Livestream Viết Chuyện Tình Trong Sáng Tôi Thành Thần Ở Trùng Tộc

Chương 135

Mút mút mút/đâm đâm đâm

✦✦✦

"Anh đồng ý với đề nghị của em."

Anouchka bỗng thở nặng nề.

Thời Tấc Cẩn duỗi ra ngón tay vuốt nhẹ huy chương vàng trên vai trái của thiếu tướng, mỉm cười: "Nhưng không phải hôm nay, không phải bây giờ."

"..."

Chỉ trong vài giây, Thời Tấc Cẩn đã chứng kiến Anouchka từ trạng thái phấn khích tột độ chuyển sang vô cảm, rồi lại từ vô cảm chuyển sang nụ cười chế giễu ngạo mạn mà hệ thống sợ hãi nhất.

Anouchka ôm lấy eo Thời Tấc Cẩn, lạc giọng: "Hửm."

"Giải thích." Anouchka dẽ dàng cất tiếng, hệt như nặn ra một tiếng cười nhạo từ cổ họng.

Hắn nhìn chằm chằm, không chớp mắt, đôi mắt hai màu như hai viên ngọc điêu khắc từ băng, con mắt vàng nhạt lạnh lẽo, con mắt đỏ thẫm rờn rợn.

Thời Tấc Cẩn không hề sợ hãi, còn thầm nghĩ: Hệ thống mà không treo máy, giờ đã la hét inh ỏi trong đầu anh như ấm đun nước sôi.

"Cuộc gọi video 3D này chỉ kéo dài tối đa 30 phút." Thời Tấc Cẩn hạ giọng: "Xin lỗi vì anh trễ hẹn quá lâu, chỉ còn lại 3 tiếng này."

"Những gì anh đã hứa với em vẫn còn hiệu lực, chỉ là thời điểm hiện tại không thuận tiện thực hiện. 40 phút nữa anh đến hải quan, hôm nay em ăn mặc trang trọng thế này chắc không chỉ có một cuộc họp nhỉ?"

Thời Tấc Cẩn mân mê cầu vai Anouchka, bàn tay lướt qua tua rua, dừng lại ở cổ áo.

Anouchka vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng và khó chịu, không hề bị lay động, cứng rắn kiên định: "Các cuộc họp đó có thể dời lại, họ cũng có thể tự tổ chức, họ chỉ cần chữ ký của em. Em không cần phải tham dự. Anh nhập cảnh sau 40 phút nữa, giao việc vặt cho Jack lo, cùng lắm anh chỉ mất 60 phút cho quá trình xem xét và ký tên xác nhận, em có thể đợi anh trở về trong môi trường 3D."

"Anh thích gì cứ làm, không có thứ gì cản trở ham muốn của anh, đừng quan tâm đến những thứ khác, cấp dưới của em sẽ lo liệu tất cả cho anh." Giọng điệu của quân thư tóc vàng quả quyết.

Wow, Thời Tấc Cẩn cảm thấy bất lực lại buồn cười.

Hành động theo cảm xúc khi áp dụng lên trùng tộc, dường như sẽ bị khuếch đại gấp mười, gấp trăm lần.

Cái tính bám dính đặc trưng của người mới yêu trong giai đoạn cuồng nhiệt khi đặt lên người Anouchka, thì không hề cảm thấy dính người chút nào, mà tất cả đều thành áp lực ép buộc.

Tương tự: Anh nghĩ vậy? Không sao. Bây giờ không tiện? Được.

Năm phút sau vẫn là hắn: Đánh bay bất tiện, chúng ta hẹn hò đi.

"Anh vui cái gì?" Anouchka hỏi bằng vẻ mặt lạnh tanh.

"Tôi đang nghĩ, nếu theo ý thích mà để 'tất cả cam kết' chiếm trọn thời gian còn lại của chúng ta..."

Ngón tay Thời Tấc Cẩn dừng lại trên cổ áo Anouchka, mỉm cười hiền hoà lịch sự, vén nhẹ cổ áo Anouchka.

Ngón tay trắng nõn nới lỏng chiếc cà vạt đen quân đội buộc gọn gàng, khéo léo tháo cà vạt ra khỏi bộ vest đen.

"Có thể sẽ kéo dài cả ngày." Thời Tấc Cẩn ôn tồn nói: "Anh không phải khúc gỗ, cũng có nhu cầu, muốn được ôm, hôn, xoa nắn... Anh hy vọng chúng ta có thể tận hưởng trọn vẹn một ngày."

Thời Tấc Cẩn nhìn chằm chằm vào Anouchka, hồi tưởng lại bài thơ lần đầu tiên hắn gửi cho streamer Fate trên Starnet.

"... Đưa anh đến với mùa xuân, tắm mình trong ánh nắng của sự sống, chớm nở trong tình yêu, chẳng cần tới cầu xin, nó vẫn sẽ tự khắc lớn lên trong niềm khắc khoải mong ngóng." Thời Tấc Cẩn sửa lại một vài từ khóa trong bài thơ, dịu dàng thủ thỉ.

Ánh sáng 3D rọi xuống từ trên cao, Anouchka bất chợt bị lóa mắt.

Ánh sáng rọi lên hàng mi dài bạc của Fate, rồi lại rọi vào con ngươi của anh, ánh sáng biến ý cười của anh thành chú cá nhỏ.

Cá con tung tăng bơi lội trong hồ bạc trong veo, khuấy động ra gợn sóng lăn tăn.

Anouchka bừng tỉnh, cả người cứng đơ.

Gương mặt cau có vô thức của hắn biến thành mảnh gỗ khô, từ từ nứt ra khỏi khuôn mặt.

Đôi mắt thú hình kim của Anouchka trở lại thành chấm tròn, rồi co lại thành chấm nhỏ.

Nét trẻ trung, ngây thơ và bối rối hiện ra từ gương mặt cứng đơ và ánh mắt đăm đăm của Anouchka. Vỏ bọc trưởng thành được tạo nên từ bộ quân phục, tính cách mạnh mẽ và ham muốn kiểm soát không cho phép phản bác, đã bị Thời Tấc Cẩn làm tan vỡ chỉ bằng một cái ngoắc tay.

"Hừm." "À." "Ừm." Anouchka đáp lời, mỗi tiếng cách nhau đúng 2 giây, chính xác như chim cuốc báo giờ.

Thời Tấc Cẩn dùng ngón tay móc ra chiếc cà vạt của Anouchka, đầu ngón tay xoay xoay, chiếc cà vạt đen bóng mượt, phẳng phiu biến dạng dưới sự điều khiển của ngón tay trắng ngần.

"Anh coi như em đồng ý đổi thời gian." Thời Tấc Cẩn cười nói: "Lần sau anh sẽ xử lý hết mọi việc trước, đăng xuất khỏi mạng xã hội, chỉ giữ đường dây liên lạc trực tiếp với em."

Mắt Anouchka không thể nào ngơi nghỉ, lúc vô thức liếc nhìn bàn tay anh, lúc lại nhịn không được quay lại ngắm nụ cười của anh, hàng mi vàng óng như bị điện giật, run run lúc mở lúc nhắm.

"Ừ." Anouchka nhắm mắt nói: "Được, có thể, cứ sắp xếp theo ý anh."

Anouchka nhắm mắt, bình ổn lại nóng nảy trong lòng.

Bỗng dưng hắn cảm nhận được chóp mũi mình bị hôn nhẹ.

Anouchka mở mắt ra lần nữa.

"Tranh thủ thời gian, anh muốn hôn em là thật." Thời Tấc Cẩn nói, anh nâng gương mặt Anouchka, nâng cằm Anouchka lên, điều chỉnh đến góc độ hôn thích hợp.

"..." Ầm! Lúc này, Anouchka cảm thấy xương sườn đau nhói, nhịp tim đập nhanh đến mức tai bên kia nghe thấy tiếng cảnh báo y tế từ AI vòng trí não trong thế giới thực.

Vỏ bọc trưởng thành tan vỡ trong nháy mắt dưới bàn tay âu yếm của người yêu, Anouchka bị máu nóng lấn át lý trí.

Hắn ôm chặt eo Thời Tấc Cẩn, ngửa mặt lên cháo lưỡi.

...

Năng lực học hỏi của Anouchka không ai sánh kịp, nụ hôn mà Fate dùng để chinh phục hắn, chỉ cần nhớ lại là hắn đã học được cách hôn kỳ diệu này.

Lưỡi của tộc bướm bẩm sinh đã có lợi thế về độ dài, hắn giỏi hơn Fate cũng phù hợp kiểm soát cách hôn này.

...

...

"Ưm..." Thời Tấc Cẩn ghì chặt đầu Anouchka, đẩy hắn ra sau, bật ra tiếng ho khan không kìm được.

"Khụ khụ... Khụ khụ..." Thời Tấc Cẩn nghiêng mặt ho dữ dội, nhược điểm da trắng của anh hiện rõ, ho sặc khiến da anh đỏ ửng, từng mảng lớn từ mặt lan tới cổ.

"Xin lỗi." Lúc này đầu óc Anouchka không còn nhường nhịn và quan tâm, Thời Tấc Cẩn che miệng ho, hắn liền tiến sát lại hôn lên mu bàn tay.

Chiếc lưỡi đặc trưng của tộc bướm quấn lấy ngón tay Thời Tấc Cẩn, muốn len lỏi qua khe ngón tay, tiếp tục mút mát.

Thời Tấc Cẩn bị quấn quýt đến mức không chịu nổi: "Được rồi, được rồi, ngừng một lát."

Anh ấn đầu Anouchka xuống, ấn mái tóc vàng óng xuống cổ.

Ai ngờ, Anouchka lại bị cổ của anh kích thích.

Thời Tấc Cẩn bị Anouchka siết đến mức không thở nổi, thở dồn dập, cổ nổi gân toát cả mồ hôi, da trắng ửng đỏ. Anouchka vừa mới áp sát, đầu óc liền trống rỗng.

Anouchka đột nhiên quên mất việc hôn.

Hắn mê mẩn như nhập ma, áp sát mặt vào động mạch và yết hầu của Thời Tấc Cẩn, dùng nhãn cầu, sống mũi và khứu giác để cảm nhận dòng máu cuồn cuộn chảy bên dưới da nửa kia.

Dòng máu tuôn trào từ tim nửa kia, mang theo sức sống mãnh liệt và niềm vui hân hoan dồn dập. Máu nóng hổi nhuộm đỏ làn da của nửa kia, nhuộm đỏ những giọt mồ hôi lấm tấm. Anouchka say sưa nuốt mật ngọt, như nếm được sự đầu hàng không lời của bạn đời.

Anouchka cọ sát vào cổ áo của Fate, khao khát mật ngọt, nhưng không chỉ là mật ngọt.

...

Thời Tấc Cẩn bỗng ôm chặt khuôn mặt Anouchka, ngăn chặn hành động cúi thấp đầu của hắn!

Anh cảm thấy cổ áo cài chặt của mình bị Anouchka cắn nát!!

Mà vẫn còn đang trong cuộc gọi video 3D!!

Thời Tấc Cẩn lập tức khống chế, cúi đầu dùng nụ hôn dẫn dắt Anouchka ngẩng đầu lên.

Anouchka không hề phản kháng, hơi thở ấm áp của nửa kia phả lên môi, hắn không chút do dự nhả ra cúc áo đã cắn nát, ngẩng đầu lên vụng về đuổi theo hơi thở của Fate.

Chẳng mấy chốc, cả hai lại quấn quýt hôn nhau một cách lộn xộn.

Anouchka có cách thể hiện tình cảm rất riêng, đầu tiên dùng nhãn cầu dán sát rồi mới hôn.

Thời Tấc Cẩn vừa nổi da gà vừa khó thở.

Nụ hôn do Anouchka dẫn dắt lộn xộn lại không có quy tắc.

Trong 30 phút, có vài phút môi Thời Tấc Cẩn bị ép hôn qua mí mắt mềm mại của Anouchka. Mi vàng như gai nhọn cọ xát môi Thời Tấc Cẩn, hệt như đang mời gọi anh nếm thử điều gì đó.

Rồi mấy phút sau, Thời Tấc Cẩn buộc phải dùng ngón tay tách môi Anouchka ra, nhét ngón tay cái vào miệng hắn, ép hắn phải nương nhẹ không cắn nát ngón tay anh, chủ động giảm bớt lực mút.

Suốt cả quá trình, Thời Tấc Cẩn không thể thở bằng miệng.

Môi vừa mở, đầu lưỡi đã bị cuốn ra ngoài.

Trong thực tế, Thời Tấc Cẩn còn cảm nhận được vị tanh nhạt từ gốc lưỡi.

Việc này quá sức chịu đựng!

"Anouchka!"

Thời Tấc Cẩn túm lấy mái tóc Anouchka, kéo mạnh về sau, mái tóc vàng bị bứt đi một mảng, Anouchka vẫn đứng im như tượng đá.

Anouchka mất hết lý trí, cuồng nhiệt hôn Thời Tấc Cẩn, nụ hôn kiểu Pháp của hắn biến thành vũ khí, Thời Tấc Cẩn bị tấn công đến mức thiếu oxy, mắt nổ đom đóm.

Sóng não của Thời Tấc Cẩn hoạt động quá mạnh, hệ thống hoang mang, ló đầu ra xem thử.

Chớp mắt một cái, hệ thống đã thành ấm đun nước sôi: "Áhhhhhh!!! Thời sensei hormone của anh xao động quá, sắp làm vòng cổ hết pin rồi! Lỡ pheromone rò rỉ ra ngoài bị chip 3D phát hiện!!! Starnet sẽ coi cuộc gọi video 3D này là hành vi lừa đảo bán pheromone của trùng đực bất hợp pháp!!!"

Hệ thống suy sụp hàng ngày.

Thời Tấc Cẩn cũng hơi chịu không nổi.

Anh không ngờ hai câu nói sến súa đơn giản lại có thể khiến Anouchka phấn khích đến thế.

Bài học rút ra, nói chuyện sến súa với thiếu tướng có khả năng tự kiềm chế thất thường này phải suy nghĩ kỹ trước khi nói, không cẩn thận sẽ kích hoạt debuff "lưỡi lửa".

...

"Em hôn đến mức tôi sắp ngắt mạng rồi." Thời Tấc Cẩn ho khan trong lúc lấy hơi.

Anh chặn trán Anouchka: "Dừng tại đây."

Anouchka không vội dừng lại, vẫn còn duỗi lưỡi ra.

Thời Tấc Cẩn không chút do dự, giơ tay lên sờ vào thái dương. Nơi đó có gắn chip cảm ứng, chỉ cần tháo ra sẽ cưỡng chế đăng xuất.

Râu bướm của Anouchka bỗng căng ra, ánh mắt trở nên tỉnh táo ngay lập tức. Hắn thu lưỡi lại, theo bản năng dụi mặt vào hõm cổ Thời Tấc Cẩn.

Anouchka dừng lại đột ngột, cuối cùng vùi mặt vào vai Thời Tấc Cẩn, hít sâu để lấy lại bình tĩnh.

"Đừng ngắt liên lạc để cảnh cáo em." Anouchka hơi nổi giận, hắn cố nén tiếng thở dồn dập, một lúc sau khàn giọng nói: "Em sẽ nghe theo mệnh lệnh của anh, anh bảo dừng là dừng, không bao giờ lờ đi nữa. Đừng dùng cách này để phạt em."

Thời Tấc Cẩn ôm lấy cổ hắn, lồng ngực phập phồng, cố điều hòa nhịp thở, dùng ngón tay chải tóc vàng ướt đẫm của hắn: "Lần sau nói."

Vì là video 3D nên Thời Tấc Cẩn nhẹ nhàng kéo râu bướm của Anouchka, không đưa ra phản hồi trực tiếp mà nói: "Tư lệnh Cash, hãy cố gắng thể hiện tốt."

Anouchka ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm rồi hỏi: "Giận?"

"Không có." Thời Tấc Cẩn nói.

Anouchka im lặng, nhìn chằm chằm vào anh.

Dường như đang tức giận lại như không nghĩ gì cả, cứng đờ, không biết làm thế nào để giải quyết tình huống này.

Thời Tấc Cẩn có cách giải quyết, chỉ cần nói: Được, lần sau sẽ không cảnh cáo em như vậy.

Anouchka sẽ lập tức thả lỏng, bầu không khí căng thẳng sẽ tan biến, cả hai lại có thể ôm nhau âu yếm cho đến khi kết thúc.

Nhưng, không được.

Anouchka lớn lên trong môi trường áp lực cần phải có tính tấn công mạnh mẽ, tính hung hăng và ham muốn kiểm soát đã hình thành nên bản chất của hắn, hắn không biết cách cân bằng mối quan hệ, nếu Thời Tấc Cẩn luôn khoan dung và nhượng bộ, Anouchka sẽ từng bước dùng thói quen xâm lược để làm sâu sắc mối quan hệ tình cảm này.

Nhưng, tình yêu lành mạnh không phải là một người luôn nhượng bộ và chịu đựng, còn người kia thì luôn được đà lấn lướt.

Hành động bốc đồng muốn tiến xa hơn trong thế giới ảo của Anouchka hôm nay rất thiếu suy nghĩ, tuy không đến mức khiến Thời Tấc Cẩn tức giận, nhưng cũng khiến anh nhận ra rằng cần phải vạch ra một ranh giới cho Anouchka.

Thời Tấc Cẩn ôm lấy gương mặt Anouchka, nhẹ nhàng hôn lên mắt hắn, mỉm cười nói: "Nếu còn làm điều liều lĩnh như hôm nay nữa, tôi sẽ nổi giận, nhưng hiện tại thì không, em biết giới hạn ở đâu, đừng vượt quá là được."

Thời Tấc Cẩn nói: "Đừng làm tôi giận thật, Anouchka."

"... Được." Anouchka nắm lấy tay Thời Tấc Cẩn, cúi đầu, áp má và môi lên lòng bàn tay anh.

Thời Tấc Cẩn cảm nhận được môi của Anouchka run nhẹ trong lòng bàn tay mình.

Ngay sau đó Anouchka chứng minh mình vẫn tỉnh táo.

"Thời gian tới em sẽ khóa chế độ gọi video 3D. Kiểm soát tốt trạng thái, khi cần thiết dùng thuốc an thần điều chỉnh cảm xúc, em sẽ nhanh chóng sắp xếp cố định lại trạng thái."

Anouchka không hề biện minh hay cầu xin, chỉ sau một lời cảnh cáo nhẹ nhàng của Thời Tấc Cẩn, hắn liền lao vào con hẻm cụt, quyết tâm thực hiện đến cùng.

Thời Tấc Cẩn: ...

Sao lúc này lại toàn cơ bắp.

Thời Tấc Cẩn muốn vạch ra ranh giới để Anouchka kiềm chế bản thân, còn hắn có ý thức tự quản lý nghiêm khắc, lập tức cắt đứt hoàn toàn.

Thời Tấc Cẩn câm nín.

Nhưng ranh giới chính là ranh giới, chỉ có ranh giới rõ ràng mới khiến tình cảm bền lâu, giúp hai bên giữ gìn bản thân, duy trì rung động và yêu thương lâu dài.

Điều này áp dụng cho mọi mối quan hệ.

Anouchka nắm lấy tay Thời Tấc Cẩn, rồi lại buông ra: "Anh đừng thất vọng, em rất có năng lực chấp hành cao."

Đứa trẻ ngốc nghếch đáng yêu, trời cao thương người thật thà... Câu nói dân gian quả không sai, Thời Tấc Cẩn thầm thở dài.

"Ngày 10 tháng 9." Thời Tấc Cẩn vòng tay qua vai Anouchka, áp mặt vào mái tóc vàng của hắn, báo cho một bất ngờ mới: "Anh sẽ đến Carnival, gặp em ở đó."

"Anh không được đến!" Anouchka trừng mắt, sẵng giọng: "Cả vũ trụ đều đang chú ý sự kiện trọng đại này, ai cũng đoán xem anh có đến hay không, lần này Liên minh Thủ đô đã xin cử đi hai chi đoàn vũ trang liên sao, Tòa án đã điều động một nửa lực lượng của Quân đoàn 4 đến đó!"

Thời Tấc Cẩn nói: "Những kẻ căm ghét anh dù có ngu ngốc đến đâu, cũng không dám truy bắt tập kích anh công khai. Lần này có quý ngài bậc cao của Mắt Mèo đến dự, Carnival được livestream toàn cầu, bốn vùng sao lớn trong vũ trụ bao gồm cả Mắt Mèo đều có kênh livestream. Dù đám trùng kia điên đến đâu cũng không dám làm càn trước bao con mắt."

"Không phải anh không có lực lượng tự vệ, kể từ khi anh xuất hiện trên mạng cho đến nay, anh liên tục bị Liên minh Thủ đô, Tòa án và Quân đoàn Ong vàng truy bắt."

"Nhưng đã có ai thành công?" Thời Tấc Cẩn nói: "Hơn nữa, lần này trùng mời anh đã đưa ra một thỏa thuận khó có thể từ chối. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng những gì trùng đó đang nắm giữ, anh quyết định sẽ đi."

"Thứ gì." Anouchka hỏi bằng vẻ mặt không mấy vui vẻ, rồi lại hỏi: "Nếu có thể cho em biết thì hãy nói cho em nghe."

"Trùng từ Mắt Mèo tới muốn gặp anh." Thời Tấc Cẩn nói, suy nghĩ về nguyên nhân bèn che giấu sự thật, nói: "Chuyện này liên quan đến thân phận của anh."

Anouchka lập tức thôi không hỏi nữa.

Chủ đề này khiến Anouchka tỉnh táo lại, hắn đỡ lấy bàn tay đeo nhẫn của Thời Tấc Cẩn, tháo chiếc nhẫn ra đưa mặt trong của chiếc nhẫn cho anh xem.

"A.C, Anouchka." Thời Tấc Cẩn đọc lên những con chữ được khắc trong nhẫn.

"Ừm." Anouchka đáp: "Lúc mới vào đã muốn cho anh xem rồi."

Thời Tấc Cẩn nhận ra chi tiết bèn mỉm cười hỏi: "Đã quên rồi sao?"

Anouchka lẳng lặng đeo nhẫn lại cho Thời Tấc Cẩn.

Thời Tấc Cẩn cụp mắt, rõ ràng biết là ảo ảnh, Anouchka vẫn lặp lại hành động đeo lần thứ hai.

Cố chấp đến ngốc nghếch.

"Còn có một lý do, anh phải đi Carnival."

Thời Tấc Cẩn nói với Anouchka: "Có em bên cạnh, anh cảm thấy an toàn nên anh mới quyết định đến."

"Anouchka, mục tiêu anh đến Carnival có em, anh muốn gặp lại em, ôm lấy em thật sự."

Lượng thông tin trong câu này khiến Anouchka tỉnh thần lại, mắt hóa thú trong tích tắc, cặp râu dựng đứng! Nhanh như điện xẹt! Vung vào tai Thời Tấc Cẩn.

Thời Tấc Cẩn nghiêng đầu, vài giây sau thở dài nói: "Anouchka, thở đi."

Anouchka nắm chặt tay Thời Tấc Cẩn: "... Tên, cho em một cái tên."

"Lúc kia em về có ngầm hỏi qua một số con đường, bọn họ... một nhóm trùng kia, không được phép dùng họ gia tộc, tên cố định và ID cố định phải đổi ba tháng một lần." Anouchka dừng lại vài giây, rồi lại nói: "Ngoài Fate, anh có tên gọi nào quen thuộc không? Nếu không có, em muốn đặt cho anh một cái tên."

Lại một khoảng im lặng kéo dài hơn mười giây, Anouchka rời mắt: "... Em đã đặt cho anh một cái tên."

"Sau đó cái tên mới kia khắc vào chiếc nhẫn, em cũng đeo rồi đúng không."

"... Ừm." Anouchka đáp lời, nhìn lảng sang chỗ khác.

"Để anh xem nào."

Anouchka chạm nhẹ vào túi áo khoác quân phục, Thời Tấc Cẩn không nhìn rõ động tác của hắn, Anouchka giơ tay lên lần nữa, ngón tay cử động như ảo thuật gia biến ra một chiếc nhẫn bạch kim.

"Destiny." Thời Tấc Cẩn nhìn lướt qua dòng chữ bên trong, cảm thấy hơi khó đọc, trong lòng lẩm nhẩm đọc theo tiếng Anh, bỗng hiểu ra: Đây là một cách phát âm khác của vận mệnh.

"Ừm." Anouchka đáp: "Em đã tra nghĩa gốc từ biệt danh của anh, phân tích ra có nghĩa là vận mệnh, mà ít trùng nào dùng cái tên này."

"Khi anh đeo nhẫn, em thuộc về anh." Anouchka đặt chiếc nhẫn vào tay Thời Tấc Cẩn, cởi găng tay đen ở một bên tay, dừng lại 1 giây, giọng phát thanh thường dùng trong các buổi họp cất lên một cách kỳ diệu: "Giờ đã đến lúc anh dùng quyền lợi mà anh xứng đáng được hưởng."

Thời Tấc Cẩn nhìn hắn vài giây vẫn mỉm cười đeo chiếc nhẫn lên ngón tay hắn.

Râu bướm của Anouchka khẽ rung lên, kìm nén nép vào mái tóc vàng, giọng nói bình thường như không có gì: "Ừ, tốt lắm."

"Anh có tên quen gọi." Lúc này Thời Tấc Cẩn mới nhẹ nhàng nói.

"..."

Ánh mắt Thời Tấc Cẩn vô thức hướng về râu bướm cong queo lại đột ngột duỗi thẳng của Anouchka.

Nhìn nhiều lần đều thấy râu bướm của Anouchka giống như tai thỏ, khi cử động lại mang theo nét thú vị kỳ lạ.

"Nhưng cái tên này không được phép ghi vào hồ sơ, cũng không được phép xuất hiện trong bất cứ trường hợp nào có thể bị ghi chép lại. Anouchka, hãy nhớ kỹ điều này." Thời Tấc Cẩn nắm lấy tay hắn, thầm thì với Anouchka: "---"

Anouchka nhìn chăm chú vào môi Thời Tấc Cẩn.

"Đã nhớ chưa?" Thời Tấc Cẩn hỏi.

"Hôn." Anouchka đột nhiên nói.

"Hả?" Thời Tấc Cẩn khó hiểu.

Anouchka giải thích: "Tên của anh có hai cái hôn."

(*) 时寸瑾: Từ 时 đầu này có miệng nằm dọc, tứ thứ ba 瑾 có hình miệng nằm ngang.

Thời Tấc Cẩn phản xạ có điều kiện đọc lại tên mình, cái tên đã gắn bó với anh nhiều năm, nhất thời không nghĩ đến khía cạnh này.

"À, ra là vậy." Thời Tấc Cẩn mỉm cười.

"Còn 10 phút nữa." Anouchka liếc nhìn đồng hồ, giọng cứng nhắc, không quá ôm hy vọng: "... Xin hôn."

"Được." Thời Tấc Cẩn nhẹ nhàng đáp.

Môi Anouchka run run, khuôn mặt vô thức nhích lại gần, nhưng bỗng dừng đột ngột, môi mấp máy dâng lên cái hôn thầm thì không lời: "---"

Thời Tấc Cẩn vui vẻ đáp lại, cả hai hôn phớt như thưởng thức món ăn, nuốt lấy âm tiết không thể ghi chép này.

...

...

"Phó quan Jack đến gõ cửa rồi, Thời sensei, cả hai đừng dính lấy nhau nữa được không... anh cũng cần nạp lại hormone cho vòng cổ..." Hệ thống nhỏ nhẹ nhắc nhở Thời Tấc Cẩn.

Trên màn hình video 3D, Thời Tấc Cẩn lại bị Anouchka hôn đến mức hoa mắt. Anh đưa ngón tay chặn miệng Anouchka: "Dừng lại."

"... Rõ ..." Anouchka ép bản thân dừng lại, suy nghĩ hỗn loạn, lỡ lời nói: "Rõ, trưởng quan..."

Lồng ngực Thời Tấc Cẩn phập phồng mấy lần, tiếng cười không thể nén lại được, anh nói: "Lưng anh lạnh, kéo áo cho anh một chút, đuôi bướm của em lại quấn vào tay anh rồi."

Anouchka hơi chậm chạp, hai giây sau mới kịp phản ứng.

Sang giây thứ ba, cả người hắn như bị điện giật, mặt không biểu cảm cúi đầu xuống, quần áo Thời Tấc Cẩn lộn xộn, lộ ra một phần eo và... ?

... ?

Anouchka đang nắm chặt trong tay trái một chiếc đuôi bạc trắng mang ý nghĩa biểu tượng vô cùng quan trọng.

Chiếc đuôi bạc này được bao phủ bởi những vảy mềm mại, cảm giác trơn mượt êm ái. Phần cuối đuôi phình ra, tựa như một nụ sen đang khép kín, vảy ở đầu đuôi cứng hơn, ẩn chứa bên trong là những sợi thần kinh xúc giác có khả năng khiến trùng cái đang điên cuồng trở nên im lặng chỉ trong vòng một giây.

Lúc này chiếc đuôi đang quấn quanh cánh tay trái của Anouchka bị hắn bóp chặt một đoạn.

Đồng tử của Anouchka giãn ra: "..."

Sắc lệnh Mắt Mèo mà hắn đã đọc đi đọc lại từ năm 18 tuổi bỗng hiện ra trong đầu hắn với kích thước to gấp đôi: Chỉ được phép chạm vào móc đuôi khi có sự cho phép của quý ngài!!! Bất cứ lúc nào khác đều bị coi là quấy rối nghiêm trọng!!! Chạm vào đột ngột, độ phản cảm của quý ngài là 100%! Bị Tòa án cấm vĩnh viễn!!

Lần này Anouchka rớt mạng đầu tiên.

"Kém!" Hệ thống kháy.

"Phải rồi." Thời Tấc Cẩn tháo chip 3D, lắc đầu, đứng dậy đi vào phòng tắm để bổ sung thuốc ức chế vào chiếc vòng cổ đã hết.

"Mở quạt thông gió, dọn dẹp không khí trong nhà." Thời Tấc Cẩn nói.

Hệ thống: "Vâng!"

20 phút sau.

Thời Tấc Cẩn dắt Rolley và Raleigh đi vào cửa hải quan, một nhà Amy theo sát bên cạnh.

"Đi theo anh." Phó quan Jack cầm một chiếc trí não, dẫn Thời Tấc Cẩn và những trùng khác rời khỏi đại sảnh hải quan, đi theo một lối đi đặc biệt ít trùng hơn.

Bận tâm đến những trùng thân thuộc này, Jack giữ vẻ mặt lạnh lùng dành riêng cho trùng cấp cao đối với một nhà Fate, nhưng lại dùng trí não liên tục gửi tin nhắn giải thích cho trí não của Fate.

J: [Theo yêu cầu của ngài, tôi đã sắp xếp khu vực chuyên biệt dành cho trùng không xét nghiệm máu và không khám sức khỏe. Quân đoàn Tò vò đã hoàn toàn kiểm soát hành tinh Gamma, nhưng họ khá dễ dãi ở khu vực hải quan, miễn là "hồ sơ đầy đủ", họ sẽ cho qua mà không cần đóng dấu.]

J: [Đồng thời,... ]

Thời Tấc Cẩn đeo tai nghe Bluetooth, nghe từng tin nhắn văn bản được chuyển đổi thành giọng nói.

Hệ thống và phó quan Jack cùng Quân đoàn Tò vò đều buông thả mà mở quyền kiểm soát hải quan, Thời Tấc Cẩn dễ dàng nhập cảnh mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, họ nhanh chóng hòa mình vào dòng trùng qua lại.

Cùng lúc đó.

Mắt Mèo.

Phòng tắm.

"... Không thể nào..." Valentine ngồi trên nắp bồn cầu bấm trí não khởi động rồi lại tắt máy, giao diện khởi động hiển thị không thể đăng nhập tài khoản này.

Cậu cắn móng tay, lẩm bẩm: "Bị tổ mạng lưới Mắt Mèo phát hiện rồi..."

Song tin nhắn của Fate quá quan trọng đối với cậu, cậu không thể tiếp tục chờ đợi.

Chờ đợi vô ích!

Valentine cất kỹ vòng tay trí não trước, trầm ngâm một hồi rồi quyết định đến gặp thầy Gabriel.

Thầy Gabriel là trưởng quan lễ nghi, có vòng tay trí não kết nối với thế giới bên ngoài, chắc chắn có máy dự phòng.

Mình phải... phải nghĩ cách nào đó để xin thầy Gabriel một cái máy dự phòng.

Tuyệt đối không được tiết lộ chuyện bên cạnh Fate có cô nhi vụ án năm 1980. Valentine rửa mặt cho tỉnh táo, nhìn vào gương rồi tự động viên bản thân.

Trên đường đi, Valentine từ chối cho tôi tớ đi trước báo tin cho thầy Gabriel, cũng không cho tôi tớ lái xe đưa mình đi, mà chọn đi bộ đến chỗ thầy Gabriel.

Do quy định lễ nghi, hành cung nơi thầy Gabriel ở cách Thánh Điện Lộ Cung nơi Valentine ở một km. Quãng đường này đã cho Valentine thời gian để suy nghĩ về lý do.

Cậu đi bộ đến nơi ở của thầy Gabriel, tôi tớ ở đó ra đón, nhiệt tình nói: "Trưởng quan Gabriel đang làm việc trong thư phòng, trưởng quan đã dặn dò khi ngài đến bất cứ lúc nào cũng có thể trực tiếp gõ cửa."

"Được rồi, cảm ơn." Valentine gật đầu, tâm trạng thấp thỏm bớt đi đôi chút.

Tôi tớ dẫn đường, cậu bước nhanh đến trước cửa thư phòng, gõ cửa ba lần, thiết bị liên lạc bên cửa vang lên giọng nói: "Vào đi."

Valentine nghe tiếng động, khựng lại một lát.

Cậu đẩy cửa, phát hiện phòng không bật đèn chính, chỉ có vài ngọn đèn mờ ảo.

Thư phòng của thầy Gabriel rộng lớn, toàn bộ tường được làm thành giá sách hình tròn, sách san sát xếp kín tường như một tấm lưới tạo thành từ những ô vuông.

Lúc này Gabriel đang ngồi sau bàn làm việc, dường như trong tay đang cầm thứ gì đó.

Chiếc ghế quay lưng về phía cửa, Valentine chỉ có thể thấy nửa bên vai của Gabriel, bàn tay đặt trên tay vịn, mái tóc dài màu bạc nửa xoã hơi rối bời.

Valentine mang tâm trạng lo âu bước vài bước về phía trước, nhận ra mùi máu thoang thoảng trong không khí.

Mùi máu này bị hương thơm nồng của nước hoa và mùi gỗ của giá sách át đi, cậu không chắc chắn lắm, bước thêm vài bước để nhìn rõ hơn tình hình bên trong căn phòng.

"Thầy Gabriel? Thầy khỏe không? Giọng thầy nghe có vẻ không được khỏe? Có bị ốm không ạ?" Valentine bước vào trong, bỗng dưng dừng lại.

Trên sàn nhà...

Sàn nhà trải đầy ảnh.

Đồng tử Valentine co rụt lại, tất cả đều là ảnh chụp cận cảnh móc đuôi của quý ngài, mỗi bức đều có mã hoá đi kèm.

Valentine nhìn kỹ hơn, thậm chí còn thấy hình dạng móc đuôi của một vài bạn bè của mình.

Những bức ảnh chồng chất lên nhau trong căn phòng mờ tối, trông như tuyết rơi bị vô số dấu chân giẫm nát.

Thầy của cậu vẫn luôn ngồi yên lặng quay lưng lại với cậu, Valentine lắng nghe cẩn thận, miễn cưỡng mới tìm thấy tiếng thở của thầy Gabriel trong tiếng ồn nhỏ của điều hoà im ắng và máy phun tinh dầu.

Nhìn kỹ hơn, Valentine nhận ra ruy băng đen mà thầy Gabriel hường dùng để buộc tóc đã rơi xuống một góc thảm trong bức ảnh.

Dải lụa đen bị xé rách thành ba mảnh, nằm rải rác trên sàn nhà. Vết rách đã làm cho những sợi vải bị biến dạng, đầu sợi xoắn vặn rối bời, trông như những nắm tóc đen bị giật đứt.

Valentine nhìn thấy cảnh này càng lo lắng cho thầy Gabriel, cậu tiến thêm vài bước, tầm nhìn được mở rộng hơn.

Bỗng một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Valentine.

Cậu nhìn rõ thứ thầy Gabriel đang cầm trong tay trái.

Đó là ảnh mã hóa móc đuôi của cậu.

Nhưng bức ảnh của cậu không còn mới nguyên vẹn như những bức ảnh trên mặt đất.

Thầy Gabriel nắm bức ảnh của cậu như nâng niu một bông hoa.

Nhưng ngón tay của Gabriel lại đâm xuyên góc bức ảnh, tạo ra một lỗ trên đó. Vừa nâng niu, vừa bóp nát bức ảnh.

Valentine im lặng vài giây, lòng trào dâng một nỗi hoảng loạn không thể diễn tả bằng lời.

"... Thầy?" Valentine dừng bước, cánh cửa thư phòng hé mở, ánh sáng hành lang tràn vào, cậu đứng giữa ranh giới sáng tối, không dám tiến thêm bước nào.

Một lát.

"Valentine à." Trưởng lễ nghi quay lưng đáp lại nhẹ nhàng: "Ừm, thầy hơi khó chịu."

Két. Ghế tay vịn phát ra tiếng xoay.

Tim Valentine đập thình thịch, ghế của trưởng lễ nghi sao có thể có tiếng ồn như vậy?

Loại tiếng ồn này chỉ có thể xảy ra khi ghế ma sát vào một bộ phận nhỏ nào đó thôi chứ?

"Ừm." Valentine gật đầu đáp lại, dù trong lòng đã nao nao, nhưng nhớ đến bao năm được thầy Gabriel chăm sóc, nên nỗi lo lắng cho sức khoẻ của thầy lấn át hết thảy. Cậu hỏi: "Sao thầy không gọi bác sĩ đến?"

"Không có gì đáng lo." Thầy Gabriel cất tiếng từ trong bóng tối.

Căn phòng rộng lớn, nhưng ánh sáng đèn trang trí lại lờ mờ.

Valentine chỉ lờ mờ nhận ra nụ cười của thầy Gabriel trong bóng tối, nhưng không thể nhìn rõ đôi mắt của thầy.

Valentine đưa tay ra sau lưng, siết chặt ngón tay bất an: "Thầy ơi, con đến đây là để..."

"Valentine." Trong bóng tối thầy mỉm cười bỗng nói: "Thầy có một câu hỏi cần con giải đáp."

"Vâng? À! Được ạ. Thầy hỏi đi ạ." Valentine đáp.

"Bình thường khi móc đuôi của con va chạm hay cọ xát, cảm giác ra sao?"

"Hả." Valentine thắc mắc, chẳng phải đây là điều ai cũng biết tại Mắt Mèo sao? Đuôi của quý ngài ít nhất cỡ 30 sợi thần kinh, nhiều thì lên đến hàng trăm. Sợi thần kinh chỉ được một lớp da thịt mỏng và vảy mềm bảo vệ, mà búi thần kinh ở da thịt và vảy mềm cũng được sợi thần kinh trong đuôi điều khiển.

"Phải, đau chứ?" Valentine bối rối nói.

"Giả sử, vảy mềm bị xé rách thì sao?"

Valentine vô thức nhíu mày phản cảm: "Đây khác gì lột da đâu? Không ai được phép làm vậy, phạm pháp!"

Dường như hôm nay trưởng lễ nghi Gabriel phụ trách và viết một phần luật Mắt Mèo đã trở thành kẻ mù luật.

"Vậy nếu vảy xuất hiện những vết xước không thể phục hồi thì sao?" Y tiếp tục hỏi.

Valentine shhh một tiếng, cảm thấy đau lây: "Nếu vết mài không thể phục hồi được, sau khi bong tróc vảy, chắc chắn vết thương sẽ bị đè nén trong thời gian dài, dẫn đến một phần dây thần kinh tự lành bị hoại tử? Thầy ơi, con không thể tưởng tượng được, có trường hợp trưởng thành bị rụng vảy nào mới xuất hiện ở thành phố y tế hả?"

"..."

Thầy của cậu bỗng im lặng.

Valentine chờ một lúc, nhỏ giọng: "Thầy Gabriel? Con có chuyện muốn nhờ..."

"Valentine." Giọng thầy giáo cất lên dịu dàng: "Hôm nay thầy hơi khó chịu, con có thể về trước được không? Có chuyện gì, để lần sau chúng ta nói chuyện nhé?"

"... Dạ..." Mới hôm qua, Valentine còn dám đùa nghịch một chút, nhưng giờ không còn tâm trạng đó nữa, vừa trả lời xong liền lập tức quay người, nín thở bước ra ngoài.

...

Gabriel lắng nghe tiếng Valentine rời đi.

Đầu tiên đứa bé kia đi bộ, sau đó chạy, tiếng bước chân dần xa dần rồi biến mất.

Y cúi đầu nhìn bức ảnh trong tay.

Chiếc đuôi trong ảnh có màu nâu nhạt, phủ đầy vảy mềm, vảy óng ánh như ngọc dưới ánh mặt trời. Đó là một chiếc đuôi rất khoẻ mạnh, rất đẹp và đầy sức sống.

"... Đau đến thế sao." Gabriel lẩm bẩm, đầu ngón tay hoá thú, móng nhọn lại đâm thủng một lỗ vào đó.

...

...

"Ahhh Thời sensei!!! Lá bài Gabriel lại di chuyển rồi!!"

Vùng sao Bắc Cực, hành tinh Gamma trưa 13 giờ.

Thời Tấc Cẩn uống cạn bát canh nóng hổi, trong lòng tự hỏi: "Đã di chuyển bao nhiêu? Vẫn chưa mở khóa..."

Hệ thống thét lên: "Vậy mà Gabriel đã mở khoá 2 chương nguyên tác!!!!!"

Hào phóng thế? Thời Tấc Cẩn hỏi hệ thống: "Tiến độ mở khóa bao nhiêu, cung cấp bao nhiêu điểm cốt truyện?"

Hệ thống bỗng líu lưỡi: "Ừm..."

Thời Tấc Cẩn: ?

"Ừm... 0.5%." Hệ thống một lời khó nói hết: "Gabriel đã mở khóa được 0.5% tiến độ, tiến độ nguyên tác + 0.5%..."

Thời Tấc Cẩn: ...

Nhân vật này sao có thể hào phóng lại keo kiệt đến mức mở khóa chỉ 0.5% được vậy??

Editor: Thật ra có thể mọi người đã thấy Thời với An giống dom-sub rồi nhỉ... Sơ sơ là thế này, trích từ letthebutterflyfly:

Tóm gọn lại. SM trên thực tế phải là những người thích hành hạ và một bên thích cảm giác đau đớn, nó thường thiên về thể xác hơn chút còn DS liên quan nhiều hơn đến mặt tâm lý, tinh thần.

DS là viết tắt của Dominance & Submission (thống trị và quy phục). Trong đó, Dom tương ứng với kẻ thống trị là một loại S, và Sub tương ứng với bên ngoan ngoãn là một loại M. DomSub là mức nhẹ hơn của SM. Nói khác nhau thế thôi chứ dù có thiên về tâm lý hơn xíu nhưng trong DS vẫn sẽ có trừng phạt, roi,... đủ loại như bình thường, tùy vào thỏa thuận của DomSub chứ không phải tách biệt hoàn toàn với BD hay SM.

VD bên Dom và Sub (50 sắc thái là quan hệ DS) sẽ ký một hợp đồng, ghi rõ bên Sub thừa nhận được những cái gì, ví dụ bên Sub chịu được quất roi, nhỏ sáp nến, trói thừng, dirty talk, hình như Sub trong đấy không chịu được tát hay quỳ gì ấy.

Nên mình đã bắt đầu sửa lại xưng hô cho cả hai, bình thường vẫn gọi anh - em, đến lúc Thời giận hoặc dạy An thì xưng tôi, dỗ sẽ xưng anh.
Bình Luận (0)
Comment