Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 41

Sau khi trở về khách sạn đã đặt trước, Lương An Vãn không chần chừ mà bảo Đặng Đông Thanh ngồi tạm trên ghế sofa, còn cô thì lấy giấy vàng và chu sa ra để vẽ bùa cho anh ta.

Việc vẽ bùa đòi hỏi rất nhiều kỹ thuật. Tuy Lương An Vãn hiện tại không có pháp lực, nhưng dù sao cũng không phải là người mới vào nghề, không cần phải tuân thủ nhiều quy tắc như tắm gội, kiêng kỵ ăn uống trước khi vẽ bùa.

Vì vậy, cô rửa tay, ngồi thiền ba phút để xua đi tạp niệm trong lòng, rồi mới tập trung nhìn xuống bàn làm việc.

Bên ngoài phòng, Đặng Đông Thanh cảm thấy lo lắng không yên.

Anh căng thẳng ngồi thẳng lưng, mím chặt môi, mắt chăm chăm nhìn vào cánh cửa phòng khách sạn đang đóng kín.

Trước đây, Đặng Đông Thanh từng lợi dụng chút kiến thức sơ đẳng về huyền học để lừa đảo trên mạng, và anh cũng từng nghĩ đến việc kiếm tiền bằng cách vẽ bùa.

Nhưng dù đã nghiên cứu hơn nửa tháng, anh vẫn không thể vượt qua cảm giác chóng mặt khi nhìn thấy ảnh bùa, huống chi là tự tay vẽ.

Bất lực, anh đành bỏ qua cơ hội kiếm tiền lớn.

Chính vì hiểu được sự khó khăn trong việc làm bùa, giờ đây anh mới cảm thấy lo lắng đến vậy. Dù tin tưởng vào khả năng của Lương An Vãn, nhưng tuổi cô còn quá trẻ, lỡ có biến cố không lường trước được…

Đang mải suy nghĩ linh tinh, anh chợt nghe thấy tiếng mở khóa cửa nhẹ nhàng.

Giật mình, anh nhìn qua, thấy Lương An Vãn cầm trong tay hai lá bùa vàng bước ra.

Đến trước mặt Đặng Đông Thanh, Lương An Vãn giới thiệu: 

“Nghiệp chướng của anh phải do chính anh tự giải quyết, người ngoài không thể can thiệp. Lá bùa thứ nhất là bùa thanh tâm, mang theo người sẽ giúp tránh bị tà niệm cám dỗ, không gây thêm tội ác; lá thứ hai là bùa trừ tà, tạm thời giúp anh không bị nghiệp chướng ảnh hưởng, có thể sống bình thường như người khác.”

Nói xong, cô đưa hai lá bùa cho anh: “Lát nữa anh tìm mua một cái túi thơm, bỏ hai lá bùa này vào rồi đeo bên mình, ít nhất trong vòng nửa năm sẽ không sao.”

Đặng Đông Thanh rưng rưng nhìn hai tờ giấy mỏng, tay run run khi đưa ra đón lấy.

Anh nghẹn ngào nói: “Cảm ơn đại sư đã không để bụng chuyện cũ.”

Dù ban đầu khi gặp nhau, Đặng Đông Thanh đầy ác ý với cô, còn làm trò mỉa mai trước mặt khán giả.

Thế nhưng, không những Lương An Vãn không để ý, cô còn cứu mạng cha anh, giờ lại giúp anh thêm một lần nữa.

Lương An Vãn điềm tĩnh, khoát tay nói: “Không sao. Tôi cũng không làm miễn phí đâu, nhớ chuyển tiền đấy.”

Đặng Đông Thanh bật cười, vội vàng lấy điện thoại ra và chuyển khoản chi phí của hai lá bùa.

Nghe thấy thông báo tiền đã vào tài khoản, Lương An Vãn nhắc thêm: “Nghiệp chướng của anh nên sớm giải quyết, để lâu ngày sẽ dễ sinh chuyện.”

Lá bùa của cô không phải dùng mãi được, tối đa cũng chỉ giữ được an toàn cho anh trong nửa năm.

Nếu trong thời gian đó, Đặng Đông Thanh không xử lý được nghiệp chướng của mình, hậu quả sẽ khó lường.

Nghe vậy, sống lưng Đặng Đông Thanh lạnh toát, vội hỏi: “Đại sư, nghiệp chướng này phải giải quyết thế nào?”

Lương An Vãn hơi ngạc nhiên nhìn anh: “Anh chẳng phải đã vào nghề rồi sao? Sao chuyện này cũng không biết?”

Đặng Đông Thanh xấu hổ đỏ mặt, tránh ánh mắt cô.

Khi đó, anh nghĩ những gì đã học đủ để kiếm tiền, còn những kiến thức phức tạp hơn thì quá khó hiểu, anh không muốn học thêm nữa.

Lương An Vãn thở dài, chỉ dẫn: “Trước hết, tìm xem những ai đã đến xem bói ở chỗ anh, rồi khôi phục lại vận mệnh của họ như ban đầu. Nếu không thể khôi phục, hãy bù đắp theo cách khác. Ngoài ra, anh nên làm nhiều việc tốt, tích thêm chút thiện duyên cho mình, cũng sẽ rất có ích.”

Đặng Đông Thanh chăm chú lắng nghe, vừa nghe vừa gật đầu, chỉ muốn lấy điện thoại ra ghi chú lại từng lời của Lương An Vãn.

Đợi đến khi cô dừng lời, anh mới gãi đầu, hơi ngại ngùng hỏi: “Đại sư, chăm cây trong rừng có tính là làm việc tốt không?”
Bình Luận (0)
Comment