[Thanh Hư Đạo Quân, bùa phòng tiểu nhân này có thể bán không? Bao nhiêu tiền tôi cũng sẵn lòng mua!]
Trước đây, Lương An Vãn chỉ xem lướt qua các bài đăng sau khi đã hiểu rõ đầu đuôi sự việc, rồi không mấy hứng thú mà dời mắt đi.
Chỉ có lần này, cô tập trung nghiêm túc đọc từng bình luận một.
Đến khi trượt xuống phần cuối cùng của trang, khóe miệng Lương An Vãn không khỏi nở một nụ cười khoan khoái, lồng ngực tràn đầy sự thỏa mãn khó diễn tả thành lời!
Từ khi xuyên không đến đây, cô đã luôn phải chịu đựng những đợt tấn công vô lý và lời chửi rủa của fan đen.
Dù là khi cô phát trực tiếp hay đăng Weibo, tất cả đều trở thành lý do cho bọn họ gây bạo lực mạng. Dường như trong mắt họ, bất kể Lương An Vãn làm gì cũng đều là sai trái.
Phải biết rằng, Lương An Vãn tu hành không phải là thứ "nhẫn một lúc sóng yên biển lặng, lùi một bước trời cao biển rộng" của Phật gia.
Trong suy nghĩ của cô, không phục thì đánh!
Kiếp trước, khi không ngồi thiền tu luyện, hầu như cô toàn là đi đánh nhau hoặc trên đường đi đánh nhau.
Nhưng giờ đây, vì phải tuân thủ luật pháp xã hội hiện đại, cô đã phải nhẫn nhịn trong thời gian dài.
Mãi cho đến hôm nay, khi thấy những người đó lần lượt chịu báo ứng, khối uất hận trong lòng cô mới thực sự được giải tỏa.
Trong khoảnh khắc ấy, bế tắc trong đan điền của Lương An Vãn "phựt" một tiếng vỡ tan, tu vi của cô cũng tăng lên một bậc.
Kinh ngạc, cô cúi đầu nhìn ngón tay mình, nhận ra mình đã có thể tự do hấp thu linh lực mỏng manh trong không khí.
Ánh mắt luôn bình tĩnh của Lương An Vãn cũng ánh lên tia sáng.
Có thể hấp thu linh lực, điều này đồng nghĩa với việc cô có thể chính thức quay lại con đường tu luyện.
Đây quả là tin vui lớn đối với Lương An Vãn, người luôn khao khát phi thăng và gia nhập hàng tiên ban.
Cô khẽ nhếch khóe môi, không che giấu chút nào niềm vui trong lòng.
Ngay lúc đó, một tiếng động thú sự chú ý của cô.
Một lát sau, Cố Hoa Lê lên tiếng yếu ớt: “Sư tổ, vì sao người lại mang theo một oan hồn bên mình?”
Từ khi Lương An Vãn vừa xuống máy bay, Cố Hoa Lê đã nhìn thấy nữ quỷ không rời nửa bước theo sát Lương An Vãn.
Lúc đầu, cô ấy đã bị dọa sợ, nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ Lương An Vãn có lý do riêng.
Chờ cả ngày không thấy Lương An Vãn chủ động giải thích, Cố Hoa Lê cố nhịn, nhưng cuối cùng cũng không kiềm được mà hỏi.
Nghe vậy, Lương An Vãn bất ngờ nhìn cô ấy: “Em nhìn thấy Hà Tuyết Đình sao?”
Với tu vi của Cố Hoa Lê, đáng ra không thể nhìn thấy mới phải.
Lương An Vãn theo bản năng liếc nhìn Hà Tuyết Đình, người từ khi bước vào phòng đã ngồi co ro trên chiếc ghế sofa đơn. Nữ quỷ ôm chặt mái tóc dài, ngoan ngoãn ngồi im, không nhúc nhích.
Bị ánh mắt của Lương An Vãn bắt gặp, Hà Tuyết Đình lập tức rụt người lại, như thể nhìn thấy điều gì đó vô cùng đáng sợ.
Lương An Vãn bật cười không thành tiếng.
Rõ ràng là sợ cô đến chết khiếp, vậy mà nhất định không chịu siêu thoát, cứ khăng khăng bám theo cô.
Không rõ Hà Tuyết Đình rốt cuộc nghĩ gì.
Cố Hoa Lê gãi gãi sau đầu, nói với vẻ tự hào: “Nghe sư phụ nói, con bẩm sinh có mắt âm dương.”
Nhìn cô như một chú cún nhỏ dễ thương, đang mong chờ được chủ nhân khen ngợi vì điểm đáng tự hào của mình.
Lương An Vãn có chút ngạc nhiên, không tiếc lời khen ngợi: “Đúng là thiên phú dị bẩm!”
“Vậy sao em cứ hay nói mình thiếu ngộ tính?”
Lương An Vãn hơi nhíu mày, bởi có mắt âm dương vốn là một năng khiếu vượt trội, theo lý mà nói, Cố Hoa Lê rất phù hợp để tu hành.