Livestream Viết Chuyện Tình Trong Sáng Tôi Thành Thần Ở Trùng Tộc

Chương 108

Vòng trí não nhắc nhở - SVIP Standard A567 đã rớt mạng -

Thời Tấc Cẩn mím môi, kìm nén tiếng cười.

Anh nhớ lại cuộc gọi video lần trước, Anouchka bất ngờ kết nối, bất ngờ ngồi thụp xuống, bất ngờ đụng trúng đầu.

Đúng là quán quân những điều bất ngờ.

Thời Tấc Cẩn tháo vòng trí não ra đặt lên tủ đầu giường, cài chuông báo thức, bắt đầu ngủ trưa.

...

Căn cứ Biệt động, khu chữa bệnh.

"Có mấy trùng đúng là kém cỏi thật nha."

"Tôi tưởng ngài đã tiến hoá vượt qua kỳ nhẫn nại và kỳ động dục rồi chứ, nào ngờ hôm nay ngài lại hạ mình đến phòng trị liệu?"

Evens đứng ở ngoài phòng bệnh, cười đê tiện : "Không phải ngài rất giỏi chịu đựng sao? Ôi ôi sao lần này không thể kiểm soát được thần kinh rối loạn và hormone nhỉ? Hay là do không muốn kiểm soát?"

"Mãnh thư đanh thép phải tự chiến thắng mất cân bằng hormone! Cash! Rút châm..."

Rầm! Đầu Evenes đập mạnh vào kính chống đạn, cơ thể cứng đơ rồi trượt xuống, gương mặt kéo ra hai vệt máu mờ trên kính.

Hắn ta che đầu ngồi xổm xuống, lộ ra tổng tư lệnh mặt em bé vô cảm đứng phía sau.

"Mỗi năm mày đúng hạn đến tiêm thuốc ổn định, vậy mày là gi? Mềm yếu hay vô dụng? Cút ra ngoài." Tổng tư lệnh giơ chân đá mạnh vào mông Evans.

Evans khịt mũi, lau máu mũi, trợn trắng mắt nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng, nửa người quỳ xuống vội rút lui, sợ ba ruột lại nhấc chân đá thêm phát nữa.

Tổng tư lệnh biệt động đẩy cửa vào phòng bệnh, đặt vòng trí não mới lấy về lên tủ đầu giường, ân cần hỏi: "Thấy đỡ hơn chưa? Tối nay cậu cho phó quan ghi chép hội nghị, tôi đã sắp xếp cho cậu kiểm tra sức khoẻ buổi tối. Cậu vốn giỏi kiềm chế, nhưng ba năm rồi không tiêm thuốc ổn định vẫn khiến trùng lo lắng. Giờ cậu kích thích nó ra, vậy cũng đỡ phần nào."

"Cậu phải ngoan ngoãn nghe theo bác sĩ, khám xong thì về nhà nghỉ ngơi ngay."

Trên giường bệnh, Anouchka đã thay một bộ quần áo khác, trên cổ, cánh tay và trán vẫn còn những vết bầm tím do bị điện giật áp chế, vạch đo chất ức chế trên vòng cổ: 100%.

Hai tay hắn bị còng nam châm khoá chặt, còng tay có dây xích dài 20cm để tay di chuyển tự do trong phạm vi nhỏ, tay trái đang truyền dịch, thuốc trong lọ có nhãn là: Thuốc an thần đặc biệt.

Anouchka ngồi thẳng trên giường, khom nửa người với tổng tư lệnh, rồi ngẩng đầu lên lộ ra đeo đai chống cắn.

Tổng tư lệnh vỗ vai hắn: "Lần sau có dấu hiệu gì thì gọi ngay y tế, ở khu nghỉ ngơi mà xé đồ trần truồng lộ cánh vẩy thì quá mất thể diện."

Anouchka gật đầu.

Tổng tư lệnh: "Phát bệnh đột ngột là do dạo này không xin đến Mắt Mèo được à? Nếu khám xong sức khoẻ mà vẫn còn khó chịu, có ý định gặp trực tiếp thì nói với tôi."

Anouchka lắc đầu.

Tổng tư lệnh: ?

Tổng tư lệnh biệt động ngạc nhiên.

Một tiếng trước, hắn đột nhiên nhận được báo cáo từ thành phố y tế bảo Anouchka đã mất kiểm soát ở khu vực nghỉ ngơi y tế, rơi vào kỳ động dục đột ngột do căng thẳng, hoa văn tìm bạn đời trên cánh vẩy của Anouchka hiện ra, tình trạng vô cùng nghiêm trọng, súng gây mê bắn hết một băng đạn.

Cánh vẩy của trùng cái không chỉ là vũ khí mà còn có đặc tính thu hút bạn đời.

Khi cánh vẩy dùng làm vũ khí, vảy nhỏ (*) sẽ nhanh chóng cứng rắn như thép, khi cánh vảy dùng để thu hút bạn đời, vảy nhỏ và màng xương sẽ mềm ra, không có tính tấn công, đồng thời gia tăng nồng độ hormone của trùng cái, những hoa văn đối xứng tuyệt đẹp sẽ hiện ra, hoa văn này được gọi là hoa văn tìm bạn đời.

(*) Côn trùng có đôi cánh mỏng phủ một lớp vảy nhỏ như các loại bướm.

Hoa văn tìm bạn đời hiện ra không phải việc xấu hổ gì, nhưng nó chỉ xuất hiện trên cánh của quân thư khi lớp vảy hoàn toàn mềm đi. Lúc này cánh của họ mềm mại, yếu ớt lại nhạy cảm, chỉ cần quý ngài cào nhẹ bằng móng tay là có thể để lại vết máu.

Nếu trong khu nghỉ dưỡng có trùng muốn tấn công Anouchka, vậy giờ họ có thể xé cánh vẩy của hắn như xé mảnh giấy, đâm thẳng vào cơ vũ trang, dễ dàng moi nội tạng của Anouchka.

Tổng tư lệnh: Tạm dừng họp, đi xem trùng thừa kế.

...

Anouchka chủ động từ chối tư cách đặc quyền khiến tổng tư lệnh hoang mang, ông sống lâu, trải qua nhiều, hiếm khi đoán sai chuyện gì.

Tổng tư lệnh suy nghĩ lại, nhận ra rằng thời gian qua quả thực bận rộn hơn những năm trước, chưa kể Anouchka mạnh mẽ chống lại một trận tập kích lớn.

Tổng tư lệnh rất hài lòng với khả năng xử lý tình huống khẩn cấp, vượt quá mức bình thường của Anouchka trong những tình huống nguy hiểm cận kề, mỗi vị tổng tư lệnh biệt động đều phải có bản lĩnh.

Nhưng giờ Anouchka còn quá trẻ, do áp lực lớn khiến hormone trong cơ thể mất cân bằng dẫn đến xuất hiện hoa văn tìm bạn đời, tuy có hơi lạ nhưng cũng dễ hiểu.

"Thôi." Tổng tư lệnh không hỏi han thêm, gật đầu với Anouchka, nói trước khi đi: "Cần gì thì báo cáo."

Anouchka gật đầu.

Ngay khi tổng tư lệnh rời đi, Anouchka nhanh tay kéo dây nam châm lấy vòng trí não mới trên tủ đầu giường, thành thạo đăng nhập lại tài khoản, mở hộp thoại của Fate.

Tài khoản của Fate vẫn đang online, Anouchka mới an tâm.

Nhẹ nhõm chốc lát, hắn lại nhíu mày suy tư, đắn đo 20 phút rồi nghiêm túc nhắn một câu.

SVIP Standard A567: [Có phải anh gửi nhầm tin nhắn không?]

20 phút sau Fate mới hồi đáp.

@Fate: [?]

SVIP Standard A567: [?]

@Fate: [Anh nói lại xem tôi gửi nhầm cái gì?]

- SVIP Standard A567 thu hồi một tin nhắn -

SVIP Standard A567: [... À.]

SVIP Standard A567: [Anh không có gửi nhầm.]

SVIP Standard A567: [...]

SVIP Standard A567: [Có thể ký hợp đồng không?]

...

...

"Ông đây cắt lưỡi mày ra, dám mắng tao là trùng thấp kém? Mày tưởng mình là ai, ghê gớm lắm à?! Bọn họ hàng nhà mày sớm muộn gì cũng toi mạng!"

Black Shield, buổi chiều thứ năm 15:50.

Thời Tấc Cẩn tắt màn hình chat, bước ra sau rèm cửa sổ ở ban công tầng hai, nhìn ra ngoài.

Trùng trong khu lánh nạn ngày càng đông, trùng nhà Bill đứng ở cửa khu nhà, súng giắt sau lưng, dao cầm trong tay, vẻ mặt căng thẳng, bặm trợn hung hăng.

Các khu nhà không xa lại vang lên tiếng tranh chấp đến đổ máu, một trùng hình dáng thiếu niên bị siết cổ áo kéo ra khỏi khu nhà. Vài phút sau đã nằm bất động trên đất.

Do số lượng trùng trong khu lánh nạn tăng lên, trùng an ninh căn cứ phân tán ra, trùng đến sau và đến trước thường xuyên xảy ra tranh cãi. Một tiếng trước khu nhà nơi Thời Tấc Cẩn ở có ba trùng đến dò la, Bill dẫn theo Rolley và Raleigh đi xem tin tức bến cảng vũ trụ, trùng nhà Bill không chút do dự nổ súng xua đuổi.

Một lát sau, Bill dẫn theo Rolley và Raleigh trở về, Thời Tấc Cẩn xuống cầu thang để nghe tin tức.

Không hiểu sao Rolley và Raleigh lại trở nên lấm lem bẩn thỉu, tay chân trầy xước, Thời Tấc Cẩn thấy thì tim đập nhanh, vội chạy đến kiểm tra tình trạng tứ chi của hai đứa cháu.

Rolley và Raleigh reo lên: "Bọn con không sao! Bọn con đánh trùng đó mạnh tay hơn!"

Raleigh giơ tay ra, trong tay là một chiếc răng dính máu: "Cậu út ơi xem này! Con đánh lệch mặt một trùng trưởng thành, con còn nhổ răng của anh đó nữa!"

Thời Tấc Cẩn: ...

Rolley phản ứng nhanh, tát bay chiến lợi phẩm, kéo em trai lên tầng 2 tắm rửa.

Bill cũng bị thương nhẹ, vừa về đến nhà đã vào phòng tắm tầng một. Vừa thấy Bill bước ra, Thời Tấc Cẩn liền hỏi: "Tình hình ở bến cảng thế nào?"

"Black Shield ra lệnh di tản khẩn cấp, hiện đang phân phối chip điện tử, chỉ cần có nó là có thể lên phi thuyền bình thường.

Bill cau mày, lo lắng nói: "Qua bao nhiêu trận chiến, đây là lần đầu tiên tôi thấy cần phải di tản quy mô lớn, nghe đồn tò vò sắp giao chiến chính thức với quân ta, tọa độ Black Shield có thể không an toàn."

"Do chuyện này, trùng vào khu lánh nạn đều rất bồn chồn. Kẻ đến muộn nghi ngờ kẻ đến sớm, kẻ đến sớm nghi ngờ ban quản lý vì sao lại di dời khỏi hành tinh. Lực lượng an ninh bị phân tán khắp nơi, trên đường đến khu lánh nạn, nhiều trùng đến trước đều là trùng con và thân thuộc của quân thư cùng thân phận như cậu, trùng đến sau có phần thù địch với kiểu trùng này. Không thể ở lại khu nhà này nữa, giờ chúng ta dọn dẹp đồ đạc đến khu chờ ở bến cảng vũ trụ để nhận chip điện tử."

Thời Tấc Cẩn lắc đầu: "Chờ thêm chút nữa, đã kết nối mạng rồi. Anh trai tôi sẽ sắp xếp mọi thứ, lát nữa quản lý sẽ cho xe đến đón chúng ta. Ai cũng biết khu chờ ở cảng vũ trụ có thể xếp hàng mà như vậy lại càng dễ xảy ra tấn công. 80% quân thư của Black Shield đi theo chiến hạm ra ngoài săn lõi năng lượng, an ninh quá yếu nên lúc này chúng ta không nên ra ngoài."

Đi lại giữa trạm vũ trụ và khu nhà chỉ mất 15 phút bằng xe, đi bộ tối đa 40 phút, nhưng Bill đi cùng Rolley và Raleigh mất đến hai tiếng rưỡi. Nơi đây an ninh lỏng lẻo, lại đang trong thời kỳ đặc biệt, Thời Tấc Cẩn không thể mạo hiểm an toàn của bọn trẻ.

Bill nói: "Nhưng chúng ta chỉ còn lại ít đạn..."

Thời Tấc Cẩn nhìn vào mắt Bill, cắt ngang: "Bill, con nhà anh vừa mới bước vào thời kỳ thanh niên, nhưng giờ tình hình khu lánh nạn hỗn loạn, quân thư về hưu không chỉ có mình anh, tôi chỉ là á thư không có khả năng chiến đấu, nếu bị giết dọc đường, quản lý sẽ giận chó đánh mèo với anh."

"Tôi không mong chuyện này xảy ra." Cậu chủ vỗ nhẹ vào tay Bill: "Nên đừng lo lắng hay lo nghĩ được không? Tôi sẽ đưa mọi trùng lên tàu an toàn."

"..." Bill im lặng một lúc, nhỏ giọng xin lỗi: "Sau khi xuất ngũ tôi không có tư cách xin phòng trị liệu, tôi quá nóng vội rồi."

Thẩm Thời Tấc Cẩn lên lầu lấy hộp thuốc trong hành lý, đưa xuống cho Bill, ánh mắt anh nhìn vào bụng Bill đang rướm máu, dịu giọng nói: "Tiêm trực tiếp đi, lúc này đừng tiết kiệm."

Bill gật đầu, cậu chủ bảo lấy kim, hắn chỉ lấy kim.

Thời Tấc Cẩn nhìn Bill xử lý vết thương xong, quay trở lại tầng hai.

Hệ thống trong đầu Thời Tấc Cẩn lo lắng hỏi: "Nếu quản lý không cho xe đến thì sao? Chúng ta có nên nhờ thượng úy Romeo gây áp lực không?"

Thời Tấc Cẩn suy nghĩ một lát rồi nở nụ cười: "Không, thượng úy không nên xuất hiện lúc này."

Hệ thống hiện ra dấu hỏi.

Thời Tấc Cẩn giải thích: "Nếu thượng úy Romeo ra mặt gây sức ép ngay bây giờ, lợi ích mà quản lý cung cấp sẽ chỉ có 100."

Hệ thống: "100 điểm không tốt ư? Max điểm mà!"

Thời Tấc Cẩn nói: "Lợi ích không thể tính toán theo cách này. Có những điều tôi và thượng úy Romeo không thể nói rõ ràng. Chẳng hạn như, giờ Black Shield sẽ tránh nạn ở hành tinh nào? Khám sức khỏe nhập cảnh, xem xét hồ sơ, thậm chí nơi ở, mức độ tiện lợi của nơi ở, thức ăn, v.v... nếu thượng úy Romeo phải giải thích từng chi tiết, vậy sẽ không phù hợp với hình tượng nhân vật của anh ấy."

"Nhưng những điều này không thể hoàn toàn do tôi tự nói. Nếu tôi tự nói, khi quản lý đã giải quyết xong mọi chuyện một lần, ông sẽ nghĩ giá trị lợi ích bổ sung cho tôi đã đủ, sẽ lơ là không quan tâm đến tôi nữa. Nếu tôi gặp chuyện ở khu lánh nạn mới, rồi lại đi tìm ông ấy thì lại phải đưa ra con bài mặc cả mới."

"Trái lại nếu tôi không đưa ra yêu cầu, thượng úy Romeo cũng không có mặt thì quản lý sẽ không thể đánh giá được ông ấy nên giúp đỡ tôi bao nhiêu để tôi hài lòng. Nếu mức hỗ trợ không đủ, tôi sẽ thông báo cho thượng úy qua tin nhắn, và một khi thượng úy nhận ra lý do Black Shield rút lui là gì, anh ấy sẽ kiểm tra xem quản lý đã giúp đỡ em trai mình bao nhiêu, nếu không đủ giá trị, anh ấy sẽ gây khó dễ cho quản lý."

"Nhận được lợi ích từ em trai tôi mà chỉ trả lại chút ít thế này ư? Có mà lột da ông ra." Thời Tấc Cẩn mô tả sơ qua suy nghĩ của một trùng tộc thượng úy.

Hệ thống ngớ người: "... Vậy, vậy ra có nhiều mưu mô thế à? Nhưng mà, nhưng mà thượng úy là giả..."

Thời Tấc Cẩn: "Đần. Quản lý tin thượng úy là thật, thông tin tôi đưa ra là chứng minh thư tốt nhất."

Hệ thống ghi lại từng lời này, chỉnh sửa và phân tích, cố gắng học hỏi thêm một ít!

Thời Tấc Cẩn ngồi xuống, nhìn vào chiếc vòng tay liên tục thông báo tin nhắn. Vừa nãy anh mới đi ra ngoài xem tình hình, chưa kịp trả lời Anouchka.

Thời Tấc Cẩn mở hộp thoại, lông mày liền giãn ra.

SVIP Standard A567: [...]

SVIP Standard A567: [Sao lại không trả lời tin nhắn.]

SVIP Standard A567: [Tôi đưa ra ý tưởng hợp đồng không phải vì nghĩ anh sẽ đổi ý vào phút chót.]

Cách 5 phút.

SVIP Standard A567: [Tôi mạo phạm anh rồi sao?]

Cách 5 phút nữa.

SVIP Standard A567: [Không cần hợp đồng cũng được, hứa hẹn bằng miệng, in ra giấy có tính không?]

Cách 2 phút sau.

SVIP Standard A567: [...]

SVIP Standard A567: [Ghi chép trên Starnet chỉ là ảo, dạo này vòng tay trí não của tôi thiệt hại cao, tôi chỉ muốn có một cam kết bằng giấy tờ có hiệu lực.]

Tư liệu tình yêu máu chó của nhà văn lại kích hoạt! Thời Tấc Cẩn không khỏi nghĩ đến một thể loại văn học ngôn tình phổ biến trong một giai đoạn nào đó trong văn học hiện đại: , , ,...

Thời Tấc Cẩn nhắm mắt lại, day huyệt thái dương, nghi ngờ bản thân gần đây không ngủ đủ giấc, cách suy nghĩ dạo này hơi sai sai.

Anh làm một bài tập massage mắt, mở tin nhắn rồi trả lời.

...

@Fate: [Nội dung hợp đồng là loại gì? Cần đóng dấu không?]

Đối phương lập tức trả lời.

SVIP Standard A567: [Ngoài dấu công của trụ sở biệt động, tôi có thể đóng bất cứ dấu nào anh muốn.]

@Fate: [...]

@Fate: [Che tên tài khoản của chúng ta đi, đoạn chat này y như trong phim chống lừa đảo vậy.]

SVIP Standard A567: [Tôi không lừa đảo.]

@Fate: [Đúng đúng, tôi biết, tôi chỉ đùa thôi.]

SVIP Standard A567: [...]

@Fate: [Anh muốn xác nhận điều gì trong hợp đồng?]

Sau năm phút,

SVIP Standard A567: [- Hợp đồng.zip -]

@Fate [- Đã nhận -]

...

Thời Tấc Cẩn mở ra, đọc xong sau năm phút liền tựa lưng vào ghế.

Hệ thống lẩm bẩm: "Sao nhiều dấu ủy quyền thế... Giờ yêm mới hiểu tại sao A567 nhạy bén như vậy mà trong nguyên tác lại bị lừa đến tận giai đoạn sau."

Hệ thống: "Ổng còn chưa gặp mặt anh, mà bao nhiêu con dấu yêu cầu anh thực hiện nghĩa vụ chỉ là một nụ hôn và một cái ôm."

Hiện tại hệ thống rất tự nhận thức, nhưng nó vẫn cảm thấy: "A567 có vẻ không giỏi tính toán giá trị quy đổi nhỉ? Khờ khạo quá..."

Thời Tấc Cẩn không nói gì, đứng dậy tìm bút ký điện tử trong vali, quay lại ngồi xuống viết lại một bản "hợp đồng".

...

Phòng bệnh.

Anouchka nhận được một file nén mới, hắn mở ra xem.

30 giây sau, tiếng báo động y tế trong phòng bệnh lại vang lên! Nhưng lần này tiếng báo động thoắt cái đã tắt, trợ lý quân y đến kiểm tra phát hiện nồng độ hormone của thiếu tướng tăng đột ngột, sau đó lại ổn định trở lại.

Trợ lý hỏi ý kiến thiếu tướng, sau khi gật đầu cho phép đã tiêm cho hắn một mũi thuốc giãn cơ dạng giải phóng chậm.

...

Anouchka gối đầu lên chiếc gối mềm mại, nghiêng mặt, đôi mắt tan rã, nhìn chằm chằm vào vòng tay trí não.

Trong đầu hắn, lời hồi đáp của Fate lặp đi lặp lại.

@Fate: [Con dấu quá trang trọng, tôi chỉ cần anh mỉm cười là đủ.]

@Fate: [Bận việc rồi, nói chuyện sau nhé.]

...

Black Shield.

Thời Tấc Cẩn ra lệnh cho hệ thống giám sát vòng tay trí não, bắt đầu viết bản thảo cho buổi livestream tối mai.

Theo thói quen livestream của Fate, góc nhìn của Joshua nên chia thành hai buổi livestream mới hoàn thành.

Nhưng Thời Tấc Cẩn không biết tuần sau thế nào, anh không muốn mạo hiểm nên định dành thời gian rảnh rỗi vào thứ tư và thứ năm để viết phần kết của quân y, livestream phát hành toàn bộ vào tối mai.

Thời Tấc Cẩn viết từ chiều đến giờ cơm tối, đột nhiên bên ngoài khu lánh nạn vang lên tiếng ồn ào và tiếng động cơ xe rầm rập.

Thời Tấc Cẩn tắt trí não, đứng dậy đi ra ban công nhìn. Trước khu nhà, trên bãi đất trống, có 4 chiếc xe jeep quân sự dừng lại. Mỗi xe chở ba bốn quân thư cầm súng, mặt trẻ trung, thân hình vạm vỡ. Trên tay áo trái đồng phục là huy hiệu quân tò vò và dao găm.

Thời Tấc Cẩn nói với hệ thống: "Nhìn kìa, quản lý không liên lạc được với thượng úy Romeo lại sợ gánh trách nhiệm, giờ cử bốn xe bộ binh đến đón tôi."

Chiếc xe đầu tiên dừng lại, hai quân thư cao to bước xuống xe, đi thẳng vào khu nhà, Bill đã lên đạn sẵn, trong tay trùng con đều có súng.

Hai quân thư cao lớn hoàn toàn không sợ hãi, ngược lại còn vẫy tay chào rất vui vẻ: "Sĩ quan Bill! Là bọn con đây! Jerry và Jimmy! Bọn con đã kết thúc tuần phát triển rồi!"

Thời Tấc Cẩn: ...?

Anh nhìn kỹ một lần nữa, một lần nữa kinh ngạc trước sự phát triển biến thái của trùng tộc.

Chỉ một tuần trước, Jerry và Jimmy vẫn là hiếu niên gầy gò với chiều cao khoảng 1m75. gương mặt hơi tròn, chóp mũi tròn và đôi mắt to kiểu Âu.

Nhưng bây giờ! Hai thanh niên mặc quân phục, toát lên vẻ uy phong lẫm liệt, mặt vuông vức, mũi diều hâu, cởi bỏ quân phục là có thể tham gia thi đấu võ thuật đẳng cấp thế giới.

Sau khi đến khu nhà, Bill liên tục xác nhận ID của họ rồi trao đổi một hồi với đội trưởng xe thực sự nắm quyền, mới cho Jerry và Jimmy vào trong.

Thời Tấc Cẩn bước xuống cầu thang, Rolley và Raleigh lập tức chắn trước mặt cậu út, sắc mặt căng thẳng, con ngươi co lại thành hình kim, râu dựng đứng.

Jimmy thấy vậy bèn kéo tay Jerry đang hăng hái, cả hai trò chuyện với Thời Tấc Cẩn qua một chiếc bàn tiếp khách.

Jerry và Jimmy đều rất vui mừng. Jerry giơ tay lên trước mặt cậu chủ rồi nói: "Cậu chủ nhìn xem! Tôi không có móng vuốt! Nhìn tai tôi này! Chỉ nhọn có chút thôi! Tôi và Jimmy đều đã phát triển thành trùng cấp trung rồi!"

Thời Tấc Cẩn mỉm cười chúc mừng. Lúc này, anh bỗng nhận ra Jerry và Jimmy mặc quân phục, nhưng trên cánh tay áo họ không có huy hiệu đại biểu binh chủng.

Anh không lộ vẻ gì, tiếp tục lắng nghe.

Sau khi chia sẻ niềm vui với Jimmy và Jerry, hai trùng cúi đầu chào rồi cảm ơn cậu chủ một cách trang trọng.

Jimmy nói: "Nếu không có sự chăm sóc của cậu, chúng tôi không thể phát triển thuận lợi như vậy. Các anh em trong nhà tế bần cũng đã nhận được đợt chip điện tử di tản đầu tiên. Quản lý của nhà tế bần, chú tôi đã giao cho tôi đại diện cả viện cảm ơn cậu."

Cả hai lại cúi người chào.

Jerry ngồi thẳng người bèn nói: "Anh em trong nhà tế bần đã đóng gói toàn bộ sách trong hiệu sách khi đến cảng vũ trụ, bây giờ sách của cậu đã được vận chuyển đến khoang hành lý của phi thuyền. Đây là thẻ hành lý mà quản lý nhờ tôi đưa cho cậu."

Jerry đưa thẻ cho Bill, Bill đưa cho trùng con bên cạnh, hắn không hề nhúc nhích, tay đặt trên súng, đứng bên cạnh Jerry và Jimmy.

Trùng con đưa cho Rolley, Rolley đưa cho Thời Tấc Cẩn, Thời Tấc Cẩn liếc nhìn rồi cất vào túi.

Trong lòng anh thầm nói với hệ thống: "Thật chu đáo, quản lý còn mang sách đến cho tôi."

Hệ thống hỏi: "Vậy đây là lợi ích lưu chuyển mà anh đã nói sao?"

Thời Tấc Cẩn đáp: "Chưa hết đâu."

Thời Tấc Cẩn dùng thái độ của một cậu chủ hỏi họ: "Bây giờ cả hai cũng tham gia quân đội giống Tom à? Mặc quân phục trông rất oai phong! Ngầu thật đó nha! Ở binh chủng nào vậy?"

Jimmy nói: "Cũng không hẳn là nhập ngũ, quản lý yêu cầu tôi và Jerry hành động theo tiêu chuẩn của quân thư để bảo vệ cậu."

Jerry nói: "Chúng tôi nhất định, nhất định, nhất định làm tốt nhất!!"

Bill tằng hắng một cái.

Jerry rụt lại bả vai: "... Tốt thứ hai."

Cậu chủ mỉm cười, cất giọng nhẹ nhàng: "Bên ngoài còn có bốn chiếc xe quân thư mà? Bấy nhiêu trùng bảo vệ tôi là quá đủ rồi! Jerry, Jimmy à."

Cậu chủ tốt tính nhìn vào mắt cả hai, giọng nói như có ma lực: "Vóc dáng của cả hai đều tốt đều là cấp trung, ở bên tôi có gì vui? Cũng đã mặc quân phục rồi, Black Shield lại đang rút quân toàn diện, trùng bảo vệ thì ít, mấy cậu có muốn ra ngoài trải nghiệm không?"

Jerry và Jimmy nhận ra điều gì đó, cả hai há hốc miệng, nhìn chằm chằm vào cậu chủ.

Cậu chủ nói: "Các cậu muốn tham gia binh chủng nào? Nói với tôi, sau 8 giờ tối các cậu có thể nhận huy hiệu rồi gặp đội trưởng!"

"Tom đi biển sao, các cậu có thể cân nhắc đến bộ binh và binh chủng đặc biệt. Trong lúc rút lui, những binh chủng này sẽ làm gì? Tôi khá tò mò, hai cậu có muốn tham gia không?"

Cậu chủ đeo kính đổi màu, không rõ màu mắt, nhưng khi ánh sáng chiếu vào, đôi mắt lấp lánh như sóng nước, đôi mắt biết cười như đang nói: Con đường tắt đã xuất hiện, bay không? Bay đi, không bay, hai cậu sẽ trở thành vệ sĩ không có tương lai cả đời."

Jerry và Jimmy nuốt nước bọt, gật đầu lia lịa.

Bill nhìn cả hai, thầm nghĩ, nhãi con may mắn.

Mới 18 tuổi mà đã được nhập ngũ vào quân đội chính quy của quân đoàn cấp cao, lần đầu tiên biết đến chiến trnah lại là trận chiến hai quân đoàn trăm năm mới có một lần.

Quả là may mắn một cách phi lý.

...

0 giờ 15 phút, thứ sáu Black Shield.

Thời Tấc Cẩn ngả người trên chiếc ghế hạng nhất êm ái, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên trong cảng vũ trụ, những quân thư oai hùng trang bị súng ống đầy đủ đang chen chúc nhau lên tàu, đây là đợt đầu tiên của trùng Black Shield di tản.

Lúc này hệ thống vẫn đang than thở bên tai Thời Tấc Cẩn: "Thời sensei sao anh lại đuổi hai vệ sĩ đi? Rolley và Raleigh cũng không giúp được gì, Bill lại có nhiều trùng con cần chăm sóc, đến khu lánh nạn mới, yêm hơi lo lắng về tình hình an ninh!"

Thời Tấc Cẩn rời mắt, mở trí não, bật chế độ chống nhìn trộm, tiếp tục viết bản thảo cho livestream vào buổi tối.

Anh phân tâm rồi nói với hệ thống: "Đừng lo lắng an ninh của chỗ mới, khi đến nơi chúng ta sẽ trực tiếp mang theo hành lý vào khu an toàn."

Hệ thống: "???"

Thời Tấc Cẩn nói: "Quản lý không liên lạc được với Romeo sợ gánh trách nhiệm đã hưởng lợi lớn, nhất định sẽ theo dõi cẩn thận mọi hành động của tôi từ mọi góc độ, hết mực quan tâm tôi."

"Jerry và Jimmy xuất hiện tối nay chính là minh chứng. Nơi cả hai sinh ra là nhà tế bần, không có bất cứ bối cảnh nào. Theo thông lệ ở đây, nhanh nhất cũng phải đến đợt thứ năm mới đi được, nhưng hiện tại cả nhà tế bần đều nhận được chip rời đi đợt đầu tiên, Jerry và Jimmy còn mặc quân phục."

Nói đến đây, Thời Tấc Cẩn khẽ cười một tiếng, khiến Rolley ngồi bên cạnh chú ý bèn hỏi: "Cậu út có muốn uống nước không?"

Rolley đang chơi trí não cũng ngẩng đầu lên: "Cậu út muốn đi vệ sinh không?"

Thời Tấc Cẩn mỉm cười: "Không cần đâu, cậu út đang làm việc."

Cặp song sinh gật đầu lại nói: "Có gì cứ bảo chúng con nhé!"

Thời Tấc Cẩn gật đầu, trong lòng thầm ra lệnh cho hệ thống: "Jerry và Jimmy mặc quân phục nhưng không đeo găng tay, nếu Tom ở đây, khi cậu chủ thấy họ mặc quân phục, khả năng cao sẽ nhét họ vào trại lính nào đó để trải nghiệm, quản lý đang dụ Ronaldo phải mang ân huệ với ông."

Thời Tấc Cẩn nói: "Nhưng tôi cũng cần đưa Jerry và Jimmy sang binh chủng khác, chuyện này không sao cả."

"Tôi đã cho Jerry và Jimmy đi, sau khi họ hạ cánh, quản lý sẽ tiếp tục sắp xếp các biện pháp khác để đảm bảo an toàn cho tôi."

Hệ thống: "Cụ thể là?"

Thời Tấc Cẩn nói: "Việc xin visa, quản lý hồ sơ và giấy khám sức khỏe, quản lý sẽ lo liệu trước, tôi không cần đến tận nơi, còn chủ động sắp xếp cho tôi ở khu nhà an toàn dành cho gia đình, giải quyết mọi vấn đề lộn xộn khác. Có thể tôi sẽ ở trong căn nhà có thư viện, bởi ông ấy còn mang sách giúp tôi."

Hệ thống đột nhiên tỉnh ngộ, nhỏ giọng nói: "... Đợi yêm nâng cấp thêm một thời gian nữa, yêm sẽ không để anh phải trải qua nguy hiểm như khi mới bước vào hải quan Black Shield, cũng không cần hao tâm tổn sức giải quyết một đống việc vặt nữa..."

Thời Tấc Cẩn mỉm cười: "Ừa ừa, tôi tin cậu."

Hệ thống không thể phân biệt được Thời sensei đang ghẹo nó hay không, tóm lại! Nó coi đây là lời khen! Tiếp tục học tập và nâng cấp!

30 phút sau, phi thuyền khởi hành, giọng nói phát thanh trong khoang là âm thanh kim loại lạnh lẽo.

"Sau 5 tiếng nữa, chúng ta sẽ đến điểm lỗ đen đầu tiên, đi qua vùng sao có dãy hành tinh 45-90, đích đến là giữa vùng sao Bắc Cực, hành tinh cấp trung số 95. Tổng thời gian di chuyển là 72 tiếng. Vui lòng thắt chặt dây an toàn, không được to tiếng hay đánh nhau. Chúng tôi có quyền hợp pháp trục xuất hành khách vi phạm, nhằm đảm bảo môi trường yên tĩnh và thoải mái tuyệt đối cho khoang hành khách.

Thời Tấc Cẩn ngẩng đầu lên, nghe lại một lần nữa.

Đó là đặc trưng của trùng tộc, luôn luôn như vậy.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn dẫn đường của cảng vũ trụ sáng rực không khí bị méo mở bởi sức nóng của động cơ đang đốt cháy, cảnh vật bên ngoài bắt đầu mờ dần.

Thời Tấc Cẩn nhớ lại lần đầu tiên trốn khỏi hành tinh cấp thấp nguy hiểm, nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trong Black Shield.

Từ bờ vực sinh tử đến tự bảo vệ bản thân thành công, rồi thoát khỏi cơ thể bệnh tật và lột xác, tìm được chìa khóa để khiến thế giới ổn định.

Hành tinh tiếp theo sẽ mang đến cho anh sự lột xác thế nào đây?

Thời Tấc Cẩn thầm nói với Black Shield: Cảm ơn và tạm biệt.

Weibo: 钱不是大风刮来的知道吗
Bình Luận (0)
Comment