có lẽ cô đã nghi ngờ ông lão này là một fan cuồng của nguyên chủ, nhận ra cô và cố tình gây sự.
Bình Luận (0)
Comment