Hơn nữa, với thân phận hồn ma, không dễ được chấp nhận ở thế gian, nhưng Hà Tuyết Tình vẫn giữ một lòng lương thiện, nhiều lần giúp đỡ gia đình Tần Thái nên mới tích được thêm nhiều công đức như vậy.
Lương An Vãn suy xét lại toàn bộ câu chuyện trong đầu, ánh mắt trở nên sáng tỏ.
Cô khẽ xoay vai thư giãn, dựa lưng vào ghế sofa mềm mại, nhìn cô gái đang ngồi lặng yên, hỏi: "Vậy sau này cô định thế nào?"
Mộ phần đã không còn, Hà Tuyết Tình hoàn toàn tự do, muốn đi đâu cũng được.
Nhưng Lương An Vãn sẽ không để cô quay về bên cạnh Tần Thái, cũng không thể để cô tự tiện đi theo người khác.
Nhìn qua thì có vẻ như lựa chọn của Hà Tuyết Tình chỉ còn lại...
"Tôi không muốn được siêu độ!"
Chưa kịp nghĩ đến đâu, Hà Tuyết Tình đã ưỡn ngực, thẳng thừng nói ra mong muốn của mình.
Lương An Vãn ngạc nhiên nhướn mày, hỏi một cách hứng thú: "Tại sao?"
Hà Tuyết Tình nói với vẻ nghiêm nghị: "Năm ngoái vào rằm tháng bảy, tôi gặp một hồn ma được lên Âm Ti thăm quan. Hắn bảo, hiện nay tỷ lệ sinh ở đất nước ngày càng giảm, dưới Âm Ti, ma quỷ chen chúc nhau cũng khó mà có suất đầu thai. Hắn đã xếp hàng hơn mười năm rồi mà vẫn chưa đến lượt."
"Nếu bây giờ tôi bị cô siêu độ đưa đi đầu thai, cũng phải đợi vài chục năm mới đến lượt, hoặc là đành phải đi đầu thai ở Ấn Độ. Bên ấy thì đúng là nhanh thật, nhưng nếu đầu thai ở đó, có khi kiếp sau tôi còn khổ sở hơn cả bây giờ ấy chứ!"
Nghĩ đến Ấn Độ, Hà Tuyết Tình rùng mình.
Theo chân Tần Thái, cô đã thấy nhiều tin tức quốc tế.
Những gì nghe về nơi đó khiến cô nổi da gà.
Hà Tuyết Tình thà làm cô hồn dã quỷ thêm trăm năm, ngàn năm cũng không muốn đầu thai vào cái nơi quỷ quái đó đâu!
Khóe miệng của Lương An Vãn hơi giật giật.
Cô mới xuyên không đến thời đại này chưa lâu, chưa từng tiếp xúc với Âm Ti hiện tại, nên đây là lần đầu nghe nói tình trạng ở đó đã như vậy.
Nhìn biểu cảm ghê tởm sống động của Hà Tuyết Tình, Lương An Vãn không nhịn được bật cười, cô an ủi: “Cô mạnh hơn hồn ma bình thường rất nhiều, lại có công đức, nếu siêu độ cô, chắc chắn cô sẽ có đặc quyền, có thể được ưu tiên đầu thai trước.”
Nhớ đến vẻ né tránh của Hà Tuyết Tình khi nghe đến Ấn Độ, Lương An Vãn lại bổ sung thêm: “Và cô sẽ được đầu thai vào một gia đình trong nước, có điều kiện khá tốt nữa.”
Dù lượng công đức của Hà Tuyết Tình không nhiều, nhưng cũng không phải là không có gì.
Mặc dù Lương An Vãn không rõ đơn vị đo lường ở Âm Ti hiện nay, nhưng công đức vẫn luôn là loại “tiền tệ” có giá trị ở mọi thời đại.
Nhờ lượng công đức này, dù kiếp sau cô không vào nhà giàu có, thì ít nhất vẫn sẽ sống trên mức trung bình.
Không chỉ vậy, cuộc đời cũng sẽ thuận lợi, không phải đối mặt với tai họa lớn.
Nhưng điều Lương An Vãn không ngờ là Hà Tuyết Tình vẫn lập tức từ chối không chút do dự: “Không muốn!”
Lương An Vãn kiên nhẫn hỏi tiếp: “Lần này lại là vì sao?”
“Bọn trẻ con ở trong nước bây giờ áp lực học hành quá kinh khủng. Từ tiểu học đã ngập trong núi bài tập, đến trung học thì càng học càng kiệt sức. Trường cấp ba của Tần Thái có câu khẩu hiệu là ‘Chỉ cần học không chết thì cứ cố mà học tới chết’. Nghe mà thấy rợn người! Tôi không muốn vào ‘cuộc đua’ đó!” Hà Tuyết Tình nói với vẻ kinh hãi.
Không chỉ cấp hai hay cấp ba, ngay cả lên đại học cũng chẳng dễ thở hơn.
Cô đã thấy Tần Thái hồi đại học mỗi ngày mệt mỏi đến nỗi dường như chẳng học được gì nhiều.
Rồi đến lúc tốt nghiệp, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi phải đồng thời ôn thi cao học, ôn thi công chức, thi viên chức, chọn việc tuyển dụng, chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, rồi lại còn bao nhiêu thứ khác...
Chỉ mới nghĩ đến những chuyện này thôi, toàn thân Hà Tuyết Tình đã rợn cả tóc gáy!
Cô dù là ma, nhưng khi đầu thai cũng chỉ là một người bình thường, đâu phải là Thiên Thủ Quan Âm nghìn mắt nghìn tay để ôm hết mấy thứ đó chứ!