... Theo ký ức của tôi, lần thứ hai tôi mở mắt ra là khi 14 tuổi, nhỏ hơn một tuổi so với lần trước.
Đây là lần thứ hai tôi hồi quy trong ký ức, cũng là lần thứ ba tôi sống trên đời này.
Lần này cách thức tôi thức tỉnh ký ức cũng bất thường không kém. Thượng tướng Joshua và Joshua 20 tuổi hình thành hai nhân cách hoàn chỉnh trong đầu tôi, ký ức của hai kiếp ập đến khiến tôi 14 tuổi hoàn toàn mất phương hướng.
Suýt nữa họ đã nghiền nát nhân cách của tôi, biến tôi thành một kẻ ngốc.
Dù trải qua bao kiếp luân hồi, tôi vẫn giữ nguyên bản tính cứng đầu, tự đắc và tự mãn.
Hai ký ức này đối với tôi ở kiếp thứ ba, ban đầu là tiếng hét chói tai, sau đó là nhân cách bệnh hoạn. Bọn họ gào thét bên tai tôi không ngừng, thúc giục tôi đi tìm kiếm một trùng đực tên Milan.
Khi tôi 14 tuổi, tôi hoàn toàn tin tưởng gia đình mình. Vào tuần thứ ba sau khi ký ức thức tỉnh, vì không thể chịu được sự giày vò của hai nhân cách thần kinh, tôi đã nói với các anh trai về tình trạng tinh thần bất ổn của mình. Các anh trai tôi lại nói với thân sinh, cuối cùng tôi ngồi trong phòng bệnh, bắt đầu nói hết với bác sĩ gia tộc.
Nhưng mỗi khi tôi muốn nói rằng tất cả là do Milan, đầu tôi lại đau nhức dữ dội, chảy máu cam không ngừng.
Sau nhiều lần kiểm tra, bác sĩ gia tộc báo với tôi: Từ bí ẩn đó có lẽ là cơ chế bảo vệ nào đó của não tôi, nếu tôi đọc hoặc viết từ đó, tôi có thể bị chết não.
Năm 14 tuổi, bỗng dưng tôi cảm thấy mình là trùng xui xẻo nhất thế giới.
Sau một giấc ngủ, não tôi xuất hiện hai quả bom, chỉ cần nói ra một từ cụ thể, não tôi sẽ nổ.
Khi 14 tuổi, tôi cảm thấy bất công vô cùng.
Lúc ấy tôi tự hỏi, tại sao tôi lại gánh chịu những thứ này? Tôi mới 14 tuổi, tôi còn cả một tương lai tươi sáng phía trước.
Nói đúng ra, từ "Milan" thực ra không phải gánh nặng của tôi, mà là thượng tướng Joshua và Joshua 20 tuổi.
Khi tôi nói với bác sĩ gia tộc rằng trong đầu tôi có một nhân cách sắp trở thành nguyên soái, và một nhân cách mới 20 tuổi đã trở thành thiếu tướng.
Thái độ của gia tộc đối với tôi đột ngột thay đổi hoàn toàn.
Tôi vẫn tin rằng họ yêu thương tôi.
Ít nhất trước khi tôi mắc bệnh tâm thần, thân sinh và anh trai luôn coi tôi là máu mủ ruột thịt.
Khi đó tôi còn quá nhỏ, chỉ mới 14 tuổi, trong đầu chứa đựng kho tàng bí mật về tương lai, dù kho tàng ấy hiện ra một cách rời rạc và hỗn loạn, nhưng đó chính là tương lai.
Sau 16 tuổi, tôi không bao giờ được ra khỏi lãnh địa gia tộc, tôi bị giam giữ và giám sát dưới danh nghĩa bảo vệ.]
[Hơi bất ngờ... còn tưởng tình cảm gia đình họ hạnh phúc lắm cơ mà.]
[Cân bằng chỉ có thể tồn tại khi hai bên tương đương. Lần này Joshua mới 14 tuổi, quá nhỏ và dễ bị khống chế.]
[Mấy anh đại trên diễn đàn sát vách lại suy sụp tinh thần rồi, cười chết trùng, trước đó không phải hò hét thống trị vũ trụ, đế chế giáng lâm sao? Mỗi tháng trùng bình thường đều tiêm thuốc ổn định để giữ tinh thần lạc quan, thật không hiểu ai cho mấy anh tự tin chịu được sự tra tấn tinh thần do chết nhiều lần. Bản thân không chịu đựng được, một khi nói cho gia đình biết, nhìn đi, ngôi sao mai cũng bị gia đình nuôi thành một tên vô dụng.]
...
[Các anh đúng là siêu, cãi nhau chuyện tình cảm gia đình mà cũng cãi đến mức 100 tầng lầu, đến cả bình luận công kích Fate không hiểu tình yêu cũng xuất hiện. Theo tôi mà nói, góc nhìn của Joshua là chính xác nhất, gia đình yêu thương cậu ta là điều không thể chối cãi! Nhưng chỉ cần hy sinh một trùng con đã khiến gia tộc phất lên như diều gặp gió huy hoàng kéo dài cả trăm năm! Đừng quên! Joshua còn ba anh trai đã trưởng thành, mà trạng thái tin thần của họ đều tốt hơn Joshua! Nuôi dưỡng thành công ba nguyên soái phân đoàn và bảo vệ một trùng con có thể chết não bất cứ lúc nào, cái nào lợi hơn?]
[Fate sensei lại tiếp tục ném bom nguyên tử vào mộng tưởng của các anh trai trên diễn đàn.]
[Hahaha] xN
...
[...
Bị kiểm soát và che chở thái quá khiến cuộc sống của tôi ngột ngạt.
Nhiều chi tiết tôi đã quên, tôi không muốn nhớ lại.
Nực cười thay, những "Joshua" đã biến tôi thành chim trong lồng, còn Milan trùng không thể nói tên đã trở thành ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của tôi.
Thượng tướng Joshua nói với tôi rằng, nếu tôi rơi vào tay Milan, Milan sẽ không lợi dụng tôi.
Joshua 20 tuổi nói với tôi rằng, nếu tôi kể lại mọi chuyện cho Milan, tôi sẽ không bị giam trong nhà.
Tôi bị giam cầm quá lâu, trải qua vô số phẫu thuật, gia tộc muốn moi móc thêm nhiều bí mật tương lai từ trong đầu tôi.
Chính lúc đó, tôi bỗng không còn phân biệt được khuôn mặt của thân sinh và anh trai, họ dần phai mờ trong ký ức của tôi, có lẽ do ảnh hưởng của một ca phẫu thuật nào đó.
Nhiều lần phẫu thuật khiến ranh giới giữa thực và ảo trong tôi dần phai mờ. Có lúc tôi ngủ li bì cả nửa tháng, có lúc lại thức trắng đêm triền miên.
Ngủ trở thành chỗ trốn duy nhất giúp tôi trốn tránh nỗi đau.
Trong mơ tôi gặp được Milan, thế giới của tôi chỉ còn anh là nguyên vẹn, anh khiến tôi cảm thấy bình yên.
Có khi tôi ở bên Milan trong tòa tháp đen, lớn lên bên cạnh anh, anh đồng ý cho tôi gọi anh là anh trai.
Milan trong giấc mơ của thượng tướng Joshua rất quan tâm tôi, anh sẽ chú ý đến bất cứ chỗ nào tôi khó chịu, Milan sẽ chữa lành mọi tổn thương mà thí nghiệm gây ra cho tôi.
Trong mơ, tôi cảm nhận được sự ấm áp và an ủi bất tận. Đôi mắt của Milan vô hồn, tay anh xoa đầu tôi, nhẹ nhàng kể cho tôi nghe về những vì sao lấp lánh anh từng thấy, miêu tả những cuộc phiêu lưu, nguy hiểm và vinh quang mà anh đã trải qua.
Trong mơ, Milan đã bù đắp cho tôi những trải nghiệm và niềm vui khám phá, mà tôi vốn có nhưng đã đánh mất.
Sau này tôi mới biết, đó không phải là ký ức của Milan, mà là của thượng tướng Joshua.
Thượng tướng Joshua đã tỉ mỉ nghiên cứu từng bản ghi chép về nhiệm vụ của Milan. Giống như một thợ đào vàng kiên trì, một mình đối mặt với dãy núi khoáng sản uy nghi sừng sững, miệt mài ngày đêm tìm kiếm những viên sỏi vàng dưới đáy cát.
Những sỏi vàng này là quá khứ của bác sĩ quân y Milan. Thiếu tướng Joshua tìm thấy chúng, chôn chúng vào giấc mơ của mình, tưởng tượng rằng mình đã từng có cơ hội trải qua những chuyến du hành cùng Milan, tưởng tượng rằng cuộc sống của mình và Milan như hai ngôi sao trùng khớp quỹ đạo rồi va chạm.
Những năm tháng bị gia tộc giam giữ, bảo vệ để rồi có được trải nghiệm này.
Tôi lớn lên theo cách này, trải qua lột xác trưởng thành, dần dần trở thành một trong những "Joshua".
Một ngày nọ, không nhớ là ngày nào nữa.
Tôi nằm trên bàn mổ để phẫu thuật, anh trai đến thăm.
Anh ấy vuốt ve mặt tôi, cảm thấy quá đỗi ngạc nhiên.
Anh khen tôi là anh hùng.
"Em vẫn còn lý trí, tốt lắm, giữ tỉnh táo nhé Joshua, em là vinh quang của Warsaw."
Tôi nói với anh: Anh ơi, anh lại đây, em lại nhớ ra một việc.
Anh ấy áp mặt đến, tôi bất ngờ bật người lên cắn đứt tai anh.
Anh ấy tức tối vô cùng nhưng không dám ra tay thực sự, bởi vì bộ não của tôi là báu vật quan trọng của gia tộc.
Tôi nếm mùi máu tanh, nhận ra anh trai trước mặt này là Josko.
Nhớ đến sự dè chừng và ghen tị của "những Joshua" dành cho anh, tôi bỗng cười cuồng loạn, gào lên: "Anh ơi! Đến đây! Ôm em một cái nào!"
Nằm trên bàn thí nghiệm, tôi cười sảng khoái, để lộ hàm răng nanh nhuộm đỏ máu tươi.
Kiếp thứ ba định mệnh đã an bài cho tôi trở thành một trùng không tương lai, âm thầm tồn tại ở một góc xó nào đó, rồi lặng lẽ chết đi.
Nhưng Milan tựa như vô vàn mảnh ghép, từng mảnh vàng son lấp đầy tưởng tượng của tôi về tương lai, vỗ về linh hồn lạc lõng hoang mang trong tôi. Dù bị giam cầm trong lồng giam, tôi vẫn có thể ngắm nhìn biển sao và cảnh đẹp kỳ vĩ.
Milan đã vẽ nên tương lai cho tôi, còn tôi trở thành đôi mắt thứ hai của anh.
Nhờ có Milan như một chiếc neo giữ chặt, tôi đã kiên trì 20 năm không bị loạn trí, không biến thành kẻ ngốc chảy nước dãi, vì anh không cho phép tôi lạc trong biển đau khổ và thù hận.
Bởi vì Milan, tôi mãi mãi là Joshua, là kỳ tích giáng sinh bất bại.]
[Cái này có tính là VR góc nhìn thứ nhất của trúc mã trúc mã không?]
[@Công ty công nghệ Trò chơi Chiến tranh, ra làm việc đi!!!]
[Không dám tưởng tượng tâm lý của mình sẽ phát triển lành mạnh như thế nào khi được ngài Milan nuôi dưỡng trưởng thành.]
[Nhưng dần dần tôi lại không thỏa mãn.
Tôi muốn được chạm vào Milan, "các Joshua" đều có Milan của riêng họ, tôi cũng nên có.
Gia tộc quản thúc tôi rất nghiêm ngặt, tôi đã phải mất nhiều năm lập kế hoạch mới trốn thoát thành công.
Nhưng sau khi trốn thoát, thứ chào đón tôi không phải là niềm vui mà là sự tuyệt vọng lớn hơn.
Đã đến năm "Joshua" trở thành thượng tướng, cũng trong năm đó, anh cả của tôi lên chức nguyên soái, anh hai lên chức thượng tướng, anh ba Josko được thăng hàm trung tướng.]
[Có phải thời gian có vấn đề không? Gia tộc Warsaw đã lấy đi rất nhiều ký ức của Joshua, nhưng tốc độ thăng tiến của ba đứa con nhà Warsaw lại gần bằng với thời gian Joshua tự phấn đấu để trở thành thượng tướng?]
[Anh tưởng năng khiếu chiến đấu của ngôi sao mai là trò đùa à? Ba anh em nhà Warsaw nắm giữ tương lai hơn mười năm nữa rồi trở thành nguyên soái đã là quá đỉnh rồi, nhìn lại lịch sử, căn bản là không có quân thư nào dưới 70 tuổi trở thành nguyên soái.]
[Gia tộc Warsaw thật thiển cận!]
[Liên minh mới không thể kết thân với gia tộc Warsaw hùng mạnh thời đại này, gia tộc Milan thông gia với một gia tộc khác thuộc hệ thống quân đoàn, hai năm trước khi tôi trốn thoát, Milan đã chết.
Khi tôi tìm ra sự thật, một ảo giác ghê rợn ập đến.
Có lẽ bị giam giữ trong gia tộc cũng là một điều tốt, ít nhất khi đó tôi còn có thể chìm đắm trong ảo mộng, đêm đêm bên cạnh giường Milan, lắng nghe anh ấy nói về tương lai.
Tôi lại đánh mất Milan một lần nữa.
20 năm dày vò không khiến tôi mất đi lý trí, nhưng Milan có thể đánh bại mọi sự kiên trì của tôi trong tích tắc.
Tôi nhớ đến thượng tướng Joshua và Joshua ở tuổi 20 hiện về, họ đã thất bại, họ truyền lại nỗi ám ảnh cho tôi, mà giờ tôi cũng thất bại. Vậy tôi có thể tiếp tục bước tiếp, hướng đến một Joshua khác?
Ngay khoảnh khắc tôi nảy sinh ý nghĩ này, không chút do dự, tôi để ý thức chìm vào bóng tối hư vô, mong rằng khi mở mắt ra lần nữa, tôi sẽ nắm bắt được tương lai của mình và Milan.
Giống như đang chìm vào giấc ngủ, tôi không hề sợ hãi trước sự hiện diện của thần chết.
...
Kiếp thứ ba hồi quy của tôi, cũng là kiếp thứ tư của tôi, lần này tôi 13 tuổi.
"Các Joshua" hoàn toàn điên dại, họ không thể chịu được việc mất Milan thêm một lần nữa.
Họ tái sinh trong cơ thể mới này, lập tức đẩy ý thức của Joshua 13 tuổi vào sâu trong ký ức, khiến bản thân nhỏ bé này chìm vào giấc ngủ, hệt như bị tà ma nhập vào, tước đoạt quyền kiểm soát cơ thể này.
Ký ức hỗn loạn, kiếp thứ tư của tôi rối tung.
Ai cũng muốn tranh đoạt quyền kiểm soát cơ thể, Joshua của kiếp thứ ba nếm đủ đắng cay từ gia tộc, bất kể nhân cách nào thao túng cơ thể, họ đều không thể bộc lộ sự bất thường trước thân trùng gia tộc.
Thế nhưng ở phương diện khác, các Joshua không thể kiềm chế được nhiều hơn nữa.
Họ... tôi, tôi bắt đầu cố gắng hết sức gia nhập quân đoàn. Tôi tìm mọi cách để nhập ngũ sớm. Joshua đời thứ ba tăng cường thiên phú của tôi, tôi như cá gặp nước trong quân đoàn. Vừa tròn 16 tuổi tôi đã trở thành sĩ quan.
Tuy điều này tốt hơn gấp nhiều lần so với kiếp trước, nhưng tôi biết vẫn chưa đủ, còn lâu mới đủ.
Tôi phải tiến bộ nhanh hơn nữa, trở thành một trưởng quan thực sự mạnh mẽ trước 18 tuổi. Chỉ có như vậy, tôi mới có tư cách đàm phán tương lai với Milan, chứ không phải bị Milan xem như một cậu ấm vô dụng như kiếp trước.
Khi 18 tuổi, Milan sẽ kết hôn.
Tôi phải nhanh hơn, nhanh hơn nữa, đến trước khi thời gian hủy hoại anh, phải đứng trước mặt anh.
...
Nào ngờ, một ngày kia, Milan bỗng dưng không còn xuất hiện trong Quân đoàn Tò vò nữa.
Suốt bao nhiêu năm qua, tôi lén lút dò la tin tức về Milan, nên...
... Cái gì? Không, tất nhiên không phải như kẻ theo dõi! Mười quân đoàn năm 1600 sẽ định kỳ công bố một số thành quả nghiên cứu và vị trí hành tinh đóng quân để nội bộ mười quân đoàn trao đổi tình hình tiến triển mới nhất về dị thú.
Lúc đó, tôi tham gia mọi buổi đại hội của Quân đoàn Tò vò, chỉ để lén nhìn Milan xem anh có khỏe mạnh hay không.
Vào năm 1600, mâu thuẫn giữa mười chủng tộc rất gay gắt, thông tin bị cô lập, làm sao tôi có thể theo dõi Milan như một kẻ cuồng si được? Điều đó sẽ khiến anh bị tổng tư lệnh tò vò nghi ngờ anh là gián điệp!
Cậu đúng là tên vô lễ!]
[Vì lo sợ Milan bị vu khống làm gián điệp mà đành kiềm chế không theo dõi, thật đáng suy ngẫm.] [Nếu đôi này ở vào năm 2000, Joshua có thể tiến xa đến mức độ nào?] [Đầu tiên vi phạm hết thảy các điều luật phạm tội trong điều lệ hành tinh tù binh.]
[Sao cậu ta lại dám dùng từ này để mắng ký giả thế?]
[Phỏng vấn tạm dừng 10 phút.]
[... Xin lỗi, tôi quá xúc động.
Tóm lại, trong ba kiếp trước, tôi không tìm thấy lý do Milan quay lại gia tộc, cũng như thời điểm Milan quay lại gia tộc.
Đây là một bí mật bị che giấu và chôn vùi hoàn toàn.
Mãi đến kiếp này, tôi mới tìm thấy một vài dấu vết.
Milan trở về gia tộc có liên quan đến việc Quân đoàn 2 tò vò bị dị thú tập kích với quy mô lớn nhất trong lịch sử.
...
...
Cậu đã ghi chép lại lời kể của Milan rồi, nội dung của chúng tôi có nhiều điểm tương đồng, vậy tôi sẽ trực tiếp kể cho cậu nghe những gì tôi đã làm sau khi phát hiện ra chuyện này.
Ở kiếp đầu tiên, Milan đã kết hôn với Josko khi tôi 18 tuổi.
Tôi vẫn luôn ghi nhớ mốc thời gian này để cố gắng, nhưng không ngờ rằng Milan lại quay về gia tộc khi tôi vừa tròn 16 tuổi.
Lúc đó tôi vừa hoang mang vừa cảm thấy một sự bất an kỳ lạ.
Theo những thông tin tôi có thể tra cứu, quân y Milan đã thiệt mạng tại chỗ do trụ sở đóng quân bị tấn công dữ dội, do vậy hồ sơ quân thư của anh bị xóa bỏ.
Hồ sơ ghi chép cái chết của Milan ghi nhận nguyên nhân tử vong là gãy nát cột sống, nội tạng vỡ nát và nhiều chỗ gãy xương.
Khi nhìn thấy dòng chữ này, dù đã chuẩn bị tinh thần kỹ lưỡng đến đâu, tôi vẫn bị ù tai dai dẳng.
Sau khi bình tĩnh lại, chứng bệnh cũ của tôi lại tái phát, theo thói quen của thượng tướng Joshua, tôi in ra tập tin ảo đó rồi nhai nuốt, hệt như chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn xua tan bất an.
...
Tôi hiểu Milan không thể bị thương nặng đến thế, nhưng tôi không thể nào không lo lắng.
Hồ sơ chỉ ghi nhận anh bị gãy xương và có vấn đề về cột sống, vậy còn mắt thì sao? Tại sao không ghi chép về việc mắt bị mù?
Suy nghĩ này khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
Hai năm anh trở về gia tộc, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?
Tôi không dám nghĩ xa hơn, chỉ biết liều mạng lao vào chiến trường kiếm lấy chiến công.
Hai năm, chỉ cần hai năm nữa.
Khi tôi đủ 18 tuổi và trở thành sĩ quan, tôi sẽ có cơ hội kết hôn với Milan.
...
Dù vậy mục tiêu của tôi đã thất bại.
Khi tôi 18 tuổi, gia tộc của tôi và gia tộc Milan đều không muốn tôi kết hôn với anh.
Tôi có tài năng xuất chúng, nhưng Milan lại khuyết tật, nên ai cũng cho rằng chúng tôi không xứng đôi.
Cái gì? À, không sao cả.
Khi đó tôi không hề suy sụp, cũng không phải Milan cho rằng chúng tôi không hợp nên tôi cũng không thấy khó chịu.
Gia tộc và Milan và gia tộc của tôi từ chối lời cầu hôn của tôi, tôi đã chọn thời điểm thích hợp, xông vào gia tộc Milan cướp anh ấy ra.]
[... ?] [Toàn điểm trừ, thành ra lại hay.] [Trùng cấp cao mấy người...] [Trùng cấp cao chúng tôi không nhận nồi!]
[...
Đúng vậy, tôi biết hành động của mình tồi tệ vô cùng, tự hại bản thân.
Nhưng, tôi không thể kìm nén được.
Dù đã trải qua ba kiếp, tôi vẫn khó mà cưỡng lại bản năng thôi thúc, tôi nhớ anh da diết.
Tôi khao khát được chạm vào Milan thật sự, tôi muốn được Milan âu yếm, tôi muốn nghe giọng nói của Milan, được nghe lại Milan nhẹ nhàng miêu tả tương lai của tôi và anh.
Ba đời ký ức làm cho đầu óc tôi hỗn loạn, sau khi cướp Milan ra ngoài, tôi vô cùng phấn khích, vứt bỏ những vệ binh của gia tộc Milan.
...
Đúng vậy, giống như một kẻ biến thái.]
[Joshua, cậu tự nhận thức bản thân mình nhỉ.]
[Joshua: Hôm nay Milan không ở nhà, thử biến thái một tí!]
[...
Lúc đó, tôi quấn Milan trong chiếc áo choàng của mình, điều khiển chiến giáp lao vào một hành tinh bão tố có khí hậu bất ổn, hất tất cả quân truy đuổi.
Tôi bật chế độ lái tự động, đẩy ghế ngả ra sau, chiến giáp tôi điều khiển có không gian bên trong rất rộng rãi, tôi quỳ xuống một chân trước ghế lái, lấy ra hộp nhẫn đã chuẩn bị từ lâu.
Tim đập rộn ràng, tôi nín thở chờ Milan tự tay vén áo choàng.
Thế nhưng chờ mãi, anh vẫn ngồi yên không động tĩnh.
Nỗi lo âu len lỏi vào tim.
Tôi đứng dậy, nhẹ nhàng vén áo choàng, khuôn mặt Milan trắng bệch, yếu ớt hiện ra trước mắt tôi.
Tay tôi run lên, hộp nhẫn rơi xuống đất.
...
[Buổi phỏng vấn tạm dừng một tiếng. Theo quan sát của ký giả, ngài Joshua rất khó khăn khi kể lại câu chuyện này. Chúng tôi đã nhiều lần cố gắng tiếp tục phỏng vấn nhưng ngài Joshua không thể nói hết câu. May mắn là ngài Milan có mặt, dành thêm một giờ nữa để giúp ngài Joshua ổn định tinh thần.]
...
Xin lỗi, tôi luôn muốn quên đi đoạn ký ức này, nhưng không bao giờ thành công được.
... Milan, tình hình lúc đó của Milan là...
Năm đó, gia tộc anh đưa anh về nhà, phát hiện ra anh thường xuyên tự phẫu thuật tuyến thể, khiến tuyến thể sản sinh hormone bị teo lại và biến dạng.
Vậy nên... Vậy nên, gia tộc liên minh mới nắm giữ công nghệ này đang cố gắng chữa lành tuyến thể của Milan để anh có thể duy trì sản xuất hormone ổn định.
Hormone của Milan rất có giá trị.
Milan kiên quyết từ chối phẫu thuật, sự phản kháng và đấu tranh của anh bao trùm cả tinh thần và thể xác, ít nhất anh đã duy trì trạng thái căng thẳng hormone trong một năm.
Anh đã trở nên vô cùng suy nhược.
...
Tôi miêu tả không nổi nữa, đoạn này lướt qua.
...
Tôi lục tung tất cả thuốc trị thương trong chiến giáp, tay run lên nhiều lần, kim tiêm trị thương đâm vào xương Milan nhiều lần.
Khi tôi lấy ra kim tiêm trị thương hàng thứ năm, tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của Milan: "Dừng lại, tiêm nữa tôi không thở được."
Tôi cứng đờ tại chỗ, cơ thể bỗng chốc mềm nhũn, quỳ một gối xuống trước mặt anh.
Milan không hỏi tôi là ai, anh trông quá mệt mỏi, hơi thở rất yếu ớt.
Hình ảnh này khiến tôi nhớ đến Milan ở kiếp trước.
Lúc đó, tôi đã tự nhủ thầm trong lòng nhiều lần, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Thế nhưng chứng kiến Milan thế này, tinh thần tôi hoàn toàn suy sụp chỉ trong nháy mắt.
...
Xin lỗi, tôi không muốn nói chi tiết, tóm lại, lúc đó tôi đã phát bệnh với Milan đang suy yếu.
Rất kinh khủng, xin lỗi... rất tệ hại.
Tôi không muốn nhớ lại chút nào.
[Ký giả thấy nét mặt của ngài Joshua né tránh, lo lắng và co giật thoáng xuất hiện trở lại, nhưng ngài Milan ra hiệu bằng ánh mắt cho tôi tiếp tục phỏng vấn, không nên đào sâu.]
...