“Dù hơn một năm qua chúng tôi không gặp mặt, nhưng ngày nào cũng trò chuyện. Tôi cảm nhận được tình cảm cô ấy dành cho tôi qua từng câu chữ, đồng thời cảm nhận được sự kỳ vọng, mong ước và những kế hoạch cô ấy vạch ra cho tương lai của chúng tôi.”
“Quan hệ của chúng tôi luôn rất tốt, nhưng không hiểu vì sao, hai tháng gần đây cô ấy đột nhiên lạnh nhạt với tôi hẳn. Không còn chia sẻ những chuyện thường ngày như trước. Dù tôi rủ chơi game hay trò chuyện, cô ấy đều bảo mệt, chỉ nói vài câu rồi lại biến mất. Điều tệ nhất là lần trước khi chơi game cùng tôi, cô ấy gọi nhầm tên người khác. Tôi hỏi thì cô ấy bảo tôi nghe nhầm.”
Nói đến đây, Tiểu Tuyết Bánh mím môi, cảm xúc trùng xuống: “Tôi không biết mình đã làm gì sai khiến cô ấy giận, hay là cô ấy thực sự thay lòng đổi dạ. Chủ kênh, chị có thể giúp tôi xem thử không?”
[Thật sự mà nói, yêu xa, yêu qua mạng, lại còn chủ động chi nhiều tiền như vậy. Không cần chủ kênh đâu, tôi đoán chắc cậu đã bị lừa rồi.]
[Nhìn biểu cảm của cậu chân thành thật đấy. Nhưng không phải tôi muốn làm tan vỡ ảo tưởng về tình yêu của cậu đâu, mối quan hệ này đúng là đã tích tụ đủ "debuff" rồi. Cậu thực sự tin rằng cô ấy yêu cậu chân thành sao?]
[Tôi thấy bạn ở trên nói đúng. Hai người quen nhau một thời gian mới yêu, đúng không? Bình thường khi đó cả hai đều chơi game mỗi ngày, đôi lúc nhắc đến chuyện cá nhân cũng không có gì lạ. Nếu đối phương không phải người ngốc, chắc chắn cô ấy đã nhận ra cậu là người có tiền. Theo lời cậu kể, bạn gái cậu khi ấy còn làm thêm để kiếm sống đúng không? Thế mà lại có thời gian rảnh để chơi game mỗi ngày với một người bạn trên mạng? Nghĩ đơn giản thôi, chắc chắn cô ấy biết cậu là người giàu có, nên lấy danh nghĩa yêu đương để lừa tiền. Giờ tiền lừa được rồi, đương nhiên muốn chia tay.”]
[Tôi ủng hộ bạn ở trên, nói chí lý nhất rồi.]
Tiểu Tuyết Bánh thoáng do dự, nhưng vẫn cố biện hộ cho bạn gái mình: “Nếu cô ấy muốn tiền của tôi, sao không tiếp tục lừa tôi? Tôi còn có thể cho cô ấy nhiều hơn mà! Dừng lại giữa chừng, chẳng phải lừa đảo chuyên nghiệp sẽ không làm vậy sao?”
“Vả lại, dù cô ấy là kẻ lừa đảo thì đã sao? Tôi cũng muốn để cô ấy tiếp tục lừa tôi. Cô ấy thiếu tiền, mà tôi lại có dư, tôi có thể để cô ấy lừa mãi...”
Tiểu Tuyết Bánh cúi đầu, giọng nói trầm hẳn, gương mặt rũ rượi trông hệt như một chú cún bị bỏ rơi, trông đáng thương không tả nổi.
[Trời đất, chúng tôi đang phân tích lý lẽ, còn cậu lại nói chuyện "tình yêu thuần khiết" đúng không?]
[Đây chính là thế giới của những người "não yêu đương" sao?]
[Nói vậy nhưng, ông trời ơi, bao giờ mới ban cho tôi một người bạn trai như vậy cơ chứ!]
Tiểu Tuyết Bánh thở dài một hơi, không còn để ý đến những lời đùa cợt trên màn hình, mà chăm chú nhìn thẳng vào ống kính, nghiêm túc hỏi: “Chủ kênh, chị có thể xem giúp tôi không, rốt cuộc bạn gái tôi là người thế nào?”
“Chúng tôi còn cơ hội để tiếp tục không?”
Lương An Vãn nghe xong hai câu hỏi này, động tác chợt khựng lại, biểu cảm trở nên hơi kỳ lạ.
Một số fan cũ quen thuộc với cô ngay lập tức gửi bình luận: [Xong rồi, nhìn biểu cảm phức tạp của chủ kênh kìa, chắc chắn chuyện tình yêu của cậu nhỏ này tiêu tùng rồi.]
Lương An Vãn mở miệng, định nói gì đó, nhưng âm thanh chưa kịp bật ra, thì một giọng nói khác bỗng xen vào.
Đó là từ phía Tiểu Tuyết Bánh.
Hình như bạn cùng phòng của cậu ấy vừa tan học trở về.
Hai nam sinh cao ráo bước vào phòng, vừa khoác vai nhau vừa than phiền về những chuyện không vui trong giờ học, đồng thời tiện tay ném cặp lên bàn.
Bất chợt, Hứa Thành chú ý đến tình hình của Tiểu Tuyết Bánh, tò mò rướn cổ nhìn lại gần.